Âm Thanh của Ngọc Nhi lúc này cũng không hiền hậu như những lúc thường thấy nữa mà một giọng nói đánh thép thấy rõ cô không ngờ cấp trên của mình lại là như thế. Hiện tại cô muốn gặp hắn cảnh cáo một lần.
Hà Vi bây giờ im lặng một lúc lâu mới những việc vừa xảy ra cô chưa thật sự tiếp nhận được. Nhưng đến hiện tại khi cô biết mình cũng là một phần trong chuyện này cũng có sự thắc mắc nhất định tại sao cô lại có một mảnh ghép trong cái sự việc phức tạp khó hiểu như hiện tại.
- Thiếu Kiệt! Anh nói em cũng có một mảnh ghép trong đó sao? Nhưng mà tại sao Thanh Lân lại nắm giữ cái khối đó của em. Mà Thanh Lân là ai?
- Chút nữa em sẽ biết Thanh Lân là ai. Không ngờ mẹ em cũng là một trong những hậu nhân của người nắm giữ mảnh ghép này. Anh không thể nói cuộc chơi do cái đám mảnh ghép này tạo ra khá thú vị. Phải không cô gái phải gọi sao nhỉ. Tôi nên gọi cô là chị của Lý Bân hay là em của Lý Bân đây?
Nguyễn Thanh Trúc ngồi mỉm cười một cái như chuyện này không có gì thay đổi. Dường như nó nằm trong sự hiểu biết của cô về vấn đề này.
- Thiếu Kiệt sao anh lại nói thế? Cô ta với Lý Bân khác họ mà hai người vậy mà có quan hệ sao? Không thể nào?
Hà Vi với Ngọc Nhi cũng nhìn lấy Thanh Trúc khó hiểu. Hai người mang hai họ khác nhau nhưng lại mang chung dòng máu thì thật sự hơi khác thường. Có điều gì đó không đúng trong chuyện này xảy ra mà hai người cần Thiếu Kiệt giải thích.
- Không có gì! Thi Lang của Tam giác vàng thật sự là bố của Lý Bân và cô ta. Vì trốn lệnh truy nã nên mới phải để lại hai người con Vợ hắn mất hai chị em bị đưa vào trung tâm bảo trợ trẻ em lại được hai gia đình nhận về một người là bố Lý Bân ngoài mặt còn một người nữa thuộc họ đường của tỉnh tứ xuyên họ nguyễn là họ của mẹ cô ta nên vẫn giữ. Con Thi Lang vốn họ Lý nên Lý Bân cũng không cần thay đổi họ làm gì. Hai người vẫn được nhận chu cấp từ Thi Lang thông qua các con đường riêng. Nên thằng nhóc Lý Bân nó cứ ung dung mà sống không có việc gì lo lắng hết ăn rồi chơi.
Thiếu Kiệt nói rõ nguyên do tại sao hai người lại mang hai cái họ khác nhau. Bởi vì người họ đường ở tỉnh tứ xuyên kia là một trong những gia đình có dòng dõi thâm căn cố đế ở Trung Hoa. Thêm đó là việc Nguyễn Thanh Trúc được chấp nhận của khối lập phương đời đầu tiên của Doanh Chinh nên cô trở thành người đại diện cho họ.
Còn Lý Bân bởi vì mẹ hắn là con lai hai dòng máu mang theo khối lập phương du nhập từ nước ngoài vào trong nước rất lâu làm vật truyền thừa nên Lý Bân được thừa hưởng khối lập phương còn lại.
Đến hiện tại dù thấy được cả quá khứ tóm lượt của mình hai cuộc sống nhưng Thiếu Kiệt vẫn chưa hiểu được tại sao Lý Bân lại tự tử. Có hay chăn vấn đề này có nhiều điều khuất tất trong đó thì chỉ có thể nằm gọn trong lòng.
- Cậu đem đời tư của anh em bọn tôi ra nói hơi bị nhiều rồi đấy! Nhưng mà xem ra tri thức nhân loại của cậu nhật được khá nhiều cả những người liên quan đến mình đều nhận được thì tôi đang thắc mắc không biết khối lập phương của cậu chứa cái gì trong đó đấy.
- Cũng không nhiều đủ biết những thứ nên biết bấy lâu nay. Nhưng mà không ngờ trước giờ những điều phi lý thắc mắc được giải đáp trong một lúc có phần khó tiếp nhận. Xem ra cuộc sống có đôi khi vẫn chưa hiểu rõ nó như thế nào.
Thiếu Kiệt vừa nói vừa lấy những thứ đồ ăn mà Ngọc Nhi vừa làm cho mình. Hắn cần bổ sung lại một chút dinh dưỡng đối với mình. Tinh thần nói ra là một thứ không cần làm việc nhưng nó hao tổn nhiều hơn cả sự vận động cần thiết.
Hà Vi bây giờ cũng chỉ biết im lặng sự giải thích của hắn đối với những điều cô còn ngút mắt chỉ như muối bỏ biển nhưng cô cũng phải cho Thiếu Kiệt hắn có thể giải thích từ cái một thông qua mọi chuyện mới làm sáng tỏ được nhiều thứ.
Lý Bân bây giờ vừa chạy từ tiệm nét về tới nơi thở hồng hộc với cái thân hình của hắn chạy đường trường đúng là một việc cực hình. Nhưng nghe nói có chuyện gấp Thiếu Kiệt cần gặp hắn Lý Bân lập tức chạy đến. Bây giờ bất giác hắn lên tiếng hỏi Thiếu Kiệt mà không hề biết xung quanh mình có những ai.
- Lão Đại. Anh gọi em có việc gì gấp vậy! đang ngồi tiệm nét chạy qua đây mệt quá trời.
- Ừ chú mày giỏi lắm. Có chuyện quan trọng dám qua mặt cả anh mày thật sự chú muốn ăn đòn không ít à.
Lý Bân nghe Thiếu Kiệt nói thế bất giác nhìn lên định chối tội. Nhưng khi thấy được Nguyễn Thanh Trúc hắn cau mày im lặng nhìn về Thiếu Kiệt. Rồi đưa ánh mắt về nhìn Thanh Trúc.
- Đừng nhìn! Cậu ấy sở hữu một khối lập phương và khối đó là khối trung tâm. Em ở gần như thế mà vẫn không hay biết thì thật chẵn làm nên trò trống gì.
- Cái! Cái gì! Lão đại có khối lập phương? Ở đâu ra? em trước giờ có thấy đâu. Với lại cũng không cảm nhận được.
Thiếu Kiệt bây giờ cầm lấy khối lập phương trong tay minh ném về phía của Lý Bân. Ánh sáng màu đỏ bay trong không trung cho đến khi Lý Bân chụp lấy thì mọi thứ đã xuất hiện trước mắt hắn. Thiếu Kiệt bây giờ mới lên tiếng nói một câu.
- Gọi cái khối của chú về đây anh cần kiểm chứng một chút.
Nhìn thấy khối lập phương của Thiếu Kiệt trong tay mình. Lý Bân gật đầu suy nghĩ một chút rồi mới đưa lại cho hắn khối lập phương.
- Đợi em gọi điện lấy nó ra đã. Hiện tại nó đang không trên tay em với phần nó cũng không đặt bên ngoài mà được đặt trong tủ bảo hiểm.
- Ừ! Chú mày cứ làm xong rồi anh tính sổ sau. Còn đợi một mảnh ghép cần thiết của Hà Vi nữa chắc khoảng chừng hơn hai giờ hắn mới đem tới đi.
Hà Vi nghe Thiếu Kiệt nói thế cũng định hỏi xem cô có gọi mảnh đó đến trước mặt mình như Ngọc Nhi đã làm hay không.
- Thiếu Kiệt em không gọi nó đến được à? Như Ngọc Nhi ấy.
- Không bởi khối của em chưa được nhỏ máu đâu. Việc này chỉ là do anh nhìn thấy thôi nếu chắc chắn thì em sẽ sở hữu nó. Bây giờ chỉ còn lại ba khối tam giác. Ứng đúng với hình vẽ của Hội Tam Điểm thôi. Không biết họ để ba người đứng đầu nắm giữ hay là để nó ở một chỗ được giấu kín.
Thiếu Kiệt nói ra nhưng suy nghĩ của mình làm cho mọi người có chút mơ hồ. Nhưng mọi thứ hiểu biết của họ theo từng mảnh ghép chỉ là hạn chế ở một mức nhất định.
- Cậu nói là như thứ này có thể che giấu sao? Nếu thế thì có cách nào che giấu nó mà không bị những mảnh ghép khác phát hiện sao? Tôi đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn phát hiện được ra một dạng rung động khi phát hiện có mấy mảnh ghép của cậu với em tôi mà?
Nguyễn Thanh Trúc Bây giờ mới nói ra ý kiến của mình. Bởi vì theo những rung động này cô mới tìm ra được Thiếu Kiệt. Dựa theo sự rung động phát sáng cần thiết mới tìm thấy hắn đang cư ngụ trong ngôi nhà này mà tìm đến.
- Không hẳn có những thứ cô thấy chưa chắc là sự thật có một cách có thể che giấu hết những luồng dao động cần thiết của nó. Việc này khá đơn giản chỉ là chúng ta đến bây giờ mới biết. Có vẻ như ba mảnh ghép đang bị ẩn giấu sử dụng cách này.
Thiếu Kiệt bây giờ cầm lấy khối lập phương của mình bước vào nhà bếp xả nước vào bồn. Dùng nắp đậy miệng ông thoát nước lại. Để vào trong đó khối lập phương đợi cho nước vừa đủ để ngâm khối lập phương trong nước. Mỉm cười nói với Nguyễn Thanh Trúc.
- Cô thử xem có tìm ra nó hay không?
Mọi người theo dõi cách thức Thiếu Kiệt hành động cũng ngẫn người. Việc này quá dễ chỉ cần ngâm nước một vật là mọi thứ đều có thể làm cho nó mất đi tần số rung động cần thiết như vậy để không muốn mấy người khác tìm thấy mảnh ghép ở đâu chỉ cần áp dụng như thế là sẽ được.
Nguyễn Thanh Trúc bây giờ mở hộp gỗ của mình ra nhìn thấy khối lập phương trong tay cô và mảnh tam giác của Ngọc Nhi từ từ ảm đạm dần rồi trở lại với dáng vẻ bình thường nên hết sức ngạc nhiên.
- Tôi không ngờ nó lại đơn giản như thế đấy!
- Ừ vốn nó đơn giản được che dấu trong những đám mây trên khí quyển bởi vì trong mây có hơi nước. Chỉ cần những khối này còn ở trên bầu trời lẫn ở trong đám mây bất cứ mảnh nào muốn kiếm để thu gom chúng đều không được. Khi đúng thời điểm nó muốn rơi thì sẽ chọn ở một nơi nào đó rơi xuống lựa chọn ngẫu nhiên trong tất cả những người nơi đó về cuộc sống của họ mà quyết định ai là người nắm giữ.
Lý Bân bây giờ trở lại trong tay với một khối lập phương nữa xuất hiện liền đưa cho Thiếu Kiệt nói.
- Lão Đại em giữ nó lâu rồi nhưng khi chị đến thì em mới biết hiệu quả của nó. Hiện tại đưa cho lão đại luôn giữ nó trong người cũng chẳng hay ho gì.
Thiếu Kiệt cầm lấy khối lập phương của Lý Bân ném vào trong bồn nước luôn. Hai khối lập phương nằm gần nhau trong nước không biểu hiện gì khác thường. Thiếu Kiệt gật đầu mỉm cười một cái nhìn Nguyễn Thanh Trúc hỏi.
- Tại sao cô lại muốn tìm ra mấy cái khối mảnh ghép này thế. Cô đừng nói với tôi là tự nhiên cô muốn tìm chuyện này chắc không đơn giản đâu nhỉ.
- Lão Đại nói đúng đấy chị. Tự nhiên muốn tìm mấy cái này làm gì thế. Chị mà không đến tìm em cũng không nhớ nó chỉ là một món đồ chơi em ném trong thùng cất trên kho đâu.
Lý Bân vốn không muốn can thiệp hay nhận biết cái này nhưng Thiếu Kiệt hỏi chị hắn câu hỏi mà hắn muốn biết từ khá lâu. Dù sao thì những mảnh ghép này có một chút gì đó khá huyền diệu.
- Thiếu Kiệt tại sao con lại biết thân phận Thanh Lân và Ngọc Nhi?
Âm Thanh Hoàng Lâm Nhu đi vào nhìn thẳng vào Thiếu Kiệt hỏi vấn đề tại sao Thiếu Kiệt biết thân thế và bí danh của Ngọc Nhi và cả Thanh Lân làm mọi người trong phòng cũng giật mình.