Âm thanh thông báo đó làm mọi người ngỡ ngàng. Trước nay Thiếu Kiệt không bao giờ tắt máy. Ngọc Nhi cũng lấy điện thoại của mình gọi vào số của Vô Anh của Thiếu Kiệt. Vẫn là âm thanh tổng đài vang lên.
- Có khi nào Anh Kiệt quên sạt điện thoại nên hết bin không?
Hoàng Ngân bây giờ. Cũng ráng trấn tỉnh mọi người nhưng điều này làm cho Hà Vi từ chối ngay.
- Hồi chiều Thiếu Kiệt đã nhắc mọi người sạc bin điện thoại để chụp hình. Không lý nào anh ấy lại quên. Mà số điện thoại của vô ảnh cũng tắt mất là không thể nào.
Cao Thịnh trầm mặc nhìn xung quanh một chút cau mày. Giữa dòng người đông như kiến này có tìm kiếm một người là quá khó. Suy nghĩ một chút Cao Thịnh mới nói với cả bốn người.
- Anh nghĩ Thiếu Kiệt có chuyện rồi! Mọi người nhìn xem người nhiều như thế này. Hôm nay chúng ta quên mất Thiếu Kiệt bên ngoài còn có người muốn ám sát. Vì cả hơn một tuần cậu ấy ở nhà và cũng không đi đâu xa. Giờ giữa biển người như thế này thời cơ đến và sự đề phòng cũng ít đi do chúng ta không để người bảo vệ vì chủ quan đây là dịp tết. Vô Ảnh cũng đang ở trại huấn luyện ăn tết. Thời điểm này thích hợp ra tay à. Đi về thôi cần triệu tập người gấp rồi.
Tâm tình đang vui của mọi người lúc này mất sạch thay vào đó là sự bất an lo lắng. Con đường hoa xinh đẹp hiện tại không đập vào được trong mắt mọi người nữa. Thay vào đó cước bộ ngày một nhanh rời khỏi con đường dài được cách ly này.
Vừa đi ba người người mỗi người cầm lấy điện thoại mình bấm đi những số cần thiết. Hà Vi gọi về nhà báo việc này cho Hà thúc một cách nhanh nhất. Ngọc Nhi thông qua điện thoại triệu tập vô ảnh. Nhã Oanh thì nhắn tin đến các số như Trương Hạo, Lý Bân, Lâm Vũ…
Cao Thịnh vừa rời khỏi con đường phi ngay đến nơi gửi xe của mình nhanh chóng lấy xe ra một cách nhanh nhất. Hiện tại hắn bực mình nếu lúc đầu hắn gọi cho bốn người Tước Phàm. Những người kia cũng không có cơ hội bắt mất Thiếu Kiệt đi.
Hà Thúc đang trên đường về nhà cũng nhận được tin tức của Hà Vi quát lớn.
- Cháu gọi ngay cho Khương Đào. Bảo đến nhà ngay, Các cháu về gấp cho ông!
- Vâng! Cháu đang tranh thủ về nhà đây.
Nói rồi Hà Vi cúp máy liền gọi cho Khương Đào. Bên kia Khương Đào vừa mới cúng giao thừa xong đang chuẩn bị nghĩ ngơi thì điện thoại của Hà Vi gọi đến.
- Chú đến ngay nhà cháu! Thiếu Kiệt mất tích rồi! Nhanh lên ông đang về nhà! Đấy
Khương Đào tưởng yên giấc được thì tin sét đánh từ Hà Vi đưa cho hắn hơn củ khoai lang nóng phỏng tay. Thiếu Kiệt là ai. Ngay ngày đầu năm lại bị mất tích. Nghe trong lời nói của Hà Vi thì chuyện này không phải giả. Hắn hốt hoảng rớt luôn cả điện thoại xuống đất bật dậy thay ngay một bộ cảnh phục. Trương Băng nhíu mày đang định mắng hắn thì Khương Đào nói.
- Thiếu Kiệt bị mất tích! Hà Ví bảo là qua bên đó gấp bà thay đồ đi qua bên đó xem sao. Chuyện này không phải đùa đâu. Đừng có đề cập gì chúc tết với không chúc tết bên đó là được. Giờ không phải là lúc đi chúc tết lãnh đạo.
Khương Đào vừa nói vừa mặc áo vào một cách vội vã Khương Băng cũng nhanh chóng bật dậy chạy tới tủ đồ thay ngay quần áo của mình để đi cùng Khương Đào.
Chuyện như thế này Hà thúc chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Mà Lưu Minh chịu không nổi lửa giận của ông nhất là chồng cô. Một cảnh sát mà không đảm bảo an ninh trong dịp tết nhất. Lại để xảy ra chuyện như thế với người quan trọng thì phải chịu tội gì.
Khương Đào mặc đồng phục xong cũng dắt chiếc xe máy của mình ra, Trương Băng cũng theo sau khóa cửa lại ngồi sau xe máy chồng mình mở điện thoại lên nhắn đi một tin ngắn gọn.
“ Thiếu Kiệt Mất Tích ”
Người nhận tin không ai khác là Trương Hoành. Ba người Lưu Bá, Trương Hoành, Trần Như Ý đang nâng cốc chúc mừng năm mới ở khu nhà ở cán bộ công chức được cấp.
Nhìn thấy số điện thoại của Trương Băng cũng tưởng cô em nhắn tin chúc tết nhưng khi đọc dòng tin nhắn ngắn gũi hắn làm rơi luôn cả ly rượu trong tay xuống đất.
Lưu Bá với Trần Như Ý thấy thế cũng cau mày. Bây giờ Trương Hoành Chỉ kịp nói một câu.
“ Lưu Minh chịu không nổi ”
Hắn quăng cái điện thoại lên bàn chạy ngay vào phòng mình. Hai người thấy thế nhìn vào điện thoại còn sáng màn hình không hiểu Trương Hoành là gì mà phải xúc động đến như thế.
Hà Thúc ở Lưu Minh này bọn họ cũng biết. Nhưng chỉ là Hà thúc thì có gì mà chịu không nổi. Bất quá ông chỉ ăn tết bình thường như bao người khác thôi mà đó là ý nghĩ nhất thời trong phút chốc. Nhưng khi đọc tới màn hình điện thoại của Trương Hoành cả hai biết tại sao hắn nói Lưu Minh chịu không nổi.
Hai ly rượu rơi tự do vỡ tan tành. Lưu Bá, với Trần Như Ý lặp lại động tác của Trương Hoành chạy về phòng nhanh nhất có thể. Họ cần phải chạy đến nhà Hà thúc xem chuyện này như thế nào.
Trong nhà cán bộ không ít người vừa mới đón giao thừa xong muốn chấn chỉnh trang phục chúc tết ba vị lãnh đạo đang ngồi đón tết ngoài phòng khách cũng tò mò tại sao lần lượt âm thanh vỡ ly vang lên như thế. Người tiếp cận cái bàn đầu tiên không ai khác là Vũ Luận.
Hắn chỉ kịp đọc trong vòng năm giây trước khi màn hình điện thoại trở lại với chế độ chờ. Nhưng cũng hiểu được nội dung tin nhắn ấy muốn nói lên điều gì.
Vũ Luận xám mặt, Hắn hiểu đường thăng tiến của mình dựa theo sự phát triển của Thiếu Kiệt. Giờ Thiếu Kiệt bị mất tích thì con đường của hắn bị chặt đứt. Hắn cũng nhận được tin Hà thúc đến Lưu Minh. Nhưng việc này vượt quá mức thừa nhận của hắn. Vũ Luận nhanh chóng về phòng nhắn một tin không khác trên màn hình của Trương Hoành đi. hắn cũng thay đồ của mình để chạy đến nhà Thiếu Kiệt nghe ngóng tình hình.
Hoàng Lâm Nhu nhận được tin tức từ Hoàng Ngân cũng ngồi xuống ghế im lặng thật lâu nhìn xung qua bỗng nhiên chìm trong một không khí đáng sợ không nên có của ngày tết.
Vôi lấy ngay điện thoại của mình ra gọi ngay một cuộc gọi đường dài ra bên ngoài đất nước. Bên kia người đàn ông đang nhìn ngắm bầu trời ông cũng có tết cổ truyền của mình trên đất khách quê người đó là nhìn về một hướng của quốc gia mà mình không thể trở về.
Âm thanh của cái điện thoại phá đi cái bầu không khí hoài niệm của ông. Đưa tay nhìn lấy số điện thoại trầm ngâm một lúc mới chấp nhận cuộc gọi nói.
- Có chuyện gì mà con gọi cho bố thế! Hôm nay chắc bên đó đã là mùng một tết đi Thiếu Kiệt không ở bên cạnh con sao mà lại gọi điện thoại cho bố thế.
- Con không cần biết. Lần này bộ phải ra lệnh cho Huyết Long quân đoàn cho con. Thiếu Kiệt của con mất tích ngày vừa lúc giao thừa xong. Con không biết bằng bất cứ giá nào F22 cũng được. Tiềm Kích định vị, tên lửa hành trình không đối đất tân tiến mới nhập về cũng thế. Thậm chí là đổ bộ quân đoàn cũng phải tìm Thiếu Kiệt về cho con.
Âm thanh xúc động của Hoàng Lâm Nhu làm cho người bên kia nhăn mày bực bội hỏi lại.
- Con nói sao? Thiếu Kiệt mất tích! Các bên ở quốc gia biết chuyện này chưa? Con có biết nếu làm như thế là dấy lên chiến tranh đấy. Đối với quốc gia bố không muốn như thế. Nó đang yên bình đấy. Những thứ này bố trang bị để dành cho thằng cháu bố sau này sử dụng. Con đừng làm bố sợ đấy.
- Bố làm như vậy có ý gì. Thằng cháu bố nguy hiểm kia kìa. Giờ mà còn để dành nữa sao? Con không biết nếu bố không làm thì con làm. Dù sao con cũng có quyền triệu tập khẩn lúc nguy cấp.
Hoàng Lâm Nhu uy hiếp trắng trợn đối với bố mình. Bên kia điện thoại lắc đầu nói với Hoàng Lâm Nhu.
- Con cứ bình tĩnh đi nếu Hà thúc hắn biết chuyện này chắc chắn sẽ huy động toàn bộ người để tìm kiếm Thiếu Kiệt. Còn cái bọn bắt cóc đó nếu biết nhóm người nào làm thì con chỉ cần nói bố cho Huyến Long quân đoàn đi làm cho con. Bình tĩnh đừng manh động. Với lại con lo quá, Thiếu Kiệt nó đã được trang bị đầy đủ rồi. Nếu não nó không chết thì vẫn có thể sống mà trừ khi là bị vỡ sọ não nếu không thì chức năng tái tạo mà bố đánh cắp được hóa ra vô dụng à.
- Bố nói hay lắm làm sao biết cái liều thuốc đó đúng hay sai. Bố nên nhớ cái đó cũng chỉ đánh cắp được. Đã vậy còn hủy luôn cả công thức. Lỡ như nó không hoạt động thì sao. Con thấy ngoài việc thằng nhóc đánh nhau vết thương mau lành ra chẳng có cái gì tốt cả.
Hoàng Lâm Nhu bây giờ đối thoại với bố mình khi được lệnh tiêm vào cho Thiếu Kiệt thuốc. Bố cô chỉ nói đó là vắc xin phòng ngừa các bệnh. Đến khi cô biết được sự thật Thiếu Kiệt bị trở thành người thử nghiệm loại thuốc đó cũng mắng bố mình không ít.
- Thế còn muốn gì nữa. Con nghĩ xem không hủy đi để lại làm gì. Với lại công dụng nó không đã rõ rồi sao. Có ai tự tái tạo được tế bào và tự nhân đôi lượng máu huyết cần thiết đẫy nhanh quá trình chữa lành vết thương như nó sao. Lấy được cái đó bố phải tổn thất hết một nửa số người đó. Mà thôi con cứ để quốc gia lo chuyện này đi bố không nhúng tay vào được. Nên cho Hà thúc hắn biết sớm đi.
- Cái đó bố khỏi lo Hà thúc đang ở Lưu Minh chắc cũng biết chuyện rồi. Thôi con cúp máy đây bọn họ về rồi kìa.
Nòi rồi Hoàng Lâm Nhu trở lại với dáng vẽ thất thần lo lắng của mình. vội tắc đi điện thoại nhưng vẫn cầm trong tay mình. Hà thúc bước vào trong nhà thấy Hoàng Lâm Nhu như thế cũng thở dài một hơi. Ông không biết nên nói điều gì bây giờ với mẹ của Thiếu Kiệt.
Bên kia điện thoại sau khi đã cúp máy người đàn ông đó lắc đầu nhìn lên bầu trời nói thầm một câu mà chỉ có ông nghe thấy.
- Hi vọng liều vắc xin tái tạo đó hiệu quả không thì mọi thứ chỉ còn đợi cái thân già này đi giải quyết tàn cuộc rồi!