Lúc này không chỉ có nhóm người Hà Thúc đang trong mong về cuộc chiến của Khung Chang và Vô Ảnh. Diệp Nhi khi nghe thấy cuộc gọi trong đêm của Khung Chang cũng giật mình. Bởi việc này bất ngờ không có cho thấy ở Ngọc Châu này có quân đội được điều đi lại mang theo nhiều vũ khí tối tân như thế tập kích Khung Chang thì không thể nào là thế lực, mà vũ khí trang bị trên người thêm việc phối hợp các thiết bị liên lạc đều cho thấy đây là quân đội mà không phải thế lực cá nhân có thể trang bị.
- Ông nói xem liệu có phải người của Hà Thúc điều đi không?
- Làm sao mà không chắc bà tưởng điều đi một đội quân dù chỉ là tiểu đoàn dễ lắm sao. Ít nhất cũng phải qua nhiều cấp bật mới được chứ đâu phải muốn là được. Với lại ông ta cũng đâu có ngu mà làm những chuyện này. Đem quân quốc gia ra vùng đó chưa nói đến những thế lực địa phương các quốc gia ở vùng biên giới ấy để yên à.
Ngô kỳ trả lời lại vợ mình một cách chắc chắn nhất. Việc này hắn đã tìm hiểu không thể nào Hà Thúc lại có quyền hành điều đi cả một đoàn hội hơn trăm người với những vũ khí hạng nặng mà Khung Chang đã nói với Diệp Nhi qua điện thoại.
- Có khi nào những người này tham gia giải cứu thằng nhóc đó vừa rồi không. Con thấy nếu đã có thể dàn xếp giải cứu được thằng nhóc Thiếu Kiệt đó chắc hẳn là nhóm người này đi tấn công căn cứ Khung Chang đi.
- Con nói hay nhỉ. Chuyện vừa rồi bên cảnh sát đứng ra thuyết trình rõ quá trình cứu thằng nhóc đó ra sao. Bố vừa thấy báo cáo kia. Không phải cứ một chút chuyện là điều đến quân đội được. Một vụ bắt cóc ảnh hưởng an toàn quốc gia hay sao. Bố nói rồi việc này chắc chắn không phải trong nước là. Điều người,vũ khí rồi quân nhân. Không phải cứ muốn là được.
Thấy Thiếu Kiệt nói ra những lời này Ngô Kỳ bực tức đáp lại lời con mình. Hắn khi nghe được tin từ những gì ở cơ sở đã tìm hiểu rõ ràng. Hôm nay theo mô hình quân sự chỉ có hai chiếc máy bay được cấp phép diễn tập còn những thứ như người vũ khí thì không có di chuyển gì. Nếu nói vũ khi ak và súng lục các thứ từ những quân khu chuyển đi cũng phải có người thấy được. Đằng này lại âm thầm không phát ra tiếng gió nào thì chắc chắn không thể.
- Khung Chang giờ không liên lạc được cũng không biết tình hình ra sao. Chỉ cần hắn chiến thắng chúng ta sẽ biết được người nào. Nhưng bố tin việc này không liên quan đến thằng nhóc đó. Nó làm gì có đủ điều kiện như thế. Hà Thúc ông ta có quyền uy quân đội thật có không ít quân khu cũng được. Nhưng điều quân nhân hơn trăm người có vũ khí không phải chỉ mình ông ta quyết định là được.
Diệp Nhi thấy Ngô Kỳ nói thế cũng gật đầu. Cách nói của chồng ba không phải sai. Nếu Hà Thúc thật sự muốn điều binh như thế nào tùy ý thì ông ta có thể dùng họ để dẹp bỏ những gì uy hiếm với mình từ lâu rồi chứ không cần phải dây dưa với gia đình hai người như thế.
- Có lẽ bố con nói đúng nếu việc tùy tiện điều quân đội đi bất cứ lúc nào cũng được thì chắc gia đình hai nhà chúng ta không tồn tại lâu rồi.
- Theo bố có thể đây là một quốc gia nào đó làm ra hành động này. Xét về mặt góc độ ở mỗi quốc gia đều có những người mật vụ riêng biệt xem ra có thế lực nào đó. Thấy chúng ta với thằng nhóc này đánh nhau thông qua Khung Chang nên mới làm ra hành động hắt nước bẩn này.
Ngô Long nghe bố mình nói thế mới vôi lên tiếng hỏi lại.
- ý bố là có người thừa dịp này dùng quân đội của mình đến đánh Khung Chang để hắn phải làm ra quyết định không chết không thôi với Thiếu Kiệt và bọn người Hà Thúc sao?
- Ừ rất có khả năng này.Hai mẹ con nghĩ nhé Khung Sa vừa chết Khung Chang thay thế với những quốc gia họ hai bố con này chẳng khác gi quả bom nổ chậm cả. Mà có ai đi đánh mấy ngàn người chỉ hơn trăm binh sĩ không? Đây chẵn khác nào đi chết. Nhưng mà chết có ít à.
Diệp Nhi cũng thấy lời Ngô Kỳ nói không sai. Đem một trăm người có vũ khí đi đánh một quân doanh tuy là có bất ngờ nhưng cũng không thể nào mau chóng đánh hạ được hết mọi thứ. Đây chỉ là hành động tự sát không hơn.
- Không cần phải chết họ cũng lấy được sự thật để cho Khung Chang vời Hà Thúc đánh nhau họ ở giữa ngư ông đắc lợi. em thấy rằng nếu họ đánh vào mức độ phạm vi như kho hàng ma túy phá hủy nó. rồi rút đi cũng đạt được hiệu quả đấy. Nhưng mà chắc chắn phải là người của quốc gia nào đó có thế lực ở khu vực tam giác vàng này họ mới biết rõ nơi vào quân khu của Khung Chang mà tiến đánh một cách thần tốc.
Ngô Long giờ cũng hiểu được chút ít việc này nếu chỉ suy nghĩ gần sẽ nghĩ đến Thiếu Kiệt và Hà Thúc làm ra. Nhưng ở đây quân đội không có người điều động đi làm việc này. Thì những gì mẹ và bố hắn nói ra khả năng xảy ra rất lớn.
- Xem ra là có người muốn kéo chúng ta chung xuồng với lại Khung Chang đối phó Thiếu Kiệt và Hà Thúc. Trong mỗi quốc gia khi mà nội đấu càng làm suy yếu những gì đang có của bộ máy chính quyền của nước đó. Đây mới là chính để đối phó các quốc gia trong cùng khu vực.
Diệp Nhi bây giờ mới lên tiếng nhận định toàn cục một lần nữa. Ngô Long biết giờ mọi chuyện có vẽ như không liên quan đến Thiếu Kiệt hắn thì cũng bớt lo lắng hơn.
- Như vậy là chuyện lần này chắc sẽ không liên quan đến chúng ta. Nhưng mà cũng cần phải đề phòng mới được. Hi vọng bên đó Khung Chang nhanh chóng liên lạc lại để biết tình hình.
- Nếu hắn liên lạc lại nói ra ý nghĩ của anh về chuyện này. Chắc chắn phải có thế lực nào đó ở Tam giác vàng có liên quan đến quốc gia thế lực nhúng tay vào. Mình cũng cần phải biết những thế lực đó là thế lực nào. Trên phương diện ngoại giao và những thứ khác cần phải cứng rắn tạo áp lực hơn.
Ngô Long thấy bố mình bắt đầu bàn chuyện quốc gia đại sự hiện tại mọi thứ cũng không liên quan đến Thiếu Kiệt thì hắn cũng không muốn nghe nữa nên lên tiếng nói.
- Thôi con về phòng ngủ đây. Thức đêm hôm tới giờ mệt lắm rồi. Việc mấy cái quốc gia con cũng không biết nhiều cứ để bố với mẹ bàn bạc đi là được.
- Hừ! Con suốt ngày cứ nhậu nhẹt say xỉn với cái thằng Nam không khéo như nó bây giờ. Việc chính không lo chỉ ăn nhậu rồi bê tha không lo làm việc.
Ngô Kỳ thấy mọi chuyện chưa xong hết điều gì đã đòi đi nghỉ ngơi nên hắn khá bực bội.
- Việc này cũng không phải con muốn à! Ông ngoại với ông nội đi nghĩ ngơi chưa biết chừng nào về. Nhà thì bố cứ tiếp khách con với chú Nam có việc gì làm nữa đâu ra khỏi nhà thì không được. Đành phụ chú ấy tiếp khách giúp bố thôi.
- Không biết lớn nhỏ! Chuyện lần này không phải mày gây ra sao. Ông mà mà biết được thì tao phải ăn nói sao. Còn bà nữa vẽ đường cho hươu chạy. Tôi không ngờ bà với nó lại ra giá với Khung Chang để ám sát thằng nhóc đó đấy. Thằng đó đáng bao nhiêu đó tiền sao. Lấy cái xác chết nó về được cái gì.
Diệp Nhi thấy chồng mình nói thế cũng một mặt hầm hầm bực tức đáp trả lại ngay.
- Ông thì hay quá. Ngồi một chỗ cao quá mà. Chuyện không phải ông gây ra sao. Năm ông không gây chuyện thì giờ có thằng nghiệp chủng đó không. Mẹ con tôi cũng không phải tốn tiền tốn của đi dọn tàn dư của ông.
- Bà nói vậy mà nghe được à!
Ngô Long thấy tình hình bất ổn chiến tranh sắp nổ ra nên cũng vội lên tiếng cang ngăn.
- Thôi Thôi bố mẹ đừng có um sum lên chứ tết nhất ai lại đi cái nhau. Bố nữa nhường nhịn mẹ một chút có gì đâu. Chuyện này ông không biết bố làm to chuyện ra làm gì. Có gì bố cũng bị ông mắng trước mà. Để cho ông biết làm gì.
- Mày nói thế mà nghe được! Bà xem thằng con bà dạy thành cái gì rồi. Cả tôi nói nó còn không nghe còn cải lại. Con với chả cái.
Ngô Long hắn đi khuyên không khuyên lại châm dầu vào lửa. Diệp Nhi nghe chồng mình nói về cách dạy con của mình cũng bực tức khó chịu. Dạy con đâu phải việc của một mình bà mà có cả Ngô Kỳ hắn không dạy giờ lại trách bà nên mới lên tiếng quát lại.
- Tôi không nói vậy chắc ông có nghe chắc. Chuyện đã đến nước này rồi còn đổ lỗi cho thằng con của mình. Nó muốn gì nó làm cái đó thân làm cha mẹ không khuyến khích thì thôi lại cứ tối ngày hoạch họe nó.Tôi thấy ông mới không biết điều đấy. Tôi đi ngủ đây chừng nào có tin tức gì thì ông tự mà nói chuyện với Khung Chang.
Nói rồi Diệp Nhi đứng dậy ném lại cái điện thoại cho Ngô Kỳ. Ngô Long thấy thế cũng không muốn ở lại chịu trận lên tiếng một câu nói với bố mình.
- Thôi con cũng đi ngủ đây! Có gì lát con dậy năn nỉ mẹ giúp bố cho. Mẹ đang giận bố đừng làm quá lên.
Ngô Long bây giờ nhanh chân bước ra khỏi phòng một tay chụp lấy nắm cửa đóng lại phòng. Vì vội vã hắn không khống chế được nên cánh của vang lên một cái rầm. xem như dằn mặt Ngô Kỳ. Nhưng thật sự đó là vô tình. Hắn cũng không dám quay lại giải thích mà nhanh chân chạy về phòng mình.
Nhìn Hai mẹ con một trước một sau không xem mình ra gì cái chén trà trên bàn bị Ngô Kỳ cầm lên ném ngay vào tường võ tan tành từng mãnh. Một lúc sau khi cơn thịnh nộ đang dịu xuống cũng được một chút. Ngô Long mới nói thầm.
- Riết rồi cái nhà này chả ai coi mình ra gì. Vợ vơi Con lại thêm thằng em không được việc gì nên người. Không được kỳ này phải tống nó đi cho khuất mắt mình mới được để nó ở đây có ngày thằng con mình cũng như nó mất không được gì lại chỉ báo thôi.