Thiếu Kiệt hiện tại ngồi trên máy bay sắp đến không phận của tam giác vàng. Hà Vi suy nghĩ một chút gì đó trầm mặc từ lúc bước lên máy bay tới giờ nên mới nhìn Thiếu Kiệt nói.
- Thiếu Kiệt em thấy hình như mình đi như thế này không ổn lắm thì phải?
- Sao lại không ổn qua bên đó xem xét tình hình như thế nào thôi mà đâu có cái gì không ổn.
Hà Vi nói có vấn đề không ổn. Thiếu Kiệt cũng không biết nó làm gì đàng bất giác đáp lại lời Hà Vi.
- Không em thấy có điều thật sự không ổn đấy! Anh nghĩ xem chuyện ở đây chắc chắn sẽ truyền ra ngoài mà nếu như những người ở đây không ít người sẽ biết mặt anh như thế anh nói, Ngô gia với những thế lực sẽ cảm thấy sao?
Thiếu Kiệt bất ngờ ngẫn ra. Đúng nếu hắn cứ như thế này chắc chắn sẽ không thể nào tránh được tiếng gió. Mà không có chuyện gì là bí mật. Hăn có thể xuất hiện ở đây dựa theo những gì liên quan của hắn đối với Khung Chang chắc chắn họ sẽ quy chụp thế lực tấn công tiêu diệt quân doanh này là người của Thiếu Kiệt chuyện đó chắc chắn là không tốt cho lắm.
- Giờ phải làm sao bây giờ! Hiện tại cũng gần sắp tới nơi rồi không lẽ quay về.
- Em không bảo anh quay về dù sao mình cũng đến đây rồi nhưng mà em thấy chỉ để không cho người khác biết mặt thật của anh với em là được rồi.
Hà Vi bây giờ cười cười đáp lại lời Thiếu Kiệt làm cho hắn ngẩn người một lúc im lặng. Giờ đã ở nơi này nếu lúc đầu nói hắn có thể đem theo mặt nạ hay thứ gì đó có thể giữ kín được thân phận của mình. Ở trên máy bay này làm gì có thứ nào có có thể thay đổi được dung mạo cần thiết đâu.
- Ý là lát nữa ở trên máy bay không vội xuống để cho người nào đó kiếm ở cái quân doanh đó cái mặt nạ cho anh với em sử dụng là được rồi.
- Ừ cũng được còn khoản bao nhiêu thời gian nữa là tới quân doanh thế?
Thiếu Kiệt nói vào trong cái tai phone đang đeo để liên hệ với lại phi công lái máy bay. Bên kia nghe Thiếu Kiệt hỏi thế cũng suy nghĩ vài giây mới trả lời.
“Theo như dự tính chắc còn khoảng mười phút nữa là đến nơi. Đến lúc đó tôi sẽ cho người kiếm cho cô cậu mặt nạ cần thiết.”
- Như thế cũng được làm phiền mấy anh một chút vậy.
“ Không có gì đâu! Chúng tôi là người của Hà lão mà muốn giữ bí mật cho cậu thì cũng như giữ bí mật cho quốc gia thôi.”
Thiếu Kiệt bây giờ mới gật đầu. Những phi công này cũng tập trung láy máy bay trở lại. Thiếu Kiệt ngồi một chút thì đã thấy được quân doanh bên dưới trong một làn khói bốc lên. Xem ra vẫn còn tàn dư của việc phát nổ của dinh thự khung chang mang lại. Nhưng giờ đây nó cũng không như lúc sảy ra vụ việc. Tuy có khói là có lửa nhưng cũng chỉ còn những đốm lửa nhỏ chưa được dập tắc thôi.
Máy bay theo phương thẳng đứng di chuyển đế nơi có khoảng sân rộng phía trước của dinh thự Khung Chang hiện tại mặt đất bị sới tung nhưng nó là kiến trúc rộng rãi nhất để đáp xuống mặt đất.
Hai chiếc một trước một sau. một chiếc đậu vào vị trí mà đã đặt máy bay của Khung Chang. Cách quạt quay chậm dần dần cho đến khi dừng lại.
Một người phi công chạy xuống thấy nhóm người Vô Ảnh đang đứng ở đó nói nhỏ điều gì với một người trong nhóm người của Blake. Chỉ trong một vài phút một người đi lại trong quân doanh cầm theo hai cái mặt nạ bằng nhựa lấy trong một nhà dân chạy về đem tới dinh thự.
Bây giờ Blake mới đứng ra cầm lấy hai cái mặt nạ mà hướng về phía máy bay đi đến mở cánh cửa ra ló đầu vào nói.
- Mặt nạ của hai người này! Tôi tưởng cậu công khai nói mình chiếm cứ nơi nay chứ.
- Tôi cũng không có ngu đâu mà làm như thế. Bao nhiêu người đang dòm vào tôi chứ ít à. Connor đâu rồi.
Thiếu Kiệt vừa nói vừa cầm lấy cái mặt nạ nhìn lấy một chút mỉm cười đưa cai còn lại cho Hà Vi rồi mới trả lời Blake cũng như hỏi người quan trọng lúc này là Connor.
- Anh ta đang sắp xếp vòng ngoài. Xếp đặt lại mọi thứ cũng để tiện việc phòng thủ nếu có người nào đó không an phận muốn đụng tới chổ này. Nhưng mà nói thật ở đây có quá nhiều ma túy sử lý sao bây giờ Thiếu Kiệt.
- Vấn đề này lát nữa cho người đào hố tưới nước vào hoặc đốt cháy hết chỗ đó là được. Những thứ đó chỉ có như thế mới giải quyết được nó thôi.
Đem cách thức sử lý cái đống ma túy còn tồn đọng của Khung Chang cho Blake giải quyết.
- Những người bị thương có thể cho lên máy bay đưa về chửa trị trước đi. Đối với họ đến đây cũng không phải chịu tội vì bị thương hay mất máu quá nhiều.
Thiếu Kiệt cũng hiểu được tình trạng bị thương mà chờ đợi chữa trị không được hoàn thành cũng là một vấn đề tồn đọng trong chiến đấu nên nói với Blake sắp xếp mọi thứ để những người bị thương rời đi.
- Cậu cứ yên tâm những người họ đều đã được sơ cứu và cầm máu tốt nhất chỉ cần để họ về đến bệnh viện phẫu thuật một chút nữa lấy đầu đạn hoặc sử lý lại vết thương tránh nhiễm trùng là ổn.
Thiếu Kiệt cùng vời Blake đi trên đường lớn. Hà Vi đi phía sau bởi hai người đeo mặc nạ nên những người còn sót lại của Khung Chang cũng có chút tò mò. Nhưng vì thấy đi cạnh họ lại là Blake ân cần nói chuyện giải thích tình hình ở đây. Họ cũng không phải ngốc khi nhận định chính xác hai người đang đi trên đường này là một trong những người điều hành quan trọng.
- Những người này bây giờ tính toán như thế nào đây Thiếu Kiệt chúng ta cũng không thể đem họ đi. Nếu để ở đây cũng không phải là cách sợ rằng chúng ta nuôi cũng không nổi đâu.
- Việc này để cho Connor có thể chúng ta sẽ rút về một nhóm người còn lại để cho Connor bắt đầu điều hành ở đây. Chúng ta có thể để cho Vô Ảnh sau này luyện tập ở đây. Như thế cũng được hơn là chỉ huấn luyện mà không trải qua thực chiến. Thế lực ở đây luôn biến động và chúng ta cũng cần có thứ tôi luyện Vô Ảnh thì chiếm lấy nơi này làm đại bảng doanh kiểm soát nó còn hơn là rơi vào trên tay người ngoài.
Biết Blake lo lắng điều gì Thiếu Kiệt bây giờ mới trả lời lại cho hắn hiểu. Dù sao sự lo lắng của Blake không phải không có ý nghĩa. Miệng ăn núi lỡ tuy Thiếu Kiệt có tiền nhưng trang bị vũ khí làm những việc của hắn thêm nữa những người ở đây chỉ có thể nuôi sống họ một ngày hai ngày cũng không thể cứ nuôi hết đời được.
- Vậy là cậu quyết định cái quân doanh này rồi đấy à! Tôi còn tưởng chưa chứ. Nếu vậy thì hoàn toàn có thể được Connor sẽ biết cách làm sao với quân doanh này anh ta ở đây không phải ngày một ngày hai mà. Đi thôi Connor đằng trước kia.
Thiếu Kiệt bây giờ thấy Connor đang chuẩn bị lại những công sự đã bị phá và phân chia phòng thủ nhất thời nên cũng bước đến bên cạnh hắn nói.
- Tình hình sao rồi?
- Tạm thời vẫn chưa có động tỉnh gì! Ấy sao cậu lại đeo mặt nạ làm giất mình!
Connor trả lời lại cho Thiếu Kiệt cùng với xoay người nhìn hắn mới nhận ra trên mặt Thiếu Kiệt đang có một cái mặt nạ che đi toàn bộ khuông mặt.
- Chứ anh định để người ta biết người diệt Khung Chang chỉ là một thằng nhóc như tôi sao. Thông tin này lộ ra thì những người ở trong quốc gia để cho tôi sống yên thân à.
Thiếu Kiệt trả lời lại cho Connor biết một cách hơi hợt. Hắn vừa nói vừa quan sát tất cả mọi phía. Những kiến trúc đổ nát những người đang thiết lập lại nhà cửa của chính mình nhất là gia đình đoàn đội của những người thành viên của Connor.
- Ừ cậu nói cũng đúng! Mà hiện tại tính ra chúng ta không chống lại được với những thế lực ở đây bao nhiêu đâu! Nếu có thế lực nào triền miên luân phiên tấn công sợ là không trụ được.
- Tạm thời việc đó chắc chỉ có thể để anh giải quyết thôi. Quân lực không có thì dùng mưu. Mượn thế lực nào đó tấn công đến giết gà dọa khỉ. Những thế lực khác thấy thế cũng không dám làm bửa. Như thế chúng ta sẽ có thời gian ổn định lại.
Connor gật gật đầu! bây giờ là thời điểm phi thường bắt buộc phải dùng kế sách phi thường. Mà một chiêu giết gà dọa khỉ này đúng lá sử dụng thích hợp nhất. Nhưng với điều kiện là phải toàn lực tấn công một kích tất sát để cho những thế lực khác e ngại.
- Nếu vậy thế lực gần nhất khoản các với quân doanh này bao nhiêu xa anh nhắm thử xe họ sẽ đến đây lúc nào rồi khi đó sẽ tính kế ra tay.
Thiếu Kiệt hỏi Connor thế lực phụ cận với Khung Chang ra sao bởi những người gần nhất với quân doanh này chắc chắn sẽ triển khai người sớm nhất và nhanh nhất. Bởi chiến sự ở đây chắc chắn họ đã biết và nắm trong lòng bàn tay.
- Tính theo tốc độ hành quân vốn có thì tầm bốn giờ sẽ đến giờ chắc cũng sắp xuất hiện đi. Bởi thể tôi mới chuẩn bị công sự đầy đủ ở đây để đề phòng này.
“ Báo cáo cách quân doanh một cây số về hướng bắc xuất hiện một nhóm đội ngũ có vũ khí xuất hiện. Có vài chiếc xe đi kèm theo nữa!”
Lời của Connor vừa chấm dứt thì bên bộ đam Blake và Connor nghe thấy có đội viên của Vô Ảnh đang quan sát từ xa bằng ống ngắm báo cáo tình hình vừa thấy.
- Tôi nói làm sao mà dễ dàng yên bình như thế này được. Thấy không cậu vừa dứt lời bọn chúng đã kéo đến rồi đấy! Kéo người lên nào!
“ Toàn bộ Vô Ảnh chủ ý có mục tiêu xuất hiện hướng về quân doanh mọi người chuẩn bị vũ khí đạn dược sẵn sàng tiếp đón nhóm người này một cách tử tế vào.”
“ Rõ!”
Thiếu Kiệt nghe được Blake nói với Connor một câu rồi nối bộ đàm ra lênh cho thành viên của Vô Ảnh cũng lắc đầu nói với Connor.
- Xem tình hình ra sao! Hạ được thì hạ còn không thì chúng ta phải cẩn thận người đến cũng không tốt lành gì đâu để tôi xem những thế lực ở đây người nào dám đoạn đường tài lộ của tôi nào.
- Cái này không trách được. Nếu không có người từ bên trong mở cồng thì chắc chắn bọn nó có đánh tới mai cũng không vào được. Trừ khi bọn chúng có SA-24 như người mình. Đã có người tự đến là gà thì sử dụng thôi
Connor nghe Thiếu Kiệt nói thế lắc đầu cười lớn đáp lại Thiếu Kiệt một câu nói đơn giản.