Hoàng Lâm Nhu cũng bất ngờ trước câu nói của Lý Bân. Bà không ngờ thằng nhóc suốt ngày chỉ nói cười vui vẽ lại có thể làm ra quyết định như thế. Dù cho Lý Bân đã rời đi nhưng bà vẫn chưa biết được tại sao Lý Bân lại quyết định một các nhanh chóng như thế. Nhìn Thiếu Kiệt lắc đầu bà mỉm cười hỏi.
- Con cho nó uống thuốc gì mà thay đổi ghê thế?
- Cũng không có gì! Có một chút việc con muốn hỏi mẹ này. Qua những gì con thấy được từ khối lập phương thì thật sự không hiểu được. Tại sao lại là Ngô Kỳ mà không phải người khác hắn đáng ra không đáng để mẹ động tâm tới. Hắn tầm thường và thật sự theo con thì không có gì nổi bật.
Thiếu Kiệt đem thắc mắc của mình ra. Dù sao mọi thứ hắn thấy chỉ là hình ảnh. Không một âm thanh những cuộc nói chuyện với nhau cũng chỉ là hình ảnh chạy dọc thời gian đối với hắn cũng không hiểu được những lời nói đó là như thế nào. Chỉ có đây là lịch sử được ghi lại bằng hình ảnh giống như một đoạn hội thoại phim kịch câm không lời.
- Con nói không sai. Thật ra mẹ cũng không có muốn việc này diễn ra. Đúng như kế hoạch của ông ngoại con thì đã khác. Nhưng không ngờ giữa chừng nhảy ra một người Diệp Nhi. Cũng may dù mọi thứ thay đổi không tốt. Nhưng rồi nó lại mang đến một thằng nhóc không sai như con đây.
- Mẹ nói rõ hơn được không! Đối với những gì diễn ra trong quá khứ con thật sự không biết nhiều đối với những người không liên quan đến khối lập phương.
Thiếu Kiệt hắn vẫn có những phương diện không thể biết hết được của cuộc sống diễn ra đối với chính mình. Điều này khối lập phương không lý giải cho hắn biết. Nó như một lớp sương mù bao phủ lại ánh sáng. Cần một thứ gì đó vạch ra một đường để hắn có thể thấy được những gì đã diễn ra.
- Ừ! Vậy mẹ sẽ cho con biết! Đúng thật trên danh nghĩ cứ nghĩ là con là con của Ngô Kỳ. Nhưng nếu như thế lại không thích hợp cho lắm nhỉ. Năm đó Huyết Long có một người tên là Hoàng Văn Hiệp. Anh ra đồng cấp với mẹ. Cũng vào lúc đó ông ngoại con để mẹ tiếp xúc với Ngô Kỳ. Vốn mục tiêu là để mẹ thâm nhập vào Ngô Gia một bước kiểm soát quyền hành cho sau này. Hoàng Văn Hiệp lúc đó là một người khác tốt, lại thương yêu mẹ. Việc ẹ đến với anh ta là chuyện bình thường. Ngô Kỳ chỉ là tấm mộc được mẹ dựng nên.
Ngẫn người trước những gì mẹ mình nói Thiếu Kiệt hắn trừng mắt nhìn bà. Vấn đề bắt cá hai tay thường không ít nhưng Ngô Kỳ chỉ là tấm mộc thì tại sao bệnh viện lại xác nhận hắn là con của Ngô Kỳ thì thật sự là một điều phi lý.
- Chuyện này là thế nào? Không lẽ con không phải là con của Ngô Kỳ?
- Ừ! Năm đó khi việc mẹ với Hoàng Văn Hiệp xảy ra. Mẹ liền nhanh chóng nghĩ ra một cách vừa có thể bảo lưu bí mật này vừa để cho Ngô Kỳ chịu tội thay cho bố con. Khi biết mình vừa có cấn bầu. Mẹ liền mượn cớ liên hoan các anh chị em thanh niên của khu kinh tế mới. Vốn nhiều người nên vấn đề mẹ với Ngô Kỳ hầu như ai cũng biết. Đêm đó thật chất hắn uống cũng khá khá. Mẹ cho hắn ngủ cùng chỉ để cho hắn phải nhận con thôi. Xin lỗi thật sự mẹ không muốn thế nhưng tình thế ép buộc. Con có trách mẹ không?
Thiếu Kiệt hắn ngơ ngác. Vốn chỉ tưởng mọi chuyện như hắn hiểu biết. Giờ lại lòi ra hắn là con của một thành viên trong vô ảnh. Chuyện này ngoài sức thừa nhận của Thiếu Kiệt hắn. Cứ như là trò đùa đang diễn ra trước mắt.
Hắn vốn tưởng chuyện này chỉ có trong tiểu thuyết. Giờ mình lại là nạn nhân thì thật sự ngoài tầm hiểu biết của hắn. Bản thân đang định than thầm.
“ Cái gì vậy trời! Chuyện này là cái vụ gì nữa đây chơi trò này không có vui mà. Rắc rồi gì như một cái mớ bòng bong vậy nè.”
- Ấy mà cái người Hoàng Văn Hiệp đó đâu? bao lâu nay con không nghe mẹ nhắc đến việc khối lập phương cũng hoàn toàn không nhắc đến để con biết.
Hoàng Lâm Nhu lúc này thở dài, lắc đầu nhìn Thiếu Kiệt hắn mỉm cười.
- Cũng không có gì! Hắn tưởng rằng con là con của Ngô Kỳ mẹ nói là của hắn nhưng hắn không tin định chối bỏ trách nhiệm nên một đao đem hắn gặp ông bà rồi. Dù sao cũng xin lỗi con bây lâu nay giấu con nhiều chuyện như thế. Sao giờ con định như thế nào?
- Từ từ đợi con tiếp nhận cái này cái đã! Mẹ làm con hơi ngán rồi đó. Chuyện này để tiêu hóa cái đã mấy cái việc như thế này con tiếp nhận hôm nay thật sự ngoài sức tưởng tượng rồi.
Thiếu Kiệt thật sự hắn chưa tiêu hóa hết. Đối với việc này mẹ hắn chỉ vì Hoàng Văn Hiệp không thừa nhận hắn là con thì bị chính mẹ hắn giết chết. Trong khi đó hắn hiểu nếu Hoàng Văn Hiệp bị giết thì công bố ra ngoài làm nhiệm vụ bị giết cũng không ai nói.
Nhưng giờ đây Thiếu Kiệt hiểu nếu có sự liên quan đến hắn mà còn sống thì hắn mới có thể nhìn thấy được. Còn nếu hắn chưa biết mặt hoặc đã chết hoặc chưa liên quan đến hắn thì sẽ không nhìn thấy. Hoặc chỉ có thể nhìn thấy được ở một góc độ nào đó đã tiếp diễn.
- Nhưng mà năm đó tại sao Ngô gia lại có xác nhận được là bào thai của mẹ là của Ngô Kỳ.
- À Chuyện này đó hả. Cũng vì cái chuyện này mẹ mới giết cái tên Hoàng Văn Hiệp đấy! Mẹ đang làm nhiệm vụ cần phải để con chính danh. Hắn không hiểu nên buộc lòng mẹ phải ra tay thôi. Năm đó chỉ cần bỏ ra vài trăm mua những người bác sĩ ở đó là được. Với phần quan hệ của mẹ với những người đó cũng tốt nên tìm ra một giấy xác nhận cũng không có vấn đề gì. Chỉ là năm đó nếu thật sự chuyện của ông con mà thành thì những vụ việc cũng không phát sinh lộn xộn như thế này.
Hoàng Lâm Nhu xem như việc này không có vấn đề gì nói ra cho Thiếu Kiệt hiểu. Hắn cũng không phải ngốc, mẹ hắn nói như thế khiến hắn hiểu thêm đôi chúng Hoàng Văn Hiệp khi biết được những giấy xác nhận này dứt khoát không tin hắn là con của hắn. Sợ mọi chuyện bị tên này là rồi không hoàn thành nhiệm vụ nên Hoàng Lâm Nhu ra tay để cho khỏi phát sinh những chuyện rắc rối khác.
- Ấy nhưng mà sao phải năm được thực quyền ở nhà đó mới được. Con thấy cái nhà đó chẵn đáng gì hết. Ông ngoại tự nhiên lại bắt mẹ làm cái nhiệm vụ này để làm gì nhỉ.
Thiếu Kiệt cũng có thắc mắc của mình. Nhìn theo những gì phát sinh thì cái gia đình này chẵn đáng là gì. Lại đi làm cái nhiệm vụ mà không phát triển được gì.
- Ừ vốn nhiệm vụ này chủ yếu vào thời gian đó. Ngô Gia nắm một cái quân khu có được một số bí mật cần thiết. Chỉ là cái gia đình đó ngốc thật nếu không để cho Hà Thúc lấy được cái quân khu đó thì chắc chắn họ đã khác. Những vũ khí lần này Hà Thúc đưa cho con thật chất là xuất ra từ nơi đó vì thế mới nhanh như thế chuyển giao đến mà không ai biết. Nhưng mà cái kho đó hiện tại Huyết Long không cần nữa. Tính ra thì lúc chưa đủ thực lực mới cần giờ thì xong rồi.
Hoàng Lâm Nhu nói ra mục đích năm đó làm nhiệm vụ này phía sau thật sự là một việc ẩn giấu thì Thiếu Kiệt cũng hiểu. Giống như hắn đối với những việc làm được hoạch định từng bước từng bước một.
- Thôi tạm thời con không cần tiếp nhận huyết long thay ông ngoại đâu. Dù sao con cũng cần phải rữa tiền của con xong đã. Lần này lấy được mạch ngọc ở tam giác vàng nên con mới có thể thanh tẩy số tiền cực lớn mà con đi lấy của các quốc gia khác đã. Việc ông ngoại thâu tóm hết khâu vệ sinh đường ông nước thải của Thụy sỹ là một đường lối chính đáng. Nhưng mà vấn đề lấy thuế của khu tam giác vàng con cũng không thích lắm.
Thiếu Kiệt hắn hiểu hiện tại hắn cũng cần phải có thời gian nuôi dưỡng nhiều thứ trước mắt hắn cần giải quyết hai nhà Ngô Diệp nữa mới có thể tính đến chuyện khác.
- Thật sự con không ngờ cơ thể mình lại được ông ưu ai như thế đem cả cái vắc xin này tiêm vào cơ thể con.
Hoàng Lâm Nhu mỉm cười lắc đầu nói với Thiếu Kiệt. Bà hiểu tại sao Thiếu Kiệt lại được tim cái vắc xin này.
- Ông Ngoại cũng không tốt lành gì đâu. Vốn nếu tim vao cơ thể người con là người đầu tiên cũng là người thử thuốc thôi. Nếu có rủi ro thì cũng không có vấn đề gì xem như hi sinh một người thôi. Dù sao lúc đó con cũng chỉ là con nít.
Thiếu Kiệt trừng mắt nhìn Hoàng Lâm Nhu. Hắn không ngờ chẵn phải tốt lành mà hắn nhận được cái vắc xin này. Đơn giản vì Lý Tề Minh biết được sự việc của Hoàng Lâm Nhu. Cháu nào thì cũng là cháu nhưng nếu có lợi thì được ưu ái còn nếu không thì thôi.
- Thật bó tay. Đúng là người với người khác xa nhau. Mà thôi vấn đề này không nói nữa. Dù sao cũng may mà tất cả đều hoạt động tốt. Cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà con có một câu hỏi đơn giản như thế này. Nếu con là một người bình thường không thể bình thường hơn, Không nổi bật không phải là Thiếu Kiệt hiện tại thì mẹ với ông sẽ tính như thế nào.
Dù trong lòng hắn đã có câu trả lời này như Thiếu Kiệt vẫn muốn biết câu trả lời này từ mẹ của hắn. Hoàng Lâm Nhu lúc này chỉ cười nhìn Thiếu Kiệt lắc đầu đáp lại một câu.
- Nếu con là người bình thường mẹ cũng sẽ sống cuộc sống bình thường mọi hoạt động của mẹ ở tổ chức chấm hết. Ông con tự thân vận động. Cuộc sống của con để tự con trải nghiệm dù con là một việc không muốn nhưng con vẫn có cuộc sống bình thường của mình. Trở thành người thường sống như bình thường nhưng con cũng không cần quá lo lắng cơm áo gạo tiền. Khi thật sự có khăn thì ông sẽ viện trợ như thế câu trả lời của mẹ có làm cho con hài lòng. Giờ thì có thử đoán xem mấy cô nàng của con có thể nào bắt được Thanh Lân Không?