Siêu Việt Tài Chính

Chương 504: Mượn Đồ Không Trả.




Bốn người rời đi để Thiếu Kiệt lại một mình trong phòng bây giờ hắn mới thở dài nhìn vào đồng hồ. Cầm lấy điện thoại của mình ra tìm số điện thoại của Hà Thúc nhân phím gọi đi. Hắn cần thực thi kế hoạch này cả quá trình việc hắn cần nhất chính là máy bay, mà thứ này chỉ có thể kiếm được nhờ Hà Thúc. Nên báo cho ông một tiếng cũng để đem việc máy bay mượn một cách tốt hơn.

Bên kia vang lên âm thanh đổ chuông điện thoại Hà thúc bây giờ đem điện thoại tiếp lấy với câu nói đùa cợt.

- Về tới nhà rồi nhớ cái thân gia này sớm vậy sao. Có việc gì nói đi. Thấy số điện thoại của cháu là biết không có tốt lành gì rồi.

- Vâng cháu cần mượn hai máy bay để tiến hành tập kích căn cứ quân đội của Khung Chang và một số thứ cần thiết trong việc xuất kích lần này.

Thiếu Kiệt không vòng vo mà nói thẳng với Hà Thúc về ý định của mình. Thời gian hắn hiện tại không có nhiều. Những thứ hắn cần chắc chắn Hà Thúc sẽ có nhưng không biết liệu hắn có mượn được các thiết bị cần thiết này hay không thôi.

- Nhanh vậy sao! Ta nghĩ cháu sẽ để năm bửa nữa tháng nữa chứ. Xuất Kích bất ngờ tốt đấy. Nhưng mà định mượn những thứ gì từ ông già này đây. Nói trước không có miễn phí đâu đấy nhé.

- Ấy ông không hỏi cháu có kế hoạch gì chưa sao? Cảm giác như có cái gì đó không ổn hay sao ấy. Mượn vũ khí mà đơn giản dữ vậy?

Thấy bên kia Hà Thúc dường như đã chuẩn bị cho việc Thiếu Kiệt hắn mượn vũ khí quốc gia đi làm chuyện riêng mà chuẩn bị chặt chém tiền của hắn làm Thiếu Kiệt có cảm giác như cái này là một cái bẫy được đặt ra sẵn chờ mình tự nhảy vào.

- Khà Khà ông nói cháu có khờ quá không thế Thiếu Kiệt. Cháu có quân đội riêng cũng không phải làm cảnh nhỉ. Vậy thì sẽ có một ngày cháu phải mượn vũ khí của ông thôi. Việc này sớm hay muộn rồi cũng có lúc lão già này chiếm được phần lợi mà. Chỉ là không nghĩ lần này cháu quyết đoán đưa quân đi đánh Khung Chang đấy. Sao nào mượn cái gì để ông còn biết mà cho người chuyển cho cháu.

Hà Thúc vừa cười vừa nói ra những dự đoán của ông cho Thiếu Kiệt biết. Để cho Thiếu kiệt biết Hà Thúc dường như đã biết sẽ có một ngày này diễn ra.

Thiếu Kiệt nhận ra được câu hỏi vừa rồi của mình với Hà Thúc giống như con nít chơi đùa vây. Hắn đã có quân đội riêng thì sớm muộn sẽ phải sử dụng. Mà mượn vũ khí từ Hà Thúc là điều hiển nhiên phải xảy ra.

- Thế thì cháu không tiết kiệm đâu. Hai máy bay chuyên chở lính đổ bộ. Mười cây súng phóng Lựu, một bộ định tuyến bộ đàm vệ tinh trung đội, với lại thiết bị nhảy dù ban đêm. một thùng lựu đạn sát thương lớn, một thùng lựu đạn khói, một trăm ký C4. Để xem còn thiếu gì không.

- Ê Ê thằng nhóc định đánh trận lớn thật à? Có cần cả xe tăng thiết giáp máy bay tiềm kích thì nói luôn đi. Cháu có xem như ông là kho vũ khí đấy à. Hỏi mượn mà toàn những thứ sử dụng xong không thu hồi lại được thế. Định Mượn rồi không trả à.

Hà Thúc cắt ngang lời Thiếu Kiệt mắng hắn làm cho Thiếu Kiệt nhận ra một chút dường như hắn có yêu cầu hơi quá đáng. Những thứ này không thể nói mượn nữa là lấy sử dụng hết thì thôi mới đúng.

- Ấy thôi vậy cứ xem như cháu mua đi. Sau này trả lại sau, Dù sao ông cũng để đó chưa dùng tới. Cứ xem như cấp vũ khí gối đầu cùng được thêm vài loại súng trường hiện đại nữa là được còn về phần máy bay tiềm kích chắc không cần đâu.

Thiếu Kiệt vừa cười cười vừa đáp lại lời của Hà Thúc. Hắn tuy thấy những yêu cầu của mình đúng là có chút quá đáng nhưng mà suy ra hắn vẫn sẽ phải bỏ tiền ra cho những vù khí này. Sớm hay muộn thì hắn cũng sẽ sở hữu những thứ này cho Vô Ảnh.

- Ừ! Nói với cháu vậy thôi. Những mọi thứ cũng cần phải cẩn thận chuyện lần này cháu đánh Khung Chang cứ để cho quốc gia gánh. Vô Ảnh của cháu phải trải qua huyết tinh của chiến trường là sớm hay muộn thôi. Để họ huấn luyện không làm gì thì phí mất.

- Vâng! Cháu cũng thấy như vậy. Với phần trước nay cháu cố thủ đã thành thói quen giờ chuyển lại chủ động để họ thấy cháu không phải dễ chọc đến. Sau này cháu cũng yên thân hơn.

Nghe được Hà Thúc nói về Vô Ảnh, Thiếu Kiêt cũng đáp lại với suy nghĩ của hắn khi được Hoàng Lâm Nhu cải biến. Dù sao hắn không phải là người chủ chiến. Nhưng phải có thực lực mới có được cuộc sống yên bình. Mà thực lực ở cuộc sống hiện đại này thì phải có tiền, có quyền, có chỗ dựa vững chắc chứ không phải những thể loại truyện dị năng nấm đấm là thực lực.

- Cháu muốn thế cũng được. Nhưng mà ông hỏi thật cháu lần này xuất kích tỉ lệ thành công là bao nhiêu. Nếu quá ít thì ông nghĩ cháu nên đợi một vài ngày tới hãy tiến hành như thế cũng ổn định hơn.

Hà Thúc đưa ra khuyên nhủ với Thiếu Kiệt. Ông cảm thấy Thiếu Kiệt đưa ra kế hoạch tập kích đáp trả lại Khung Chang trong thời gian quá sớm sợ hắn không có nắm chắc trong việc xuất binh lần này. Nếu tỉ lệ thành công quá thấp chỉ hao tài tốn của và không được hiệu quả có thể ảnh hưởng đến tâm lý của Vô Ảnh sau này.

- Theo dự đoán của cháu thì toàn bộ các thứ yếu tố bất ngờ, địa hình chiến đấu. thêm vào đó là tập kích từ bên trong thì khoảng sáu mươi phần trăm. Việc sử dụng một ít người như Vô Ảnh hiện tại tạo nên tính cơ động cần thiết. Việc này chỉ có thể áp dụng khi ít quân. Nếu nhiều hơn nữa thì có thể không thực hiện được tốt như hiện tại.

Thiếu Kiệt đem dự đoán của Blake hạ thấp xuống một chút để muốn biết xem ý kiến của Hà Thúc như thế nào. Việc năm phần trăm có thể không lớn nhưng nó cũng là một cách đánh giá năng lực của Vô Ảnh hiện tại. Hà Thúc nghe Thiếu Kiệt nói thế cũng im lặng một chút mới đáp lại.

- Ừ ông cũng phải xác nhận Vô Ảnh ít quân cũng là tính cơ động cần thiết. Nếu việc đổ bộ rầm rộ sẽ dẫn đến sự chú ý không nhỏ đối với quân khu của Khung Chang tính ra sáu mươi phần trăm là tỉ lệ đáng để thử sức mình. Việc này có thể làm.

Nghe được Hà Thúc đáng giá Thiếu Kiệt cũng có một phần yên tâm không ít hắn thấy nếu có đánh giá này cũng có thể xem như bảo toàn được một phần thực lực của Vô Ảnh nếu có thiệt hại.

- Vâng vậy nhờ ông giúp cháu một chút! Mười một giờ ở đây chúng cháu sẽ xuất phát ông xem thu xếp nhanh giúp cháu việc vũ khí này một chút. Như thế cũng tiến hành đánh nhanh thắng nhanh một cách có hiệu quả.

- Thôi ông sẽ sắp xếp cho cháu có thể khoảng chín giờ sẽ chuyển qua bên quân khu như thế đi. Còn trong quá trình như thế nào thì tự cháu quyết xem thử cháu có tố chất lãnh đạo cầm binh không biết đâu sau này thế chỗ của ông không chừng. Cháu thu xếp việc bên đó đi ông cúp máy đây.

Nói rồi Hà Thúc tắc máy Thiếu Kiệt ngồi nhìn lên màn hình bản đồ địa hình của khu vực này một lần nữa. Hiện tại mô hình 3D tạo ra bằng những máy chiếu đã tắc đi nhưng hình ảnh của nó vẫn hiện diện trong đầu Thiếu Kiệt.

Đem bản đồ lấy vài cây viết làm hướng tấn công vào khu vực quân sự của Khung Chang. Thiếu Kiệt trầm ngâm một lúc bản thân hắn sẽ không tham gia việc này mà chỉ có thể đứng ở doanh trại nghe bộ định tuyến thì không ổn lắm. Việc làm này chẳng khác gì điều hành trong bóng tối

- Không được như thế này thì điều hành mù sao. Chiến trường luôn khó đoán được. Mình không ra chiến trường nhưng phải đi theo những người lính của mình.

Thiếu Kiệt đi ra khỏi phòng máy vi tính đi xuống nhà bếp nhìn thấy Ngọc Nhi và mọi người đang làm đồ ăn hắn cũng nhíu mày một chút.

- Có gì thế Thiếu Kiệt! Anh định nhờ em một chút mà có việc thôi để anh ra nói Khải Huy đi mua.

- Anh định mua gì thể? Hôm nay tết nhất có ai bán cái gì đâu chợ cũng nghĩ rồi làm gì mà mua được cái gì chứ.

Hà Vi bây giờ trả lời lại cho Thiếu Kiệt làm cho hắn giật mình một chút thở dài. Hà Vi thấy Thiếu Kiệt như thế cũng thắc mắc không biết hắn định làm gì mới lên tiếng hỏi.

- Anh định làm gì à?

- Ừ tối náy Vô Ảnh xuất binh hiện tại anh muốn ghi hình lại để cập nhật thông tin tốt nhất về diễn biết trận đánh nhưng mà xem ra chỉ có thể nghe được qua bộ đàm không thấy được hình.

Lời Thiếu Kiệt làm cho mọi người giật mình chỉ có Hoàng Lâm Nhu vẫn bình thản. Ngọc Nhi cũng đình chỉ là những việc đang làm muốn nói gì đó những Thiếu Kiệt chỉ im lặng. Ngọc Nhi thấy Hoàng Lâm Nhu ở đó cũng không dám hỏi Thiếu Kiệt. Nhưng không ngờ Hoàng Lâm Nhu lên tiếng nói với Thiếu Kiệt.

- Thiết bị ghi lại hình ảnh hẳn là có. Tám giờ sẽ có người đem tới quân khu cho con. Việc này kiếm ở đâu thì con không cần quan tâm có thể đủ cho Vô Ảnh của con sử dụng là được rồi.

Thiếu Kiệt ngẫn người một lúc hắn không ngờ mẹ hắn lại có thể có được những thiết bị này. Đây đâu phải là đồ dùng thông thường nó thuộc quân sự cần thiết của nước ngoài. Vốn Hà thúc chắc chắn cũng có nhưng hắn mượn lại phải trả như thế mỗi lần xuất binh lại phải đi mượn cái mặt mốc hắn cũng không dày đến nỗi thế.

- Đừng hỏi mẹ kiếm những thiết bị này ở đây con chỉ biết đến lúc đó nhận hàng là được còn việc nó nhận như thế nào thì con sẽ hiểu.

Hà Vi cũng không dám nói gì. Nếu cô chưa xem đoạn video ở bệnh viện và không trực tiếp hiểu Hoàng Lâm Nhu có một bối cảnh bí ẩn mà xem ra ông ngoại của Thiếu Kiệt cũng không thua kèm gì ông cô nên cũng không dám hỏi.

Ngọc Nhi lúc này chỉ mỉm cười bây giờ tại sao cô hiểu Hoàng Lâm Nhu lại làm đồ ăn nhiều thư thế này. Vốn chỉ tưởng bà định làm tiệc gì đó khi làm số lượng đồ ăn vượt mức gia đình ăn nhiều lần. Nhưng giờ thì Ngọc Nhi hiểu. Đây là buổi tiệc dành cho Vô Ảnh trước khi lên đường thực hiện chiến trường đầu tiên.

- Thôi nếu mẹ không muốn nói thì thôi. Con cũng không hỏi đến vấn đề cần thiết nữa. Sẽ có lúc con tự biết được những thứ con sẽ được biết.