Hầu như cả buổi dù là không ngủ cả ngày nhưng Connor cũng phải căng mắt ra mà nhìn cho đến khi xác định được bốn người trong đó có Aaron đến đây để thực hiện việc bắt cóc Thiếu Kiệt. Mọi người ai cũng dán mắt vào màn hình. Nên có phần mệt mỏi.
Bên ngoài một đống người bị Hà Thúc trách mắng không dám hó hé một câu người biết chuyện thì thầm lo lắng người không biết chuyện thì cho rằng Thiếu Kiệt là người nhà lãnh đạo. Mà đã trong khu vực quản hạt của họ mà để người nhà lãnh đạo có chuyện thì càng là tội nặng.
Ngoại ô Lưu Minh lúc này trời bắt đầu tờ mờ sáng. Một chiếc xe ô tô di chuyển trên đường một cách nhanh nhất dường như nó không phải bị tắc đường hay là phải qua quá nhiều trạm thu phí. Đường xá thông thoáng vùng ngoại ô cũng trở thành nơi lý tưởng để nhóm người Aaron đào thoát.
Giờ đã được gần năm giờ sáng họ đã phải rời khỏi trung tâm mất ba giờ vòng vèo các tuyến đường để chắc rằng họ đã an toàn, hai giờ còn lại của chiếc xe ngoài một lần tiếp xăng ra thì chạy mãi trên đường.
Người đang lái xe nhìn Aaron đang ngồi bên cạnh sau khi qua mấy lần đổi người lái xe hắn cũng cảm thấy có chút mệt. Thức cả ngày trời lại phải chạy xe trong đêm nhìn xung quanh với những giấc ngủ chập chờn mỗi khi thay phiên nhau lái xe cũng ngáp một cái chịu không nói.
- Anh kiếm chỗ nào nghĩ ngơi đi cả bọn tối qua đến giờ không ăn uống gì lại chạy đêm như thế này. Giờ gần sáng chắc chắn những chốt canh dọc đường chắc ra soát kỹ hơn anh em mình nên tìm chỗ nào đó nghĩ ngơi chiều lại chạy đi Ngọc Châu tiếp. Với lại xem thằng nhóc đó như thế nào để nó trong cốp xe hoài như thế cũng không ổn đâu.
Aaron đang mơ màng mệt mỏi trong người chợt tỉnh. Nghe được đàn em mình nói như thế cũng chớp chớp mắt dụi mắt một cái thở dài nói.
- Ừ như thế cũng được xem lại gần đây có cái nhà kho nào của họ không rồi vào đó nghỉ ngơi.
Vội nhấn một nút bấm mở cốp xe trên đó có một bản đồ được khoang vòng ở nhiều chỗ. Aaron nhìn một hồi bên đường dựa theo cột mốc cây số của đường quốc lộ để xác định mình đang ở đâu. Rồi mời tìm lấy trên bản đồ một hồi nói.
- Khoảng ba mươi phút đi đường nữa có một cái kho rồi vào đó đi. cũng may là trên đường người kia sắp xếp chỗ nghỉ chân. Không biết phải làm sao. Để coi nào chìa khóa nhà kho này số bao bao nhiêu.
Aaron vừa cảm thán một câu rồi lấy trong cốp trong xe lấy ra một chùm chia khóa trên đó đánh dấu những số thứ tự từng nhà kho tương ứng với những chìa khóa trên tay hắn.
Nghe thấy khoảng cách không xa là được nghỉ ngơi người này vừa đạp chân ga tăng tốc với nói suy nghĩ của mình cho Aaron nghe.
- Toàn người giàu đấu với người giàu. Trong khi đó anh em mình thì lương bèo bọt. Bọn họ giàu thế rồi còn hãm hại lẫn nhau. Mà công nhận hai thằng kia ngồi ở ghế sau từ lúc đổi ca tới giờ ngủ say như chết. Mẹ nó đi theo làm việc mà cứ tưởng bọn nó đi chơi.
- Munez mày cũng đừng thắc mắc không có họ tranh đấu bọn mình có tiền sao. Mặc họ mình cứ làm nhiệm vụ của mình được rồi.Việc lần này thuận lợi hơn đợt vừa rồi nhiều. Mẹ nó lần trước đông người mà không được gì ức chế thật. Kệ tụi nó đi, mấy ngày nay bọn nó chịu không ít thiệt thòi.
Xe chạy được một lúc đến một cái nhà kho. Không người Aaron xuống xe lấy chìa khóa mở cửa cho xe chạy vào rồi đóng cửa lại. Gọi hai người ở phía sau dậy để xe vào hẳn trong kho. Bốn người quan sát một chút ở xung quanh. Dù biết kho không người nhưng tâm lý đề phòng là vẫn phải có.
Cốp xe sau được bật lên. Thiếu Kiệt nằm trong đó thuốc mê đã hết từ lúc nào. Nhưng tay chân bị trói chặt miệng lại bị bọc kính. Đường dằn xóc cũng làm hắn lăn tới lăn lui không ít. Bóng tối trong cốp xe Thiếu Kiệt đã dần thích ứng đôi chút khi cái cốp xe được mở ra ánh sáng tuy không nhiều nhưng vẫn làm cho Thiếu Kiệt phải nheo mắt lại.
- Đem nó ra để một góc giờ có mở miệng cho nó dễ chịu một chút. Lát tối cũng cần phải di chuyển nữa. Ở đây nó có la hét thì cũng không có ai tới cứu đâu. Chia ra mọi người ăn uống nghỉ ngơi một tý cho nó ăn uống gì đó rồi đi tiếp.
Nghe Aaron nói thế một người trong nhóm liền cười cười đáp lại hắn.
- Thằng này cần cho nó ăn uống sao. Anh em mình đồ ăn còn phải ăn mấy cái mì gói lương khô nó làm gì ăn được cho nó nhịn đói một ngày cũng không chết được đâu.
- Thằng này được mày. Mẹ nó bọn nhà giàu ăn uống đồ ngon vật lạ thiếu gì chỉ chưa từng ăn lương khô lính như bọn mình thôi haha.
Aaron bây giờ đáp lại bằng sự đồng ý đối với người đàn em đi cùng mình kia. Rồi mới lấy cái hộp trong cốp xe ra đưa cho mấy người trong nhóm người của mình. Trong đó có mấy phần ăn của lính được sử dụng có khá nhiều loại.
Kể cả việc lấy một cái lon và viên cồn khô dùng để hâm nóng đồ ăn một cách gói gọn nhất cứ thế buổi ăn của nhóm người Aaron diễn ra.
- Ê thằng kia đói không làm tiếng chó sủa đi rồi ông đây cho ăn,
Munez nhìn Thiếu Kiệt ngồi một góc không nói năng gì. Lên tiếng châm chọc. Aaron dùng hết đồ ăn lương khô của mình nhìn thấy Thiếu Kiệt dùng ánh mắt khinh thường đối với Munez thì đứng dậy nèm khay cơm đã ăn xuống đất đến trước Thiếu Kiệt nói
- Ấy cha chà! Ngoan cố nhỉ cũng tốt chắc tối qua đến giờ mày cũng chịu khổ không ít nhỉ. Thôi được nể tình mày sắp mang lại cho anh em tụi tao một số tiền. Nên mấy ngày nay bọn tao sẽ tận lực thỏa mãn mày.
- Bọn mày mà tốt lành như thế thì cũng không cần phải đi làm tay sai cho Khung Chang hay là Ngô gia đâu nhỉ.
Biết trước mình rơi vào tay bọn này sẽ không dễ dàng đến khi tìm cách thoát thân. Thiếu Kiệt cũng lầm lỳ nhổ một ngụm nước bọt ngay vào mặt của Aaron.
- À lại còn sinh khí cũng được mày muốn thế thì tao chiều. Anh em giữ nó lại cho nó uống chút nước nào. Giải trí một chút rồi nghĩ ngơi thôi.
Aaron nói thế những thành viên của hắn mắt sáng rỡ lên, Nhanh chóng đứng lên chạy lại nắm lấy Thiếu Kiệt đè xuống đất. Cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi những người của Aaron đang cố đè hắn xuống mặt đất nói.
- Mẹ mấy thằng mày muốn làm gì! Tao mà thoát ra thì bọn bay kể cả Khung Chang phải trả giá đắt.
“ HaHa Đợi đến lúc đó rồi tính. Giờ thì nằm im nào.”
Một người đè Thiếu Kiệt xuống trước mặt Aaron đáp lại Thiếu Kiệt trong sự hả hê. Aaron đứng lên nhìn Thiếu Kiệt hắn cười đùa đáp lại.
- Chỉ sợ mày trên đường khát nước nên tiếp chút nước cho mày thôi mà.
Vừa nói Aaron vừa đứng lên tháo thắt lưng xuống lúc này những người đội viên của Aaron cười đùa càng lớn hơn. Từng dòng nước màu vàng từ hạ bộ của Aaron tưới thẳng lên mặt Thiếu Kiệt.
- Sao nước ấm ngon không thằng nhóc! Mày tốt nhất an phận bảy ngày nữa giao dịch xong thi bọn tao tiễn mày một đoạn xuống hoàng tuyền. Muốn mấy ngày cuối đời an lành thì ráng mà ngậm cái miệng của mày lại.
Hai đời người Thiếu Kiệt chưa bao giờ bị khuất nhục đến như thế. Hắn bị ghì chặt xuống đất. Miệng ngậm thật chặt ghi nhớ mối hận này. Sớm muộn gì chỉ cần một cơ hội nhỏ hắn thoát khỏi đây cũng là lúc hắn sang bằng Khung Chang người đầu tiên.
Kể từ khi sống lại Thiếu Kiệt lại trỗi dậy cái gọi là sự trả thù mạnh mẽ như thế. Hắn chịu nhục từ những người sai vặt của Khung Chang mà người liên quan trong việc này là Ngô gia hắn thề trong lòng hắn đạp đổ cánh cửa đó thực lực thế lực. Thiếu Kiệt bây giờ trỗi dậy mong muốn có thế lực đủ để san bằng tất cả. Hắn không muốn chịu một lần nào sơ hở để gặp phải tình trạng như thế này nữa.
- Sao không phục sao. Chắc chưa đủ nhỉ. Anh em cho nó uống no nước thánh của anh em mình đi. Xong lấy cái vòi nước rửa sạnh người nó đi. Tao không muốn đi trên xe có một thằng bốc mùi xú uế đâu đấy. Mày càng ngang bướng thì mày sẽ càng nhận được những thừ tuyệt vời hơn thôi. Cố gắng mà hưởng thụ từ giờ đến lúc chết nhé.
Lần lượt từng người của Aaron lặp lại hành động của hắn. Thiếu Kiệt sau khi trên người ướt đẫm cả nước tiểu của bốn người thì Munez kéo một cái vòi cứu hỏa của cái kho lại lắp đầu lăng lên rồi mở vòi nước. Phun về phía Thiếu Kiệt trong góc ướt sũng.
Bị áp lực nước phun thẳng vào người dồn vào một góc tường trong giọng điệu hả hê của Munez. Thấy như thế đã đủ trôi đi hết những thứ nước tiểu của họ trên người Thiếu Kiệt. Một người lúc này mới đưa ra ý kiến.
- Quên mất nó đi trên xe mình như thế này thì người ta phát hiện hết. Không được đem ra phơi nắng nó một ngày cho khô mới được.
- Ý Kiến hay à! Tao thấy có cây cột ở ngoài sân đó đem nó trói ngoài đó là được rồi đợi nó phơi nắng một ngày cho khô người đi. Đừng lo nó bệnh hay gì hết. Nó mà bệnh thì trước sau cũng chết thôi.
Aaron đang nằm nghe thế bật đậy khoái chí nhìn ba người gật đầu nói.
- Thật tui bây xem nó như súc vật vậy nhưng mà thôi kệ chó nhà tao nuôi cũng bị xịt nước rồi đem phơi nắng vậy mà nó khô rang làm thế cũng được đấy. Nhớ cột thật kỹ đừng để nó thoát.
- Anh yên tâm đã cột súc vật mà để nó thoát không lẽ mình thua súc vật sao. Cứ để em trước giờ em nuôi súc vật con nào cũng phải hơn mười ngày mới chết thằng này chắc lỳ hơn súc vật nên đến đó lúc giao dịch nó vẫn chưa chết được đâu.
Munez đáp lại lời Aaron cười lớn rồi áp giải Thiếu Kiệt bằng cách xách hắn lên trong bộ dạng ướt sũng đầu tóc rũ rượi. Đạp ra sân của cái kho nơi mà họ lúc đầu đi vào. Đem một sợi dây xích của nhà kho trói Thiếu Kiệt vào cánh cửa gần đó. tròng vào vào cổ hắn xem như Thiếu Kiệt một con vật để phơi nắng cho khô người.