Ngay lập tức những người trên khoang hành khách hỗn loạn lo lắng. Bởi họ dường như thấy được kết thúc cho mình. Vì ngành hàng không là một trong những phương tiện an toàn nhất nhưng một khi nó gặp tai nạn thì tỉ lệ sống sót dường như chỉ là con số không.
Các nữ tiếp viên nhanh chóng về chỗ của mình đồng thanh hô to một khẩu hiệu.
“ Bám Chắc, Bám Chắc, Bám Chắc. Cúi Đầu, Khom Người!.”.
Liên tục như thế âm thanh vang vọng trong máy bay. Thiếu Kiệt cũng làm theo biện pháp an toàn hàng không cần thiết. Hàng loạt âm thanh lo sợ vang lên trong máy bay. Người cầu chúa, người thì cố gắng làm theo khẩu hiệu trong sự lo sợ của mình. Có người xem đây là phút cuối đời. Vội lấy điện thoại ra nhắn tin cho người thân của mình. Có cả âm thanh tiếng khóc của một em bé duy nhất trên máy bay.
- Mọi người nhớ kĩ không được nhảy xuống nước dù bất cứ lý do gì. Nhớ đứng trên cánh máy bay. Không được nhảy xuống nước.
Thiếu Kiệt lúc này cũng nói lên âm thanh nhỏ nhất của mình để cho mọi người ngay chỗ hắn có thể nghe thấy. Với cái cửa sổ của máy bay Thiếu Kiệt hắn thấy được vị cơ trưởng kia đã làm ra quyết định của chính mình. Dù điều này sau đó dẫn đến nhiều tranh cãi nhưng Thiếu Kiệt biết ông ta đã làm đúng. Bởi vì dựa theo mô phỏng những gì ở cuộc điều tra của ông sau này thì việc đưa máy bay đáp về sân bay nào gần đó cũng đem tới tỉ lệ không thành công.
Độ cao từ từ hạ dần Thiếu Kiệt hắn có thể cảm nhận thấy điều đó thông qua việc nhìn qua bên ngoài cửa sổ. Ngay lúc này đây một sự va đập của thân máy bay với mặt đất làm cho máy bay rung lắc liên hồi đem máy bay chớp tắt liên tục rồi tắt hẳn. Ngoài khung cửa sổ nước bắn lên trắng xóa phải mất vài giây sau. Chiếc máy bay mới ổn định lại mọi thứ bây giờ đều không thể thấy bởi bóng tối. Những ánh sáng còn sót lại là từ bên ngoài cánh cửa sổ. Nước bắt đầu từ những khe hở của máy bay tràn vào.
Khoan buồn lái lúc này mở ra. Vị cơ trưởng hô to lên di tản. Thiếu Kiệt cùng với mọi người lúc này mới tháo dây an toàn của mình đứng lên cùng với mọi người bên cạnh trong bóng tối.
Vị cơ trưởng bước tới cánh cửa gần mình nhất, ông bật cái phao cứu hộ khẩn cấp ở lối cửa. Một người tiếp viên bị thương do va đập của thân máy bay với mặt nước cũng cố gắng di tản hành khách.
Vị Cơ Trưởng với mái tóc bạc của mình bước nhanh dọc theo lối đi, liên tục nhắc nhở những hành khách cầm theo áo phao của máy bay. Vị Cơ phó theo sau đang cố gắng mở cửa lối ra. Khi ông đạp cửa lối ra thì phao cứu hộ khẩn cấp cũng được bung ra trên mặt nước. Từng người từng người ở hàng di chuyển lên nơi cửa ra.
Âm thanh chồng chéo nhau của sự hỗn loại. Một trong ba người lên máy bay sau cũng kêu gọi người thân của mình. Có người còn hối thúc người phía trước những người phía sau hốt hoảng hô to ở phía sau có nước tràn vào.
Dòng người xô đẩy nhau về hướng phía cửa của máy bay người nữ tiếp viên chân bị thương máu hòa vào dòng nước đang tràn vào máy bay chảy xuôi một lượt nhưng cô vẫn cố gắng làm tốt trách nhiệm của mình trong trường hợp khẩn cấp như thế này.
“ Mọi người cửa đuôi không dùng được. Di chuyển cửa ra hai bên cánh! Và mặc áo phao vào ngay!”
Tiếp Viên liên tục nhắc nhở mọi người hướng về phía lối ra hai bên. Những người cạnh cánh máy bay cũng mở hai khung cửa sổ ném ra bên ngoài con sông. Từng hành khách một bước xuống cánh máy bay trên người là một cái áo phao.
Vị Cơ Trưởng hướng dẫn mọi người thoát khỏi máy bay với câu nói.
“ Tiến tới trước! Tiến tới cửa ra bên trái hoặc phải.”
Một người từ máy bay nhảy xuống nước. Thiếu Kiệt thấy thế lắc đầu. Một phụ nữ đứng trên cánh máy bay quá hoảng loạn do dòng nước xanh cô lại nghĩ nó là xăng nên cũng nhảy xuống nước.
Vị Cơ Trưởng lúc này mở một số tủ hành lý lấy trong những chiếc áo đưa cho mọi người. Ông sợ họ lạnh giờ đây không cần biết quần áo của ai thì nó cũng là một sự che chắn phòng bị với cái lạnh bên ngoài sông.
Nhóm người Tú Trinh lúc này theo chân Thiếu Kiệt tiến ra cánh máy bay. Đứng ở góc trên cùng thấy người nhảy xuống nước cũng lắc đầu. Bởi họ biết Thiếu Kiệt đã cảnh báo đúng. Chỉ đứng trên máy bay chân họ ướt vì nước đã cảm thấy lạnh. Thì một khi cả người nhảy vào trong nước chỉ có thể lạnh cóng mà chết.
Từng người từng người một trong khung cảnh hỗn loạn gió từ mặt sông thổi lạnh cả người, năm người lúc này đứng ở trên cánh máy bay nhìn về phía trước nơi cửa ra vào. Nhìn lấy những người ôm nhau. Họ tìm thấy hi vọng sống mỏng manh từ quyết định của người cơ trưởng.
Những người đang bơi dưới mặt sông với cái pháo được mọi người kéo lên trên phao khẩn cấp và những người này thì ướt sủng. Người tiếp viên bị thương cũng nhảy xuống phao khẩn cấp. Một người lấy cái khăn đắp lên vết thương của cô thật chặt cho máu không chảy ra nữa. Vị Cơ Trưởng vẫn chưa rời khỏi máy bay dường như ông đi kiểm tra một lần nữa để chắc rằng không còn ai trên máy bay.
Mọi người đều lạnh cóng bởi nước và gió cái lạnh thấu da thịt. Thiếu Kiệt và nhóm người của mình cũng phải lấy hai tay ôm chặc vào nhau để cho đỡ lạnh. Cho đến khi người cơ trưởng cùng cơ phó của mình hai người rời khỏi máy bay nhảy xuống phao khẩn cấp. Trên tay ông còn cầm thêm một cuốn sổ Thiếu Kiệt cũng mỉm cười nhìn ông tháo rời phao khẩn cấp khỏi máy bay.
Tăng Anh Hào lúc này nhìn thấy Thiếu Kiệt nở một nụ cười cũng nói nhỏ vào tai hắn.
- Đã tình trạng như thế này mà cậu còn có thể cười được sao. Càng để lâu chúng ta cũng chìm theo máy bay mất.
- Không cần họ sẽ triển khai cứu hộ đến ngay bây giờ!
Khi tiếng nói của Thiếu Kiệt vừa dứt thì từ xa một chiếc phà cỡ lớn tiến về phía máy bay. Tú Trinh lúc này thấy thế mới nói với Thiếu Kiệt.
- Cậu dự đoán được tương lai sao?
- Làm gì có! Chỉ là trực giác sau cú va chạm thôi! Với nước ngoài người ta tập trung cứu hộ cứu nạn lên hàng đầu. Bất cứ phương tiện nào đang trong vùng có người bị nạn đều được điều tới, cái này thì lát nữa mọi người sẽ biết.
Thiếu Kiệt không nói mình dựa theo phim ảnh về sự việc máy bay rơi trên con sông này mà đưa ra những phương án cho mình tránh khỏi sự đáng tiếc. Vì thế hắn cũng di chuyển chủ đề câu hỏi của Tú Trinh qua một hướng khác.
Mọi người trên máy bay lúc này vẫy gọi chiếc phà đang đi tới. Những âm thanh của mọi người vang lên trên mặt sông. Từng thành viên trên chiếc phà lúc này gấp rút trang bị thêm túi sơ cứu và thiết bị cứu hộ cần thiết.
Chiếc phà nhanh chóng tới gần bên đầu cánh máy bay. Một số người trên đó đứng ngay đầu mũi phà với thang cứu hộ. Và ném phao về những người đang đứng trên cánh máy bay. Một số người không có phao thì nhặt lên nhưng cái phao vừa được ném mặt vào.
Người thuyền viên đứng ở mũi tàu liên tục ra hiệu cho thuyền trưởng của mình khoảng cách dừng lại bên cạnh cánh máy bay. Khi chiếc phà được dừng lại. Từng thuyền viên của chiếc phà đưa tay đón lấy những người đầu tiên lên phà bằng thang cứu hộ.
Một chiếc máy bay trực thăng của đội cảnh sát hàng không New York từ xa bay đến. Họ cho hai người thành viên nhảy xuống mặt nước,gần một người phụ nữ cánh xa máy bay để cứu lấy cô ta. Người phụ nữ đó không ai khác là người đã nhảy khỏi cánh máy bay khi thấy xăng.
Từng người, từng người một lên phà. Từ bốn phía đội cảnh sát biển cũng đến, những chiếc phà gần đó cũng chạy đến để cứu người. Từng người lên phà nếu họ có tình trạng ướt sủng sẽ được khoác lên mình một chiếc chăn bông để giữ ấm lại cơ thể.
Rất nhiều người đã khóc khi thấy được những chiếc phà đổ xô chạy đến bên cạnh chiếc máy bay gặp nạn của họ. Một số người cố gắng gọi về cho gia đình báo sự bình an khi thoát khỏi thảm họa hàng không một cách kỳ diệu.
Nhóm người Thiếu Kiệt cũng lên cùng một chiếc phà với vị cơ trường. Một vài người của máy bay khi thấy ông lên tới phà cũng ôm chầm lấy ông. Thiếu Kiệt lúc này cũng không nói gì. Hắn biết giờ không phải là lúc cám ơn bởi vì hắn dám chắc chưa phải là thời điểm cuối cùng. Hắn sẽ không cám ơn bằng lời đối với vị cơ trưởng này. Bởi ông sẽ phải tham gia nhiều cuộc điều tra khi đó với những gì mình biết hắn có thể giúp ông thắng được những gì mà NTSB điều tra.
Vị cơ trưởng sau khi lên phà ông nhìn một chút rồi mới bước về phía cầu thang đứng trên đó nhìn về chiếc máy bay mà mình đã cầm lại. Lấy điện thoại trong túi mình ra như bao người khác ông gọi về cho vợ và con mình đang ở nhà để báo tình trạng rằng ông đã ổn.
Bảo Huân lúc này mới thở dài một hơi khi đã trên phà lúc này hắn hoàn toàn vẫn chưa thể tin được những gì đã diễn ra, vỗ lấy vai Thiếu Kiệt Bảo Huân mới nói.
- Chuyện thật như đùa. Đúng là kỳ diệu! Không hiểu sao mà đến giờ vẫn chưa tin vào được những gì vừa mới diễn ra.
Cả ba người lúc này cũng gật đầu Thiếu Kiệt chỉ biết cười. Ai có thể nghĩ đến cảnh một chiếc máy bay đáp trên mặt nước giữa trời lạnh cóng.
- Chúng ta may mắn vì đã chừng kiến một sự kỳ tích nên mọi người sau khi lên bờ tốt nhất nếu có ai hỏi về chuyền bay cứ khen vị cơ trưởng của chúng ta là được. Ông ta đã có quyết định đúng đắn để kéo mọi người từ tay thần chết trở về.
Thiếu Kiệt nói như thế bằng tiếng anh làm mọi người cũng đều gật đầu bởi hắn biết sau này vị cơ trưởng phải trải qua một cuộc điều tra tồi tệ kéo dài mấy ngày liền. Mà lúc này hắn bắt buộc ở lại vài ngày để có thể giúp ông với những gì ông biết.
Đối với mọi người giới truyền thông, cũng như các bang ngành liên quan thì đây là một chuyến bay đi vào lịch sử của ngành hàng không. Vì nó không có người nào bị tử vong. Chỉ duy nhất người tiếp viên hàng không là bị thương ở chân và những người bị lạnh ra mọi người đều sống. Sự việc này được gọi với một cái tên “ Điều Kỳ Diệu Trên Sông Hudson.”