Siêu Việt Tài Chính

Chương 483: Thông Điệp




Tối đó Thiếu Kiệt một lần nữa bị đưa lên xe. Những lần này ngoài việc cột lại tay chân không cho hắn chạy ra thì Thiếu Kiệt được ngồi trong xe không còn bị nhốt trong cốp xe nữa. Trong màn đêm hắn cố gắng nhận định rõ con đường đang đi. Nhưng tay lúc nào cũng cầm một mẩu phấn vẽ lên phía ghế trước các số 0 với số một

Hành động này của Thiếu Kiêt làm cho Munez khó chịu định đấm hắn một phát thì Aaron càu mày nhìn hắn nói.

- Má mày còn hành hạ nó nữa là không xong thật đó mày nhìn xem trên người nó có tổng cộng bao nhiêu vết thương hôm qua mày đánh rồi. Đưa cho nó chỉ nó viết vào trong số ấy.

Aaron lấy từ trong cốp trước của xe một cuốn sổ với lại một cây viết đưa cho Munez bảo hắn để cho Thiếu Kiệt viết vào trong này. Munez lúc này cũng bực tức. Bảo hắn đi giết người còn tốt hơn là dạy người điên viết chữ. Nhưng vì mệnh lệnh của Aaron nên hắn phải làm. Cầm cuốn sổ trong tay Munez mở ra viết vào trong đó.giống như Thiếu Kiệt làm. Cũng hai số 0 với 1 được ghi xuống.

Xong rồi quăng cho Thiếu Kiệt cuốn sổ và cây viết. Thiếu Kiệt nhìn lấy cuốn sổ với cây viết. Đưa lại chó Munez bắt hắn làm lại hành động vừa rồi làm hắn tức điên lên. Nhưng bị ba người trên xe nhìn lấy mình hắn chỉ đành viết thêm hai chữ số không và một kế bên cạnh như Thiếu Kiệt đã làm.

Thiếu Kiệt dường như đã hiểu gật gật đầu làm cho hai người kia và Aaron đều bật cười nói với Munez.

- Mày xem ra có khiếu làm học sinh đấy. Lát chỉ nó ký tên chữ Thiếu Kiệt đi tới đó nó ký tên thôi là được xong rồi tiễn nó đi gặp ông bà báo cáo thành tích.

Thiếu Kiệt khi thấy Aaron đưa cho mình cuốn sổ cũng mừng thầm trong bụng hắn vừa mỉm cười vừa ghi lại cũng hai con số 0 với 1 đầy trên một trang giấy ở cuốn sổ vừa bằng bàn tay. Hành trình càng dài hắn viết mỗi ngày một nhiều hơn. Trong bóng tối khi mà hai người đội viên của Aaron ngồi ở phía sau không chú ý Munez đang chạy xe còn Aaron nhìn ngoài đường Thiếu Kiệt lặng lặng ghi một tờ giấy một tay gấp nhỏ nó lại.

Đưa tay xuống dưới đôi giầy của mình bên chân phải có một rãnh nhỏ dùng móng tay khui ra một miếng nhựa kẹp vào trong tờ giấy gấp lại rồi nhét vào trong túi kẹp nhỏ của quần jean.

Thiếu Kiệt tiếp tục viết vào cuốn sổ vẫn như đã đóng kịch từ hôm qua đến giờ.Nhưng thay vì chú tâm viết hắn lại tập trung quan sát hai bên đường. Nhìn bên ngoài nhưng tay vẫn viết nếu Aaron với Munez chú ý hắn một chút sẽ biết lúc này Thiếu Kiệt ánh mắt có thần hơn.

Đường đã buổi tối hắn phải cố gắng phân biệt được đâu là cơ hội cần thiết của mình. Vì hiện tại Thiếu Kiệt đang tìm một trạm dừng chỉ cần một trạm dừng duy nhất mà nhóm người Aaron phải ghé vào đổ xăng thì lúc đó Hi vọng của Thiếu Kiệt sẽ được tận dụng.

Hắn biết không xe nào có thể đi được hơn bốn giờ nên bắt buộc phải tiếp xăng là điều cần thiết. Thiếu Kiệt chỉ đợi có thể là được. Thiếu Kiệt nhanh chóng nhìn thấy một chữ P màu xanh kèm theo bên dưới là con số ba trăm Hắn bật dây tháo dây kéo quần.

Munez đang lái xe cũng giật mình. Aaron bừng tình, Thấy Thiếu Kiệt hành động như thế hai người hô lên làm cả xe náo động.

- Má mày không được phóng trên xe.

- Dừng dừng dừng lại. tấp vào trạm xăng kia nhanh nhanh Không nó đái ra xe giờ. Tao không muốn chịu cái mùi của nó suốt cả chặn đường.

Hai người bên cạnh nhanh chóng chụp lấy khóa kéo quần không cho Thiếu Kiệt làm bậy trên xe. Đây là quán tính nhất thời của cả hai người cố ngăn không có chuyện đó xảy ra.

Munez đánh lái đạp ga chạy vào trong cây xăng. Nhanh chóng hơn siêu nhân. Cả bốn người lôi thiếu kiệt vào nhà vệ sinh. Làm những người trong trạm xăng hiếu kỳ nhìn lấy họ.

Munez nói một câu tiếng anh làm cho họ hiểu được đôi chút.

- tolet! lolet!

Mọi người không chú ý nữa cũng trở về lại với công việc của mình. Thảy Thiếu Kiệt vào trong phòng bắt một người ở lại canh Thiếu Kiệt Aaron thở phào nhẹ nhõm đi từ trong nhà vệ sinh ra bên ngoài nhín Munez nói.

- Mà trước khi đi mày không cho nó giải quyết sao. Mém tí nữa là toi rồi tết nhất kiếm đâu ra chỗ rửa xe không khéo lại phải chịu cả đoạn đường.

Thiếu Kiệt bị đẩy vào nhà vệ sinh hai người ở bên ngoài đứng đợi. Nhanh chóng mở quần jean mình đang mặt cùng đối giầy ra. Thiếu Kiệt chỉ còn mỗi cái quần cộc ở thân dưới. Hắn giải quyết cũng là thật nhưng từ trong túi quần nhỏ của quần jean hắn rút ra tờ giấy quăn thẳng vào trong đôi giầy. Thấy tiếng nước chảy đã xong. Munez bên ngoài đổ xăng đầy bình nhịn lấy một người đang canh ngoài cửa nhà vệ sinh.

Aaron thấy khá lâu nên hỏi hai người kia.

- Xem nó xong chưa! Nhanh còn đi!

Hai người lúc này mở cửa ra thấy Thiếu Kiệt chỉ mặc cái quần cộc. Bèn kéo ra đóng cửa lại nhất Thiếu Kiệt nhanh chóng trở lại trong xe. Munez nhanh chóng trả luôn tiền đổ xăng còn không lấy tiền thối dáng vẻ gấp gáp làm cho người thu tiền cũng ngạc nhiên.

Đợi xe ô tô của Thiếu Kiệt rời đi rồi thì người nhân viên cùng ca với hắn mới lên tiếng nói.

- Cái nhóm người này lạ nhỉ, Chưa thấy người nào gấp gáp như thế. Sợ bọn này nhậu rồi ói đầy nhà vệ sinh thì khổ. Hi vọng tao không phải dọn.

- Ừ mày vào xem như thế nào? má trực tối mùng một dễ gặp cái này lắm.

Thiếu Kiệt ngồi trên xe với cái quần cộc của mình lại chân trần. Aaron bây giờ mới để ý thấy hỏi.

- Quần nó đâu rồi? Sao còn mỗi cái quần đùi thôi thế.

- Nãy gấp quá để trong nhà về sinh rồi mà nó là gì có đồ gì đâu. Thôi đi luôn cho rồi ở lại lâu bọn cây xăng đó nghi ngờ nữa. Giờ quay lại lấy cũng không kịp nữa đâu thôi đi luôn đi.

Người ngồi cạnh Thiếu Kiệt lúc này mới trả lời lại cho Aaron. Munez bây giờ bực tức vừa lái xe vừa nói.

- Má nó hên là phát hiện kịp mẹ muốn đi cũng phải nói một tiếng chứ thằng chó này!

- Nó giờ có biết gì đâu mày nói nó cũng như không. Nó chưa làm tại chỗ là may rồi giờ có gì lâu lâu chú ý nó một chút mày lái xe lo nhìn đường đi.

Thiếu Kiệt vẫn giả điên tiếp tục viết nhưng thầm mong sao cho người nào đó vào nhà vệ sinh tìm ra những vật hắn cần thiết để lại.

Cả Nhóm người hiện tại đang ở nhà Hà Thúc thay phiên nhau mong chờ có một chút gì đó manh mối từ các cơ sở của Lưu Minh nhưng đã gần hai mươi giờ trôi qua kể từ khi Thiếu Kiệt bị bắt. Vẫn chưa có một tín hiệu nào. Họ cũng mong mỏi có bọn người Aaron vô tình bật điện thoại của Thiếu Kiệt dù chỉ là thời gian ít ỏi.

Mọi phương diện hầu như được lục tung lên khắp cả Lưu Minh nhưng không có một chút gì về nhóm người bắt Thiếu Kiệt đi. Khi mọi người đang mỏi mệt thì cách xa Lưu Minh gần năm trăm cây số trên màn hình bỗng nhiên nổi lên một chấm đỏ từ từ rõ dần.

- Có tín hiệu!

Một người đang thay phiên Timothy quan sát quát lớn làm mọi người trong phòng bừng tỉnh. Mọi người đứng bật dậy. Lúc này tọa độ được phóng lớn lên một cách rõ nhất đem hình ảnh cây xăng xuất hiện trên màn hình. Chụp lấy tấm hình người này tra trên mạng. Ra ngay thông tin cần thiết.

Hà Thúc nhất điện thoại lên nhấn một phím số như bên kia luôn chờ đợi sẵn.

- Cho máy bay quân khu A3 đến Tọa Độ X - D đến đó ngay. Bằng mọi giá phải biết ai mới gắn một sim mã hóa vào điện thoại mình.

Bên kia vang lên âm thanh trầm thấp của tiếng động cơ của máy bay trực thăng vang lên. Đây là tín hiệu đầu tiên đem lại sau gần hai mươi giờ Thiếu Kiệt mất tích.

- Để cháu đi! Cháu phải biết chắc Thiếu Kiệt an toàn!

- Giờ cháu đi từ đây ra đó cũng mất hơn một giờ để quân A3 đi họ mất mười lăm phút bay là báo cáo về. Như thế sẽ nhanh hơn là cháu đi từ đây nhiều.

Hà Thúc cố gắng khuyên bảo Hà Vi ông biết cô nôn nóng nhưng ở đây ai mà không lo cho Thiếu Kiệt. Quân Khu A3 với lực lượng túc trực ở đó chắc chắn sẽ nhanh chóng hơn là người ở đây bay tới đó. Nghe ông mình nói thế Hà Vi cũng ngồi xuống ghế đợi chờ tin tức báo cáo từ quân khu A3.

Trên cây xăng hai người đổ xăng nhìn thấy tờ giấy bọc lấy cái sim cũng hiếu ký muốn biết đó là số điện thoại nào nhưng thấy nó chỉ là sim không có danh bạ lại kiểm tra được tổng đài đọc cho số điện thoại thấy khá đẹp nên họ quyết định giữ lại chờ những người kia quay lại lấy. nhằm được thưởng một ít tiền từ người mà họ cho là say sỉn kia.

Tiếng máy bay trực thăng dồn dập kéo đến trên đầu họ. Khi vừa tháo sim ra để trên bàn cùng cái quần jean và đôi giầy của Thiếu Kiệt bỏ vào một bọc xốp.

Lần lượt những quân nhân từ trên không trung hạ xuống vối đầy đủ súng ống đạn dược trên tay xông vào trong cây xăng làm họ giật mình đứng im không nói được một lời nào.

Thấy chỉ có hai người ở đây một người sĩ quan bước đến hỏi.

- Ai trong hai người vừa gắn sim điện thoại của người lại vào máy.

Người thu tiền xăng ban nãy không chần chờ chỉ tày về phía đồng nghiệp của mình. Người sĩ quan nhìn người kia hỏi

- Anh làm sao có sim điện thoại vừa rồi ai đưa cho anh còn có những gì đi kèm không.

Bị quân nhân có vũ trang hỏi mình như thế.hắn cũng lắp bắp kể lại câu chuyện.

- Đáy tôi chỉ thấy tờ giấy này trong đôi giầy có gói cái sim nên cắm vào xem thử có danh bạ không thôi. Tôi không biết họ la ai hết họ đi năm người.

Người sĩ quan lúc này cầm lấy tờ giấy nhìn những con số được viết trong một tờ giấy vừa đủ bằng một bàn tay nói qua bộ đàm.

- Báo cáo quân khu có vẽ như Thiếu Kiệt để lại một thông điệp gì đó chúng tôi không thể hiểu.

Bên điện thoại của Hà Thúc vang lên tiếng nói của người sĩ quan kia làm mọi người thấy có hi vọng.

- Chụp hình thông điệp đó gửi về tổng bộ ngay! Đưa cho người kiếm được mấy cái này một ít tiền xem như trả ơn họ đã liên lạc.

- Vâng!

Nhanh chóng một tấm hình tờ giấy được viết chi chít những con số trên đó gửi vào hộp thư đang được kết nối với màn hình. Mọi người nhìn vào đó cũng lắc đầu khó hiểu.

“010111 000100 101101 101000 011000 101000 101101 000000

000001 100010 011110 100111

111001 110011 010101 110011

111010 111000 111010 111000 110100

000011 101000 001101 000010 ”