Thiếu Kiệt khá bực bội dù nó không làm ảnh hưởng mấy tới những việc hắn đang làm nhưng bản thân thấy được còn quá nhiều điều mình chưa biết. Những thứ biết được thì quá ít mà những thứ đó hoàn toàn không giúp gì được cho hắn. Thiếu Kiệt hắn cũng giống như những người khác khi không biết một điều gì đó khó chịu trong lòng là điều không thể tránh khỏi.
Những việc này dường như được gác lại tất cả khi mà Hoàng Lâm Nhu và mọi người đã chuẩn bị xong mọi thứ cần thiết. Khải Huy được mấy người trong nhà chuyên chở một đống thức ăn từ nhà ra đến quân khu. Hoàng Lâm Nhu đi trước sắp xếp mọi thứ.
Thiếu Kiệt cũng không ngờ rằng chỉ với bốn người và sự giúp đỡ của Khải Huy lại làm ra một đống đồ ăn cho cả hơn trăm người, Thiếu Kiệt cũng thành người khuân vác đem những thứ thức ăn được Hoàng Lâm Nhu chuẩn bị sẵn ở nhà đem ra nhà ăn quân khu.
Thấy hắn chạy tới chạy lui cũng may là thời gian cũng không mất quá nhiều nếu ngày thường có thể sẽ không nhanh được như thế này bởi kẹt xe. Ở quân khu hiện tại mọi người cũng không phải rãnh rỗi ai cũng biết mình chuẩn bị xuất binh đi đánh cả một khu vực quân khu mà những năm chín mươi các quốc gia khác đều e ngại tâm lý đặt nặng bao trùm lên họ.
Thời khắc tám giờ vừa điểm đúng thời điểm. Toàn bộ Vô Ảnh cũng hai nhóm người Connor và Blake đều xuất hiện trong quân trang chỉnh tề. Thiếu Kiệt thấy nếu đứng bên ngoài sân quân khu cũng không thích hợp. Nơi đó chỉ có thể để họ bước đi và khởi hành lên máy bay nên dặn dò bảo mọi người tập trung trong nhà ăn của quân khu.
Nhìn mọi người có mặt đầy đủ. Lựa chọn nơi mình đang đứng phù hợp với từng đội ngũ của mọi người. Thiếu Kiệt hiện tại chỉ gật đầu. Hoàng Lâm Nhu bây giờ mới nói nhỏ với hắn.
- Mọi thứ đã chuẩn bị xong thức ăn cũng đầy đủ không thiếu việc còn lại là xem con biểu hiện thế nào thôi.
Thiếu Kiệt im lặng vài giây nhìn qua mọi người trong phòng. Bước lên phía trước một bước. mọi thứ trong căn phòng này đều im lặng chỉ có tiếng cánh quạt quay phát ra âm thanh xé gió trên trần nhà.
- Mọi người hôm nay tập trung ở đây tôi không nói ra chắc các bạn cũng biết. Tam giác vàng là một nơi dễ thủ khó công. Khung Chang hai lần ám sát tôi, đấy là sự khiêu khích của hắn dành cho tôi cùng với Vô Ảnh. Chúng ta trước giờ không đụng chạm tới ai. Nhưng chưa chắc là chúng ta không được. Nếu việc này tiếp diễn vậy Vô Ảnh chỉ tập huấn để phòng thủ. Đợi người ta đánh tới mình rồi mới trả đòn phải không?
“ KHÔNG”
Âm thanh vang vọng trong nhà ăn. Đây là tự một sự đồng thanh nhất quán của hơn một trăm người trước mặt Thiếu Kiệt. Họ trả lời một các cương quyết nhất trong giờ phút này.
- Hôm Nay mẹ tôi chuẩn bị cho mọi người những thức ăn trên bàn. Đây nói là bữa ăn cuối cùng cũng được. Không phải cũng tốt. Hiện tại là tám giờ. Thời khắc mười một giờ chúng ta sẽ khởi hành đúng mười hai giờ mọi thứ bắt đầu tiến hành đổ bộ. Chuyến đi này sẽ có người chết và người trở về. Cũng có thể là hoàn toàn bị tiêu diệt vậy nếu ai thấy mình chưa muốn chết. Đứng ra khỏi hàng trở về làm một người bình thường của các bạn. Mọi người ở đây có ba mươi giây suy nghĩ.
Thiếu Kiệt im lặng trong phút chốc hắn muốn để những người có mặt ở đây quyết định cho chính số phận của mình. Con người thì ai cần có một cơ hội. Biết sẽ đi vào nơi không rõ sinh tử Thiếu Kiệt vẫn muốn họ cảm thấy mình có một quyết định cần thiết.
Nhưng không một người di động dường như họ đã chuẩn bị tâm lý cho mình từ trước. Thiếu Kiệt cũng vẫn đợi cho thời gian ba mươi giây mới lên tiếng mới lên tiếng nói.
- Mọi người đã quyết định cho cuộc sống sinh tử của mình. Tôi cũng không thể cũng mọi người ở đây có mặt trên chiến trường những thứ tôi làm có thể chỉ là một lời chúc, một buổi ăn họp mặt cuối cùng như thế này. Mọi người tin mình sẽ sống sót trở về với tôi chúng ta cùng ăn mùng một cách tốt nhất chứ.
“ Muốn! ”
Âm thanh đồng loạt ấy lại vang lên Blake cũng bị cảm nhiễm bởi những gì đang ở đây. Vốn hắn chỉ cho việc này là việc của lính đánh thuê đơn thuần phải có nhưng tiếp xúc với những người Vô Ảnh ngay một nhiều hơn. Hắn thấy được những quân nhân mình mang tới đây mới chính thức có đất hữu dụng. Một người nắm được rất nhiều thứ mà bất cứ thế giới chưa có được tuy nó chỉ là một thế lực các nước hiện tại là như thế nhưng nếu Thiếu Kiệt phát triển hơn thì hắn sẽ cũng từ đó phát triển hơn. Có đổ máu hi sinh thi những gì họ có thành quả càng nhiều.
- Tôi nói thật lấy quân số này đi tham gia chiến sự là một điều muốn trở về hết là không tưởng. Nên trên chiến trường nếu hi sinh. mọi người sẽ vì đồng đội của mình. Sẽ vì chính bản thân mình hi sinh cho tôi với Vinh Dự của Vô Ảnh chứ. Tôi không dám bảo đảm rằng mọi người ở đây tôi sẽ biết tên nhưng. Mỗi hi sinh các bạn dành cho Vô Ảnh cũng như tôi sẽ được khắc ghi mãi trong trung tâm Vô Ảnh. Ngọc Nhi em đem ra đi.
Một tầm biển được tạo nên được Ngọc Nhi kéo ra mọi người nhìn về trung tâm của căn phong một tấm bảng lớn được ngọc nhi kéo ra giữa đại sảnh sau lưng Thiếu Kiệt. Nó được phủ một tấm vài đỏ không lộ ra một chút gì. Mọi người cũng tò mò không biết trên đó được viết những gì. Phía sau tấm màn đỏ kia là những gì Thiếu Kiệt định cho họ biết.
- Ở đây tôi có thể không gọi được tên hết mọi người nhưng Ngọc Nhi đã làm cho chúng ta một thứ mà mọi người cùng tôi đều cảm thấy tốt nhất. Ở đây hơn một trăm thẻ bài định vị tên tuổi ngày tháng năm sinh được treo ở mỗi khung. Nơi đây sẽ là nơi chúng ta bắt đâu. Mọi người có thể hi sinh nhưng tên tuổi của mọi người vẫn tồn tại với Vô Ảnh những thế hệ sau này sẽ nhìn thấy. Nhưng ghi chú những trận chiến mà mọi người trải qua.
Thiếu Kiệt kéo tấm vãi đỏ xuống. Từng hàng từng ô vuông trong đó có một sợi dây chuyền với cái thẻ bài. Từng cái tên được khắc ghi trên đó trong một cái khung với thẻ bài hiện ra làm mọi người nao nao.
- Có thể mọi người thấy chuyện này khá bình thường. Nhưng với tôi những thẻ bài sau trận chiến này được trả về tấm bảng này giúp cho nó hiện diện rằng các bạn còn sống. Các bạn còn viết tiếp con đường của Vô Ảnh. Thẻ còn người còn. Thẻ mất người mất. Từng chiếc thẻ mất đi ở mỗi trận chiến sẽ được khắc ghi cho thấy rằng các bạn đã cống hiến cho Vô Ảnh ở những trận chiến nào và hi sinh ở nơi đâu. Khi mà Vô Ảnh cường đại. Tôi dù đào ba tất đất của nơi đó cũng tìm với tấm thẻ ghi tên của người đã hi sinh trong mỗi trận đánh. Để mọi người biết rằng sự hi sinh ấy sẽ không vô nghĩ như những gì bạn đã trải qua.
Những Ánh mắt đỏ ngầu nơi đây họ biết dù hi sinh họ vẫn có người nhớ đến. Không phải bị lãng quên bởi thơi gian. Việc làm của Thiếu Kiệt những lời nói của hắn chạy vào tâm tư của mỗi người ở đây. Với lính những tấm thẻ bài này chỉ là một vật dụng để tìm thấy thân xác họ khi tử trận.
Nhưng Thiếu Kiệt đã nâng lên một bước lớn hơn cho những người này với vật dụng xem như không cần thiết này. Nó còn là một thứ hiện diện để cho Thiếu Kiệt nhớ đến họ.
Thông qua những thẻ bài bị mất hắn sẽ ghi nhớ những cái tên những trận chiến mà những chủ sở hữu của thẻ bài cần thiết này đã không trở về với tấm bảng của nó.
- Hôm nay có thể chúng ta ăn uống với những đồng đội bên cạnh là buổi cuối cùng hãy vui vẻ. Tuy không thể để mọi người uống rượu trong dịp này. Nhưng tôi tin khi tất cả trở về. Khi những thẻ bài được trả về trên bảng nơi khi mà các bạn rời khỏi căn phòng này sẽ cầm đi. Thì đó là lúc chúng ta uống rượu mừng. Mọi người tin mình sẽ trở về cùng với đồng đội và cùng với tôi ngồi tại nơi đây hát vang khúc hát ăn mừng không?
“ Tin”
- Không nói nhiều làm gì chúng ta cạn ly đi. Lấy trà thay rượu tôi tiễn mọi người lên đường. Nếu hi sinh hãy về báo mộng cho tôi biết. Bằng bất cứ giá nào tôi cũng đem thi thể mọi người về với đất nước. Uống!
Thiếu Kiệt cầm lấy một ly nước được Hà Vi đưa cho mình đưa lên cao những người linh của Vô Ảnh, của Connor đều bất giác cầm ly nước trước mặt mình hướng về phía của Thiếu Kiệt. Đồng loạt mọi người làm theo hắn uống cạn ly nước mình đang cầm.
Connor với Blake nhìn nhau gật đầu tất cả mọi người. Ngồi xuống bàn bắt đầu bữa ăn cuối cùng. Connor lúc này trầm ngâm trong lòng hắn trước giờ suy nghĩ chỉ vì cuộc sống cho những anh em của mình. Đến với Thiếu Kiệt chỉ vì có cuộc sống tốt hơn. Tiền lương cao hơn giờ đây hắn thấy được nếu hắn trở thành một phần tử giống như người Vô Ảnh nếu hắn thật sự có hi sinh. Thì tên tuổi hắn có thể cũng được khắc ghi lại trên tấm bảng kia. Nam nhân ai không nhiệt huyết. Nhưng như thế mới gọi là nhiệt huyết đúng nghĩa như hắn lăn lộn ở tam giác vàng có tiếng tăm thì sao, Hắn chết đi thời gian cũng sẽ có người quên đi hắn những nếu được làm một thành viên của Vô Ảnh tên của hắn sẽ còn mãi qua từng năm tháng.
Thiếu Kiệt bây giờ mới bước lại từng bàn đến chỗ của Connor với nhóm người Blake gật đầu khẻ mĩm cười nói.
- Mọi người lát nữa nhờ ra khỏi đây ghé qua bảng lấy cho mình tấm thẻ của mình nhé. Có hết đây không sót người nào đâu.
- Bọn tôi cũng có sao!
Bất giác Connor trả lời lại Thiếu Kiệt một câu hỏi nghi ngờ bởi thân phận họ khác. Họ là lính đánh thuê không như Vô Ảnh nếu Thiếu Kiệt không có phần họ trên bảng của không trách được. Dù sao bọn người hắn cũng chỉ là người ngoài.
- Sao lại không có. Ai cũng có hết đã là người lính của làm việc cho Thiếu Kiệt tôi làm sao lại không có. Chỉ có kẻ địch tôi mới không làm còn lại người mình thì chắc chắn phải có một nơi tôi dành để ghi nhớ.
Connor với Blake và những người nghe thấy Thiếu Kiệt nói như vậy họ bổng nhiên có chúc gì đó nao nao trong lòng. Họ không cố kìm nén cảm xúc của mình nữa mà vui vẻ hơn với mọi người xung quanh. Với cả mọi người họ biết. Họ đã trở thành một người của Vô Ảnh chính thức.