Khương Đào cũng nghe được âm thanh của người cảnh sát kia nói chuyện. Bèn thắc mắc tại sao lại có cảnh sát lại đòi bắt hắn hỏi.
- Thằng nhóc lại gây chuyện gì thế? Vừa mới khỏi bệnh lại đi phá làng phá xóm sao?
- Chuyện này không liên quan nhá chủ yếu đi chơi cũng với lão Cao chút xíu thôi. Ai ngờ cảnh sát bên chú lại rất tháo vát người ta gọi một cái là tới ngày con đem cả mười mấy người. Công nhận hiệu xuất làm việc cao thật đấy.
Thiếu Kiệt từ tốn trả lời lại cho Khương Đào biết chút tình hình còn Cao Thịnh cũng không biết sao hắn tự nhiên trở thành người lôi kéo Thiếu Kiệt trong khi đó chính Thiếu Kiệt lại gọi hắn đi ngày hôm nay.
- Ấy để chú hỏi sở cảnh sát bên đó đang ở đâu thế? Có cần chú xuống đó không?
Khương Đào nghe nói có Cao Thịnh đi cùng thi phân vân. Một người như Cao Thịnh đâu cần phải tranh chấp những việc nhỏ hắn xuất hiện chắc chắn là việc lớn không phải nói một hai lời là xong nên cũng hỏi thử mình có nên qua đó xem xét tình hình không.
- Cái này thì không cần. Chú gọi cho sở cảnh sát gần bên xe rút người của mình về là được chỉ là nói chuyện thông thường thôi mà cần gì phải lôi cả hơn chục mạng tới không. Nói thật hiệu xuất làm việc như thế hơi bị cao đấy hỏi xem ai ra lệnh cho họ thế nói cháu hỏi thăm xem cái ghế hắn ngồi vững chưa.
Lời nói của Thiếu Kiệt bá đạo một cách thái quá làm cho Khương Đào cũng bật cười lắc đầu suy nghĩ.
“ Thằng này học ai ở đâu cái bộ dạng lời nói con ông cháu cha hăm dọa như thế này nhỉ.”
- Thôi được rồi những người đó chú sẽ cho kéo về. Thằng nhóc hôm nay định chơi trội à. Nhưng mà chú mày sẽ xem coi ai lại có thể ra lệnh nhiều người như thế xuống chỗ chú mày phá đây. Được rồi nói những người đó đứng đợi lệnh rút quân đi.
Khương Đào cúp máy những người cảnh sát vừa mới đến cũng đổ mồ hôi hột trên trán. Còn người phụ nữ với những nhân viên mình cũng nghe thấy cuộc đối thoại của Thiếu Kiệt thì trong lòng bất an. Họ suy nghĩ không biết Thiếu Kiệt là công tử nhà quyền quý nào lại có thể bá đạo như thế.
Đến cả Cao Thịnh cũng bất ngờ với giọng điệu khác biệt một trời một vực của Thiếu Kiệt. Nếu ai nói đây là những lời mà Thiếu Kiệt nói thì hắn chắc chắn không tin. Vì hắn trước giờ chỉ thấy cái cách âm trầm nói chuyện hoặc ôn hòa hay tươi cười xem như không có chuyện gì. Chưa từng thấy một cách nói chuyện bá đạo ép người khác như thế này từ Thiếu Kiệt.
Chẵn qua không ai nghĩ đến những câu này hắn hoàn toàn sử dụng của mấy nhân vật chính bá đạo của thể loại truyện đô thị, quan trường. Đem ra ứng dụng thực tế để thị uy trước người phụ nữ đối diện.
- Có người nói mấy anh đợi lệnh rút quân nên ở bên đó đứng nhìn đi.
Thiếu Kiệt một giọng nói hờ hững nói với người cảnh sát đang ở gần mình nhất. Rồi quay qua nhìn người phụ nữ đang ngôi đối diện nói chuyện với mình nở một nụ cười như không có vấn đề gì hỏi.
- Ấy bây giờ cô còn người nào sắp tới nữa không. Để tôi đi vào chuyện chính luôn khỏi bị cắt ngang nữa thế nào còn ai đến không?
- Xem ra cậu là người có thế lực không nhỏ ở Lưu Minh này nhỉ. Chưa biết cuộc điện thoại đó là đúng hay không những chỉ với những người ở đây cậu lại có đủ tự tin thì tôi bắt buộc phải suy nghĩ rồi đấy.
Người này bây giờ cũng nghiêm túc hơn nói chuyện với Thiếu Kiệt. Khi bà vừa nói xong thì ngay lúc này một âm thanh điện thoại vang lên. Người cảnh sát lúng túng lấy trong túi quần của mình ra nhận lấy cuộc gọi. Sau chưa tới vài giây sau đó hắn cúi chào Thiếu Kiệt một.
- Vâng đã có lệnh từ sở cảnh sát. Cậu cứ ở lại nói chuyện chúng tôi rút quân.
Thiếu Kiệt vẫy tay đuổi khéo không để cho người đó nói tiếp. Chỉ nhìn người phu nữ trước mặt mình thư thái nói.
- Không biết sự suy tính của bà có giống tôi không. Chứ thật sự mà nói cách làm của bà ở đây tôi không hài lòng. Tiền nhét đầy túi chỉ thiệt cho người gia nhập ở phía sau. Cuộc sống nên có đức một chút làm cái dạng “ Ponzi” này không tồn tại lâu đâu.
- Xem ra hai ý nghĩ khác nhau nhỉ Những không biết cậu dựa vào đầu để đánh giá bọn tôi là lừa đảo. Tiền tôi vẫn trả cho đến khi người cuối cùng của chương trình nhận được tiền cậu lại cho rằng đó là lừa đảo. Trong khi mọi người ở đây không ít người đã nhận tiền rồi đấy thôi.
Người phụ nữ vẫn cố làm ra vẽ như đây là một công ty hoạt động không phải như Thiếu Kiệt nói bời sung quanh còn khá nhiều người ở đây. Mà nếu chỉ cần nói sai một điều những người nơi này một truyền mười, mười truyền trăm bản thân họ sẽ không làm ăn được gì nữa.
- Bà là người đứng đầu đi chứ nhỉ. Thế tôi hỏi nhé bà nói không lừa đảo sao? vậy tại sao giá trị một món hàng của bà lại tăng cao như thế. Tôi biết bà nói bà tập trung lấy từ nhà sản xuất. Nói thẳng cho bà biết cái máy đó tôi có thể mua ở nước ngoài với giá chỉ chưa tới một triệu một cái bà bán bốn triệu một cái. Chênh lệch hơi bị nhiều đấy nhỉ. Bản thân công ty bà nói không thông qua quảng cáo đại lý để người hợp tác hưởng lợi. Nhưng tôi thấy việc này rất ngộ nhỉ mỗi đối đối tác cùng ký kết hợp đồng với công ty họ được hưởng mười phần trăm nếu giá trị bà bàn tầm hai triệu tôi không nói đằng này gấp bốn lần bà đâu phải qua khâu trung gian quảng cáo đâu, tại sao giá thành lại như thế bà giải thích xem nào.
Vừa nói Thiếu Kiệt lục tìm trên trang mua bán của nước ngoài một sản phẩm không khác gì sản phẩm trong buổi thuyết trình còn để đúng tên công ty sản xuất và hoàn toàn từ chính nhà sản xuất đăng bán. Để ra cho Thúy Vy cầm điện thoại cho những người xung quanh xem. Với giá bán được tính bằng đô la và ở đây thì ai cũng hiểu quy đổi nó là bao nhiêu.
Người phụ nữ thấy thế cũng tái mặt bà không nghĩ Thiếu Kiệt lại làm như thế đúng sai lầm khi mới đầu bà vẫn cho rằng hắn là người dễ đối phó. Bản thân bà nhập gì giá trị sản phẩm bao nhiêu bà hiểu rõ không phải những nhân viên mập mờ không hiểu biết ở đây. Điều này làm cho bà ta phải thật sự nghiêm túc nói.
- Xem ra chúng ta phải nói chuyện một cách nghiêm túc rồi nhỉ. Mạng phép xin hỏi cậu tên gì? Hôm nay cậu đến đây với mục đích thật sự là gì?
- Tôi à! đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Hoàng Thiếu Kiệt! Kiệt trong anh hào tuần kiệt. Thiếu trong từ Thiếu gia. Bà cần phân tích tiếng hoa cho nghe không. Còn mục đích đến đây chỉ vì gai mắt không vừa ý thôi. Tôi nghe nói bà hiểu tiếng hoa nhỉ chắc tên họ của tôi như thế không vấn đề đi.
Thiếu Kiệt vẫn vô tư nói một cách đơn giản như không có chuyện gì xảy ra. Thúy Vy lúc này mới cầm điện thoại của mình về đưa cho Thiếu Kiệt. Trong khi đó thì người phụ nữ kia lại bất ngờ không nhỏ nhìn lấy Thiếu Kiệt một cách đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó rồi trầm ngâm.
Thấy hành động khó hiểu của người này Thiếu Kiệt nheo mắt một chút dựa lưng ra sao ghế nói nhỏ với Cao Thịnh.
- Xem ra bà ta nghe tên của em ở đâu đó rồi! Việc này tùy cơ ứng biết chắc chắn là một trong hai thế lực kia đi.
- Ừ anh hôm qua cũng nghĩ thế nếu không nó chẳng lan rộng và phát triện từng chi nhanh một đến tận Lưu Minh này.
Cao Thịnh đứng gật đầu trả lời lại chỉ để một mình Thiếu Kiệt nghe thấy. Người phụ nữ kia lúc này mới nhìn Thiếu Kiệt một lúc như quyết định điều gì đó nói.
- Thật xin lỗi tôi vừa rồi suy nghĩ xem mình đã nghe thấy cái tên của cậu ở đâu đó rồi nhưng thật sự không nghĩ ra được đi. Tôi tên Lâm Huân Di. Không biết chúng ta có thể thương lượng ở chổ khác không? Tôi thấy ở đây đông người nói chuyện không tiện cho lắm.
- Tôi thì không cảm thấy như thế. Người gia nhập cần phải hiểu được là họ đang được mấy người tổ chức hội thảo nhằm mục đích gì? Bàn hàng hay đầu tư? Mà việc này tôi thấy cũng không khó để bây giờ mọi người nhận ra mình tới đây làm gì đi.
Thiếu Kiệt vẫn không thương lượng hắn biết được cái họ của người phụ nữ kia là ai và cũng hiểu thế lực này của nhà nào. Trong lòng hắn chỉ muốn làm khó ở việc nhất thời xem thử Lâm Huân Di này là đại diện lâm gia ở Lưu Minh này hay là việc tự phát của cô ta.
- xem ra hôm nay cậu cố tình làm khó tôi đấy! Việc này nếu không xong thì cho dù cậu thế lực thế nào ở Lưu Minh nhưng chưa chắc đụng vào tôi được đâu. Chừa cho nhau một đường để còn gặp mặt.
- Thế nào là chừa một đường? Cô đi cầu nại hà của cô tôi đi cầu độc mộc của tôi nước sông nào có phạm phải nước giếng. Chỉ là cô làm quá cầu gãy thì do cô thôi.
Lâm Huân Di bây giờ lại đi hăm dọa Thiếu Kiệt nhưng hắn chỉ cười một cái vẫn như thế ung dung. Hắn đã xác định được việc Lâm Huân Di có mặt ở Lưu Minh này chỉ là tự phát và không được sự chấp thuận của Lâm gia.
Vì Khi vừa nói chuyện với cô hắn đã nhắn tin về Vô Ảnh trích xuất hồ sơ tìm kiếm xem có tên Lâm Huân Di trong đó hay không thì được trả về kết quả trong hộp thư điện tử của chính mình.
- Cậu thật sự không tin sao? Tôi có cách cho dù cậu thế lực ở đây ra sao đi nữa cũng phải nằm xuống để công ty tôi hoạt động. Đã nhường mặt mà còn không biết điều.
- Ấy tôi rất sợ đấy! Cô nghĩ cô là người của Lâm Gia ở Ngọc Châu thì muốn làm gì à. Để tôi nói một chút nhé. Lâm Phong là phụ thân cô đi. Trịnh Yến là mẹ của cô đi hai người giữ chức không nhỏ ở Ngọc Châu nhỉ. Cô hoặc động công ty này xem ra giấu cả Lâm gia đi. Hay có cần để tôi kiếm số gọi cho bố và mẹ cô thử xem họ có đồng ý không nhé. Bà cô ba mươi hai tuổi.