Thiếu Kiệt nói ra điều này buộc phải để Hoách Khang tính toán lại các thứ trong đầu mình. Chiều hướng phát triển một trò chơi nổi trội và việc phải bù đắp cho những trò chơi không mấy thu hút người chơi buộc phải chết mà không thể tồn tại. mà ai cũng hiểu một trò chơi chết chắc chắn sẽ không đem lại thu nhập cùng với lợi nhuận. Càng tồn tại thì nó càng phát sinh chi phí không đáng có.
- Tôi hiểu rồi không phải tất cả trò chơi đều được phát hành sẽ thu hút việc này lỗ là chắc chắn nhưng nếu nó có một vài trò chơi thì có thể bù đắp được vẫn không đến nỗi mà?
- Vậy anh hiểu thế nào là thị trường trò chơi bão hòa không. Hiện tại anh thấy bao nhiêu trò chơi đột phá được với thể loại JX của công ty kingsoft nếu thật sự có trò chơi thu hút như thế tôi sẽ không ra quyết định này.
Thiếu Kiệt khẳng định lại một lần nữa đối với việc này hắn nắm khá rõ ngoài những thể loại đang có hầu như không thể loại nào có thể độ phá người chơi cao hơn bởi Thiếu Kiệt chắc chắn vào những kiến thức lịch sử của chính mình.
Hoách Khang lúc này mới suy nghĩ thật lâu rồi lắc đầu đáp lại lời Thiếu Kiệt.
- Hầu hết các trò chơi hiện tại đang chiếm cứ mô típ khá nhiều hầu như nếu có phát triển chỉ có thể là một thể loại mới mà người chơi có thể tiếp nhận. Hầu như bây giờ vẫn xoay quanh mô típ tam quốc của La Quán Trung mà chưa có được bước đột phá mới nào. Nếu có các công ty đã tranh nhau mà phát hành.
- Tôi nói có nhưng hiện tại trò chơi đó đang nằm trong tay tôi anh có tin không? Nếu Mã Hóa Đằng có thể nắm được trò chơi này tôi chắc chắn ôn ta sẽ thắng nhưng cơ hội của ông ta đã bị loại bỏ ngày tư lúc ông ta bắt đầu chú ý đến Garena. Tôi nghĩ cậu cũng phải hiểu được những bước tiếp theo sẽ xảy đến rồi chứ nhỉ.
Hoách Khang lúc này nhìn thấy được sự tự tin nắm chắc trong tay Thiếu Kiệt hắn cũng đã hiểu được phần nào. Chi khi nào thật sự chắc chắn Thiếu Kiệt mới dám nói ra điều này. Đơn giản vì không chắc ăn một việc gì đó người kinh doanh như Thiếu Kiệt sẽ không đưa ra phương án cụ thể về thời gian như thế này.
- Được vậy tôi sẽ cố gắng thu gom được nhiều cổ phần nhất trong lần này. hiện tại nếu người nắm cổ phần nhất vẫn là mã Hóa Đằng với già trị là năm mưới lăm phần trăm như thế chỉ cần hắn phải dùng mười phần trăm bán ra cho những người khác thì tôi có thể nắm chắc được trong chuyện này.
- Tôi nghĩ có thể hơn. Nếu thật sự tôi sử dụng người Garena tiếp xúc với càng nhiều nhà sản xuất từ các quốc gia châu âu và châu mỹ khác nữa thì có thể hắn sẽ phải bán ra cổ phần mình hơi nhiều đây. Anh phải cân nhắc thật kỹ việc thâu tóm được bao nhiêu cổ phần trong lần này và anh phải hiểu một điều chắc chắn bản thân mình sẽ bị đặt ra một dấu hỏi lớn trong nhóm cổ đông đấy.
Thiếu Kiệt bây giờ nhắc nhở Hoách Khang vì để trở thành cổ đông chính thức và có số cổ phần lớn chắc chắn phải có nguồn vốn nhất định mà Hoách Khang ngay lúc đầu chỉ là một người nhân viên bình thường. Trở thành cổ đông thông qua việc mua cổ phần từ các phía sẽ làm cho hội đồng quản trị đánh một dấu hỏi lớn. Sau lưng hắn là người nào mà Thiếu Kiệt không định ra mặt việc này cho đến khi hắn thật sự thấy cần thiết.
- Cái này cũng là việc tôi đang lo lắng đây. Với thân thế hiện tại bây giờ nếu công khai chính danh ra triệu tập toàn bộ cổ đông và tính đúng cổ phần ra tôi chắc chắn sẽ bị chất vấn. Nếu tình hình ổn thì không nói nếu không họ sẽ bắt buộc tôi nhượng ra cổ phần của mình.
- Đúng đấy Thiếu Kiệt nếu họ biết được có người đứng sau con tôi thì áp lực từ các phía khác sẽ không để một người đại diện pháp lý cho người nước ngoài thông qua thằng con tôi sở hữu công ty đâu.
Hoách Nam cũng hiểu được một số chuyện trong đó có cả việc thanh trừ các thế lực của một công ty trung quốc rối rắm như thế nào. Dù không làm trong công ty lớn nào nhưng Hoách Nam buôn bán không phải ngày một ngày hai hắn cũng hiểu được một số thứ. Người ta vẫn thường nói chưa ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy. Hắn cũng hiểu không ít quy tắc ngầm có trong một công ty là như thế nào.
- Tôi biết hai người lo lắng vì thế nên tôi mới gọi ông đến đây để đưa cho ông thế lực cần thiết đây. Tôi nghĩ ông không lạ gì Quý Tự đi nhỉ.
Câu nói của Thiếu Kiệt làm cho Hoách Nam ngẫn người ra rồi gật đầu. Hắn không xa lạ gì với cái tỉnh này. Nhiều nguồn hàng của hắn cũng từ đây mà xuất hiện trong cửa hàng hắn.
- Biết chứ nhưng nơi đó thì liên quan gì đến chuyện này? Chổ đó Ngoài bãi rác ra thì đâu có gì khác nữa đâu.
- Đúng vậy! Đối với quốc gia ông ở đó đúng là bải rác nhưng đối với tôi lại khác. Lần này trước khi về nhà ông ghé qua quý tự. Gặp một số người cần thiết. Nói ông muốn đầu tư khu sữ lý và phân loại rác thải ở đây giúp tôi. Tôi cần ông nắm toàn bộ bãi rác đó lại trong tay mình. Chỉ như thế ông mới thật sự có chỗ dựa và có đủ khả năng chống lưng cho con mình. Cứ bung tiền ra quan hệ nếu cần.
Hai cha con trừng trừng nhìn lấy Thiếu Kiệt. Trước này có người buôn bán mặc hàng hiếm lạ không ít nhưng mà việc thu mua bãi rác thì hai người lần đầu nghe thấy. Hoách Khang lúc này mới suy nghĩ điều gì đó hỏi Thiếu Kiệt.
- Nhưng nếu thu mua bãi rác của Quý Tự lại thì tất cả cũng chỉ có những linh kiện máy tính và điện tử thôi. Tôi biết cậu có nơi tiêu thụ mấy cái này nhưng nó không phải cái nào cũng hoạt động được hết thì làm sao có lợi nhuận được chứ. Tất cả mọi thứ thu lại chỉ là rác và rác.
Hoách Nam bây giờ cũng đồng ý với lời nói của con mình. Vì những thứ này hoàn toàn không thể nào kiếm lời. Mà nếu thật sự kiếm được thì cũng không bao nhiêu. Việc này nói cho cùng là mua bán lỗ vốn.
- Hai người không cần lo ở đó tôi thấy tiềm tàng rất nhiều thứ nó cần thiết để cho Hoách Khang có chỗ dựa. Không nói đến vấn đề khác. Mỗi một mạch điện tử đều có chíp tụ điện. Bản thân ông thấy giá thành của những cái này ra sao Hoách Nam.
- Nó rẻ mạc ấy chứ. nhiều khi quăng ngoài đường không ai thèm nhặt.
Trả lời vô tư trước câu hỏi của Thiếu Kiệt Hoách Nam cũng hiểu được những thứ này không đáng tiền. Mà có thì cũng không được bao nhiêu. Thiếu Kiệt bây giờ cười cười uống một ngụm nước nói với hắn.
- Trong quốc gia ông có bao nhiêu công ty sản xuất hàng điện tử nhái. Ông nghĩ xem chỉ với những thứ tụ điện linh kiện họ đã làm nhái rồi còn phải mua mới à? Bán số lượng lớn lại cho họ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Tôi nghĩ không ít đi nhỉ.
Hoách Nam lúc này cũng giật mình suy nghĩ. Hắn chưa từng nghĩ đến những con chip nhỏ xíu kia đúng thật lại có giá trị. Hoách Nam cũng hiểu rõ những công ty làm hàng nhái điện tử sẽ không bao giờ mua đồ mới để giảm thiếu chi phi cũng như hạ giá thánh sản phẩm vì hàng không đủ chất lượng.
- Ấy sao tôi không nghĩ đến chuyện này nhỉ những chỉ mỗi cái này không cũng không nào thu hồi vốn và kiếm lời được.
- Đâu chỉ mỗi những thứ đó ngoài bài rác có rất nhiều thứ, nhựa để tái chế này. Rồi thêm nữa những kim loại cần phải tái chế cũng không ít đi mỗi thứ phân loại ra những công ty cần thiết về những loại đồ dùng này không ít ông nghĩ sao.
Thiếu Kiệt nếu ra một số thứ có thể ứng dụng và phân loại để bán lại được làm cho Hoách Nam cũng động tâm. Nếu xét ra thì những thứ này ở Quý Tự không ít trước giờ chưa có ai làm việc này nếu hắn là người đi đầu thì có lẽ sẽ thu được khá nhiều lợi ít. Nhất là những kim loại có sẵn trong bãi rác, các nhà máy kim loại chắc chắn sẽ phải hợp tác thu mua từ đầu nguồn. Mà các ông chủ ngành thép thì không phải thế lực nhỏ.
- Được Được việc này có thể khả thi. Nếu có thì cũng hoàn vốn chắc chắn ổn quan trong nhất là lâu dài. Với lại linh kiện sử dụng được bán lại cũng thu về một khoản kha khá nữa.
- Cái đó chỉ là những bước đầu nếu thật sự ông lấy được quyền kiểm soát ở đó tôi sẽ cho người hỗ trợ ông thêm nhân lực những người này sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của công và Hoách Khang. Và ông sẽ được lợi khá tốt sau này thế nào ông nhắm sẽ làm được không.
Lời nói của Thiếu Kiệt làm cho Hoách Nam cũng xao động tâm tư không kém nếu mà ông thật sự nắm được nơi này, Nguồn đầu vào của ông về linh kiện cũ có thể nói là phát triển không người nào có thể cạnh tranh được. Bởi Hoách Nam hiểu rõ một điều làm việc cho Thiếu Kiệt như ý muốn của hắn thì tiền bạc đều là do Thiếu Kiệt chi ra khi nào phát sinh lợi nhuận lúc đó hắn mới thu lại.
- Được việc này tôi sẽ lo liệu chắc rằng sẽ ổn thỏa nơi đó cũng không cần qua nhiều tiền mới lấy được quyền kiểm soát hầu như ở đó những người cấp quản lý gần như không có mấy sự phát triển. Chỉ cần có lợi là họ sẽ đồng ý thôi.
Hoách Nam lúc này cũng nhận định về một số thứ ở Quý Tự này. Hâu như nơi này là địa phương đi đày của các quan chức. Nếu có triển vọng ai lại muốn mình bị điều đến một nơi bốn bề là rác và dân cư không phát triển.
Hoách Khang lúc này cũng trâm ngâm một lúc bởi nếu làm như thế thì đúng là Mã Hóa Đằng sẽ phải dè chừng một các nhân có thể thâu tóm cả khu vực như Quý Tự. Tuy nói nó không phải lớn gì nhưng với những gì đang có thì bố hắn sẽ trở thành người có quan hệ quan trường. Mà đã là quan thì quan hệ khá đông dù cho là một vị quan ở địa phương đi đày như thế này.