Đợi cho Ngọc Nhi đi rồi ở phòng khách chỉ còn hai người ngồi đối diện với nhau. Lâm Huân Di mới nhìn Thiếu Kiệt lên tiếng nói.
- Tôi nghĩ cậu hiểu rõ vì sao tôi tới đây. Cũng không ngoài dự đoán của cậu lúc rời đi ở Ngọc Minh đúng không? Cậu nói đi điều kiện của cậu là gì? Tôi không phải người là thích vòng vo. Cũng không có thật nhiều thời gian nữa.
- Nếu cô nói như thế thì có thể ra về. Cô đừng tưởng một câu không có thời gian là mọi thứ sẽ xong. Ai cũng lớn rồi không phải là đưa con nít lên ba mà cô nói thế. Cô có cả một buổi chiều để đợi gặp Ngọc Nhi giờ lại nói không có thời gian đàm phán. Tôi thấy khá nghi ngờ cô đến đây muốn hòa giải hay là cá chết lưới rách đấy.
Thiếu Kiệt vừa trả lời vừa gác chân mình lên trên ban giống như kiểu cách hồi sáng đã nói chuyện với Lâm Huân Di. Dù cho có chút khó chịu nhưng cô cũng đành phải giả vờ như không thấy. Vì cô chỉ là khách trong cái nhà này.
- Thế cậu muốn gì! Nếu cậu cứ làm cái thái độ không hợp tác đó mới là người không muốn hòa giải đấy.
- Có vẻ chị nhầm người! Tôi không phải là người muốn hòa giải mà là chị. Còn hỏi tôi muốn gì! Chị nên nhớ chị là người chủ động đên đây chứ tôi không cần. Đừng nghĩ cái mác Lâm gia của chị đem ra hù dọa được người khác. Theo thông tin tôi biết cái công ty này của cô cũng chỉ là tự mình chủ trương. Nếu muốn đấu tôi không ngại kéo một vài người nào đó đang ở trong Lâm gia chết thay đâu.
Lâm Huân Di nghe Thiếu Kiệt nói thế cũng giật mình. Cô trước nay cứ nghĩ mình là người Lâm gia nếu thật sự có người biết cũng không dám động chạm gì đến. Sáng nay cô nghĩ Thiếu Kiệt bỏ về vì biết cô là người của Lâm gia nên cũng không muốn làm khó lúc đó. Nhưng hiện tại nghe Thiếu Kiệt nói thế cô biết hắn không e ngại mình. Mà lúc đó chỉ để cho có một cái than để hòa giải với hắn.
Cô thật sự không nghĩ đến thân thế gia tộc của minh cũng không đủ uy hiếm tới Thiếu Kiệt ngược lại nó lại là điểm yếu khá lớn nếu đụng phải người không sợ trời không sợ đất như Thiếu Kiệt. Vì những thứ đó có thể kéo không ít người dưới tay ba cô đã thao tác thông qua việc đăng ký công ty để lấy lòng cô.
Lâm Huân Di trầm mặc đôi chút. Ngọc Nhi đi lên cầm theo một chai nước và ấm trà để lên trên bàn nhìn sơ qua sắc mặc Huân Di một chút rồi vờ gì không có chuyện gì nói với cô.
- Chị ngồi nói chuyện với Thiếu Kiệt đi nhé! Em xuống bếp phụ làm mấy món ăn dưới đó.
Lâm Huân Di cũng không đáp lại. Trước khi đến đây dù đã dự liệu Thiếu Kiệt vẫn giọng điệu như ban sáng nhưng cô nghĩ hắn sẽ không dám làm lớn chuyện khi ma phía sau cô là Lâm gia ở Ngọc Châu. Nhưng đến đây cô hiểu đưỡ tại sao Ngô Trực đến nổi phải bỏ mình ở Lưu Minh này. Đơn giản cậu thiếu niên này trong mắt hắn không có cái gì gọi là gia tộc quyền lợi. Đối với những người này một là làm bạn hai là kẻ thù. Mà cô cũng không muốn bước theo vết xe đổ của Ngô Trực.
Thiếu Kiệt dồn Lâm Huân Di vào đường thế tiến không được mà lùi cũng không xong. Còn hắn ung dung rót trà ra ly của mình. Lắc đầu nói với Lâm Huân Di.
- Tôi cứ nghĩ khi cô đến đây đã có sự lựa chọn cho mình rồi chứ. Ai ngờ nãy giờ suy nghĩ vẫn chưa xong sao. Tâm ly yếu thế vậy mà cô mở công ty không để cho cao tầng Lâm gia biết được cũng hay đó.
Lâm Huân Di lúc này cũng giật mình cô quên mất vừa rồi mình suy nghĩ Thất thần về những gì đang diễn ra ở đây. Lời nói của Thiếu Kiệt bây giờ thật sự kéo cô về với hiện tại.
Trước mặt cô không phải là một cậu thiếu niên đơn thuần vẫn thường thấy nữa. Mà là một người cao hơn cô trong việc phân định tình huống của chính mình và đối thủ nhiều lắm. Lâm Huân Di lúc này mình yếu thế hoàn toàn nên hỏi Thiếu Kiệt.
- Cậu muốn gì ở tôi? Tôi thấy ngoài cái công ty của chính mình tạo ra hoàn toàn không có gì khác để cậu có thể nhắm vào cả. Tôi chắc rằng tiền của cậu không thiếu đi. Nếu không cậu đã thua Ngô gia lâu rồi chứ không tồn tại đến bây giờ đâu.
- Tôi muốn biết ai chỉ cho cô kinh doanh hình thức này. Và làm sao cô có thực hiện những việc qua mặt Lâm gia một cách trót lọt đến bây giờ. Cô đừng nói là mình nghĩ ra đấy nhé. Hình thức kinh doanh này nếu cô không từng thấy chắc chắn sẽ không biết mà ứng dụng đâu bởi nó không nằm ở các quốc gia châu á. Cô nói đi?
Thiếu Kiệt đặt ra các câu hỏi cho Lâm Huân Di. Những việc Thiếu Kiệt hỏi không ngoài trọng tâm của công ty của Lâm Huân Di hắn chưa hề đá động một chút gì đến vấn đề liên quan. Thấy câu hỏi của Thiếu Kiệt cũng không phải vấn đề gì lớn bản thân cô thấy Thiếu Kiệt gọi đúng tên mô hình kinh doanh này cũng biết mình không giấu được hắn điều gì.
- Đúng thật mô hình này tôi không phải là người nghĩ ra nhưng lại đi áp dụng nó qua thực tế học được ở mỹ. Lần đó chính bài học này đưa tôi vào với hình thức kinh doanh như thế. Mới đầu được tìm hiểu mô hình kinh tế công cộng. Tôi mới phát hiện có nhiều cách kiếm tiềm mà mình không hề biết và hơn thế nữa nó lại đem về khác nhiều lợi nhuận. Bài học đó về Charles Ponzi người đầu tiên đem hình thức này nổi tiếng toàn nước mỹ.
Thiếu Kiệt nghe được Lâm Huân Di nói về quá trinh tại sao cô có cái ý tưởng công ty của mình Thiếu Kiệt cũng thở dài. Nếu đã được đi học ở mỹ trong một môi trường gia tộc như thế này cô cũng là một người có đầu óc khá tốt lại đi ứng dụng vào việc lừa đão thì đúng là ranh giới giữa Thiên Tài và kẻ thủ ác luôn là mong manh.
- Cô cứ kể tiếp đi tôi muốn biết toàn bộ quá trình cô xây dựng lên công ty. Nếu câu trả lời của cô làm hài lòng được tôi thì có thể chuyện của cô dễ nói hơn rất nhiều đấy.
Nghe Thiếu Kiệt nói có thể giải quyết chuyện của công ty của chính mình chỉ cần cô cho hắn câu trả lời thuyết phục và kể lại quá trình xây dựng công ty thì Huân Di cũng có đôi chút mừng thầm trong bụng.
- Ừ! Năm năm trước tôi học xong. Mới đầu trở về nước cậu biết đấy làm cho nhà nước lương sẽ không cao bố tôi leo lên còn cực khổ huống chi là một người con gái như tôi. Về phần kinh tế thì Lưu Hoan bên kia nắm không ít. Làm sao tôi có thể chen chân vào được. Thấy tình hình cứ ăn không rồi ngồi tôi mới nghĩ cách ứng dụng hình thức ponzi này. Việc đầu tiền là tìm kiếm sản phẩm tôi đến cơ sở sản xuất cái máy ozon mà cậu đã thấy rồi đấy ký hợp đồng mua máy về bán lại với hình thức ponzi thôi.
Thiếu Kiệt cũng gật đầu một món hàng có thể bán được mà nói về công dụng nhiều thì phải là một sản phẩm độc quyền từ nước ngoài và phải nắm quyền phân phối chính thức. Cách này không khó chỉ khó là cách đem mặt hàng ra bán như thế nào.
- Cô mua hàng về rồi tự bán tự làm công ty sao. Nếu cô nói như thế thì chắc chắn Lâm gia sẽ biết về những việc làm của cô từ khá lâu rồi nhỉ.
- Không hàng chuyển về tới cảng nhưng tôi vẫn chưa lấy được! nó nằm ở đó gần ba tháng. Lại không có cách nào đề lấy ra. Tôi nghĩ tìm đến một số người bỏ tiền ra mướn họ đi lập công ty và thuê người nước ngoài với hợp đồng lâu năm làm người đại diện cho nhãn hàng. Cứ như thế tôi hoàn toàn không đứng tên gì cả. Lô hàng cũng được lây ra đấy là lúc tôi tự mình ký cái hợp đồng đầu tiên cho chính mình. Còn bốn người kia hiện tại làm gì tôi đều không biết.
Thiếu Kiệt nghe Lâm Huân Di kể lại chuyện thành lập ra một cái công ty như một chuyện đùa. Chỉ cần như thế mà cô lại phát triển nó đi từ Ngọc Châu đến tận Lưu Minh này thì đúng là quá thật những người Tham gia tuyên truyền quá hiệu quả rồi.
- Cô phát triển cả tận năm năm mà vẫn không ai phát hiện đúng là hay thật đấy! Cô đứng nói với tôi là họ mù mắt hết ngày trong tâm bão mà cô vẫn có thể sống sót kéo chi nhánh nhiều nhất có thể thì đúng là không phải chuyện thường nhỉ.
- Cậu nói đúng mà. Vì phát triển lúc đầu chỉ có việc bán sản phẩm không có chương trình gì cả. Đúng thật là sản phẩm không tốt nhưng giá nhập không bao nhiêu. Tôi tự mình làm kiểm tra các thứ làm một cuộc nói chuyện mới đầu là năm người sau đó từ từ tăng lên. Những người đó có người gia nhập có người không gia nhập. Thế là tôi nghĩ thêm cách cứ trong buổi nói chuyện để họ đặc cọc nếu về suy nghĩ thì chắc chắc sẽ phát hiện. Mà quay lại thì tôi lại thuyết phục lần nữa. Nếu tiếc tiền họ sẽ quay lại chăm sóc vài lần cũng mua thôi.
Lâm Huân Di nói việc này hiển nhiên nhưng Thiếu Kiệt thừa sức hiểu. Cô nói người khác đặc cọc khi biết đây là hình thức bất ổn họ thà bỏ tiền cọc mà không đến lấy thì những tiền đặc cọc vào túi của Lâm Huân Di một các chính đáng.
- Vậy là cô phát triển bước đầu rồi từ từ nhiều người phát triển theo rồi cái việc đặc tiền cọc cũng tồn tại đi kèm vậy cô kiểm soát làm sao với tiền cọc đó. Mỗi chi nhánh không phải cứ đơn thuần là họ sẽ chịu mình mỗi tháng phải nộp tiền mà khách hàng đặc cọc nhỉ.
Tiền sẽ làm người ta nổi lòng tham Thiếu Kiệt biết chi nhánh thì làm sao mà thoát khỏi vấn đề trung gian nhưng cũng muốn biết coi Lâm Huân Di giải quyết với chuyện này như thế nào.
- Mới đấu là tính theo hóa đơn được xé trong biên lai. Những sau đó tôi thấy như thế cũng thất thoát nên mới dùng mã số khách hàng để thu tiền chi nhánh có số lượng mã khách hàng ứng với mỗi mã là một trăm ngàn, nếu mã đó bị hủy thì công ty cũng lấy một trăm. còn nếu khách hàng đặc cọc hơn thì tiền dư thuộc về chi nhánh. Cứ như thế mà tôi thu tiền về và nhập hàng thôi.