Siêu Việt Tài Chính

Chương 413: Khu Quân Sự Có Cho Thuê (Chưa beta)




Thấy được những gì có thể xảy ra Thiếu Kiệt cũng biết mình quá chủ quan trong việc bảo đảm sự an toàn cho mình. Nếu không có Blake nhắc nhở hắn vẫn cho răng hiện tại mình thật sự an toàn không phải lo lăng. Những lời cảnh báo của Blake không phải là không có lý do.

Hắn cũng gật đầu để cho Blake cùng với Tú Trinh đi mua cho mình áo chống đạn để đề phòng chỉ còn có Anh Hào ở lại đợi cho hai người đi rồi Anh Hào mới lên tiếng nói với Thiếu Kiệt.

- Thiếu Kiệt không ngờ cậu lại có nhiều tiền thế đấy? Việc trang bị như thế chắc chỉ cần thông qua Hà Thúc là được. Nhưng mà tôi nghĩ cậu sẽ bị cắt xén đồ đạc đấy. Ít nhất cũng ba phần.

- Việc này không lo hai hay ba phần gì đó cũng không phải là điều quan trọng. Cái cần thiết là nó thật sự hiệu quả. Hiện tại có bị Hà Thúc cắt xén quân trang cũng là chuyện bình thường thôi. Đang không biết Hà Thúc với những người bên quân đội sẽ cho nơi nào làm nơi tập trung quân nhân đây này. Chứ trung tâm chính của Vô Ảnh có vẻ không ổn khi quá nhiều người.

Thiếu Kiệt cũng biết hiện tại số người ngày càng nhiều hơn những mà phạm vi của Vô Ảnh cũng chỉ có hạn doanh trại thì chắc chắn phải có nhưng hắn không biết Hà Thúc sẽ cấp cho mình nơi nào để thực hiện huấn luyện quân đội. Nên cũng khá băng khoăn Anh Hào suy nghĩ một lúc mới nói với Thiếu Kiệt.

- Chắc cũng không đến nỗi nào đâu. Hiện tại có một số doanh trại nhìn bên ngoài bề thế nhưng thật sự bên trong cho các doanh nghiệp thuê làm các việc khác rồi. Nếu Không có cậu có thể thuê lại cũng được những mà chắc không cần đâu.

- Ấy khu vực quân sự cũng cho thuê nữa sao? Nơi đó dành để quân huấn với những thứ khác sao lại đem cho thuê? Như thế thì còn gọi là khu vực quân sự nữa sao?

Anh Hào lúc này cũng trâm ngâm một lúc mới có thể trả lời cho Thiếu Kiệt biết. Bởi hắn trước đây cũng nghĩ khu vực quân sự chỉ để dành huấn luyện quân nhân nhưng dần dần hắn hiểu thêm chỉ có vài chỗ như thế làm đúng nghĩa vụ và chức năng của mình còn những nơi khác thì lại không như thế.

- Cậu cũng hiểu một số doanh trại số lượng quân nhân không nhiều. Những doanh trại đó lại nằm ở khu kinh tế. Nên việc cho thuê lại đất không sử dụng làm nhiều việc khác thu về ngân sách cho quân độ là điều hiển nhiên. Như doanh trại của bố tôi cũng vậy. Ba mặt là đã dành cho việc thuê rồi. Bên cạnh là xưởng xản xuất bê tông, công ty cơ khí máy bay, xưởng sản xuất gỗ đủ cả. Còn cho thuê lại vài cái nhà kho để các công ty lớn chứa đồ.

Nghe những gì Anh Hào nói Thiếu Kiệt biết việc này không phải đùa. Nếu không thì hắn sẽ chẳng thể nào kể rõ việc như thế. Trầm ngâm một lúc hắn mới gật đầu vì những gì Anh Hào nói. Hắn có thể thông qua việc này thuê lại doanh trại.

Huống chi ở Thành phố Lưu Minh không hề thiếu doanh trại quân đội. Chỉ cần có thể hắn có thể thuế lại một cái với doanh trại tư nhân trang bị quân đội cần thiết của chính mình với cấp bật của hắn chỉ cần nâng lên cao thêm vài bước nước thì có thể sử dụng quân đội đó cho quốc gia khi cần thiết chắc chắn Hà Thúc sẽ không nói gì được.

Nhưng đó là suy nghĩ của Thiếu Kiệt hắn còn hiện thực thì phải đợi xem ý kiến của Hà Thúc ra sao thì lúc đó Thiếu Kiệt mới triển khai mấy cái khác được.

- Ừ! Vậy để hỏi Hà Thúc xem sao. Nhưng chắc là sẽ được. Hà Thúc lấy bớt quân trang mà không cấp các thứ khác thì sau này đừng hòng được lợi.

Anh Hào chỉ biết cười hắn biết Thiếu Kiệt có nhiều điều bí mật ngay cả bản thân hắn cũng không được biết. Dù sao ở cấp độ của hắn chỉ có thể biết vài thứ. Nếu ở cương vị như bố hắn hoặc Hà Vi thì có thể biết về những bí mật của Thiếu Kiệt nhiều hơn.

Thiếu Kiệt Trải qua một buổi sáng và buổi chiều nhiều điều xảy ra nên cũng có chút mệt mỏi hắn nằng ngủ trên giường của mình thiếp đi lúc nào không hay. Cho đến khi Blake và Tú Trinh đi mua đồ về và cả trong buổi chiều hắn ngủ say như chưa từng được ngủ.

Anh Hào thấy thế cũng chỉ ngồi một bên canh chừng cho Thiếu Kiệt. Hắn tuy mới tiếp xúc với Thiếu Kiệt không lâu nhưng hiểu rằng công việc trên người thiếu niên này nhiều hơn gấp hắn cả mấy chục lần. Blake với Tú Trinh đi về cũng thấy thế im lặng cố gắng không phát ra tiếng động. Đợi một lúc Tú Trinh mới ra hiệu cho hai người Blake và Anh Hào ra khỏi phòng nói chuyện.

Ba người đứng trước cửa phòng lúc này Tú Trinh mới nói.

- Giờ chắc chia người ra canh chừng cho Thiếu Kiệt ngủ đi. Thật sự với tuổi cậu ta như thế mà làm nhiều việc quá cũng phải có lúc mệt mỏi mới là chuyện thường.

- Ừ từ khi gặp cậu ta đến giờ lần đầu tiên thấy Thiếu Kiệt ngủ ngày. Cậu ta đôi khi làm việc tới tận ba bốn giờ sáng rồi lại chỉ ngủ vài tiếng đã dậy tôi là quân nhân thấy như thế cũng không hiểu sao sức khỏe ở đâu cậu ta làm việc như thế.

Anh Hào lúc này cũng đem suy nghĩ của mình dựa theo những gì mà hắn thấy mỗi ngày của Thiếu Kiệt làm việc rồi phải chỉnh sửa ngồi mày tính đem bài vỡ học tập rồi giải bài tập nhiều thứ khác trong những ngày qua. Nhưng lại chỉ ngủ đúng một giấc ngủ ít ỏi vài tiếng. Blake bây giờ mới nói với Anh Hào.

- Tôi không biết cậu ta đã làm gì. Chúng ta chỉ mới gặp nhau. Nhưng qua lời kể của cậu ta và những gì các cậu chứng thực. Thì việc cậu ta làm hơn hẳn những người thiếu niên cũng tuổi ở quốc gia chúng tôi. Con người thì phải biết mệt mỏi ngay cả may móc cũng cần phải có thời gian nghĩ ngơi. Một người thiếu niên làm những việc cả người lớn chúng ta không làm được thì cậu ta còn mất nhiều sức lực và sự suy tính hơn nhiều. Quốc gia các bạn rất may mắn khi có một người như thế.

- Ừ cậu ta mang trên vai quá nhiều sự kỳ vọng. Thiếu Kiệt còn phải đương đầu với những khó khăn trước mắt nhiều hơn những việc khác. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy Thiếu Kiệt ngủ nhiều như thế này không biết cậu ta có bệnh không nữa.

Tú Trinh thở dài nói ra những gì trong lòng mình. Với Thiếu Kiệt cô cũng hiểu tại sao lại có Vô Ảnh. Tại sao lại có những người âm thầm hoặc công khai giúp đỡ Thiếu Kiệt. Bởi gánh trách nhiệm trên vai của hắn là những mối thù của mọi người thành viên của Vô Ảnh. Còn có cả những gì tính toán với những người hắn chưa thể đụng đến.

- Tôi nghĩ không hẳn. Mọi người vừa mới trải qua một hành trình dài. Lại gặp sự cố máy bay thêm vào đó sự chênh lệch múi giờ và chuyện sáng nay. Nếu là tôi với những thời gian công việc và những gì mình trải qua thì sẽ phải mệt mỏi hơn nhiều. Người dùng đầu óc để làm việc sẽ không giống như chúng ta. huống chi cậu ta còn là Thiếu Niên.

Blake thấy Tú Trinh lo lắng nên cũng trấn an hắn thấy việc này tương đối bình thường một người trải qua nhiều chuyện chắc chắn cũng sẽ có lúc phải mệt mỏi, mà đối với Thiếu Kiệt việc đi ngũ cũng chỉ là để điều chỉnh là cơ thể của mình thích ứng với thời tiết và để lấy lại sức khỏe.

Anh Hào lúc này cũng gật đầu. Ai cũng như thế hắn tuy là đi theo bảo vệ cho Thiếu Kiệt nhưng cũng có những lúc phải cần nghĩ ngơi nên mới lên tiếng.

- Không biết Thiếu Kiệt sẽ ngủ bao lâu nên bây giờ cũng gần tối rồi nếu Thiếu Kiệt không ăn uống gì mà ngủ như vậy cũng không tốt. Hay là gọi cậu ta dậy nói khách sạn đưa lên một chút đồ gì đó cho cậu ta ăn là được sau đó Thiếu Kiệt cậu ta muốn thức hay ngủ tiếp là việc của Thiếu Kiệt.

- Anh còn chưa biết cậu ta mà dậy là thức làm việc không đấy chứ không ngủ lại đâu. Hiếm lắm mới có cơ hội cho Thiếu Kiệt ngủ ngon như thế này để cậu ta ngủ chứ ai lại đánh thức đói một buổi cũng có chết đâu với lại trưa mọi người đã ăn cả hai lần rồi còn gì.

Ngay lúc này mọi người đang bàn bạc xem nên để Thiếu Kiệt thức dậy hay tiếp tục ngủ thì điện thoại trong túi của Thiếu Kiệt lại vang lên. Làm cho Thiếu Kiệt đang chìm trong giấc ngủ cũng thức giấc nhìn bên cạnh mình không có ai hắn hiểu mọi người thấy hắn ngủ quên sợ làm phiền hắn nên đã ra ngoài hoặc về phòng.

Nhìn số điện thoại trên màng hình là một số máy lạ. Thiếu Kiệt chần chờ một vài giây rồi mới tiếp nhận điện thoại. Khi cuộc gọi được nối thông thì một âm thanh bên kia điện thoại vang lên.

- Alo cậu Thiếu Kiệt à? Cậu còn ở khách sạn không? Tôi và Jeff có chuyện cần nói với cậu một chút.

Nghe được người kia hỏi mình như thế Thiếu Kiệt cũng biết người bên kia điện thoại là ai. Nhìn vào màn hình điện thoại hiển thị thời gian cũng là giờ tan tầm nên hắn đáp lại Sully.

- Ừ tôi con ở khách sạn. Hai người cứ qua đi không sao đâu.

Nghe được Thiếu Kiệt còn ở khách sạn Sully lúc này mới nhìn người bên cạnh mình là Jeff gật đầu bởi hai người từ lúc trải qua một ngày trả lời câu hỏi của NTSB cũng khá mệt mỏi nhưng hiện tại lại có một chút nguy cơ cho mình nên buột lòng phải cần đến sự trợ giúp của Thiếu Kiệt tư vấn xem họ nên làm gì. Bởi những gì hôm qua nói với Thiếu Kiệt bị những người ở NTSB bác bỏ làm cho họ thấy được nguy cơ.

- Đi qua gặp cậu ta xem cậu ta có ý kiến gì giúp đỡ mình không. Hôm nay đối diện với NTSB cậu cũng thấy rồi đấy họ ngay cả giả lập cũng không muốn cho chúng ta xem. Vậy thì khả năng cao là sẽ quy trách nhiệm việc này lên hai người bọn mình. Thiếu Kiệt cậu ta dự đoán được như thế chắc chắn phải có được kế hoạch thoát khỏi việc này.

Sully bây giờ mới đứng lên khỏi ghế mặc vào áo khoác của mình nhìn Jeff nói ra những gì suy nghĩ trong lòng hắn. Còn Jeff cũng hiểu được vấn đề nên cả ông cũng đứng lên bước nhanh ra cửa cùng với Sully.