Siêu Việt Tài Chính

Chương 39: Phan Nguyệt




Đợi nhân viên ra về hết bốn người cùng nhau lên xe taxi, Trương Hạo thường phải đi tới lui nên hắn cũng tương đối quen thuộc một số chỗ ăn uống. Nên hướng tài xế nói tên địa điểm quán. Thiếu Kiệt cũng không lại gì những nhà hàng ở trong thành phố. Taxi dừng lại ở một nhà hàng tương đối sang trọng nhưng nó lại nằm trong khu công nghiệp nên giá cả cũng tương đối.

Bên Ngoài Nhà Hàng được trang hoàng khá đẹp bên trên là biển hiệu nhà hàng 404 tương đối lớn. phía trong những chiếc bàn inox được đặt bên ngoài những chiếc ghế nhựa có tựa lưng được xếp đặt theo hàng, trên những chiếc bàn hầu hết đều được phủ một cái khăn trải khá bắt mắt để bên trên những bộ chén dĩa và một cuốn thực đơn.

Bên Trong sau những hàng cây cảnh là những dãy phòng vip cái được đóng kín cái còn mở cửa chỉ có ánh nến trong trái thơm trang trí dùng để khử mùi tanh của phòng. Thương nhưng phòng vip như thế này khi khách ra về nhân viên chỉ dọn dẹp lau sơ sau đó lại trang trí như cũ để đón lượt khách mới.

Theo Chân Trương Hạo ba người bước vào một phòng và ngồi xuống. Những Nhân viên nam ở đây khi khách vào phòng họ sẽ mở đèn và mở máy lạnh thêm vào đó là đóng kín các cửa sổ và đi gọi người phục vụ đến.

- Ưu tiên Phụ nữ trước Chị gọi trước đi.

Cầm thực đơn trên bàn đưa về Nhã Kỳ Thiếu Kiệt nói.hai người Chu Tường và Trương Hạo cũng gật đầu nhìn Nhã Kỳ. Lúc này cô cũng đỏ mặt giọng thỏ thẻ ngại ngùng nói.

- Chị chưa bao giờ đi ăn nhà hàng bao giờ nên cũng không biết gọi món nào ngon cho mọi người.

Nghe thấy thế Thiếu Kiệt cười đáp.

- Nếu sau này bản thân chị là một giám đốc của một công ty hoặc đại diện pháp nhân cần thiết của công ty thì đi ăn uống tiếp xúc với tất cả khách hàng đều được thực hiện trên bàn ăn đa số các hợp đồng kinh doanh quan trọng không phải lấy từ những cuộc họp buồn chán mà nó lấy từ bên bàn rượu với khách nhưng đó chỉ là đối với các công ty trong nước nên việc này có thể hạn chế còn những công ty nước ngoài thì sẽ không như thế. Cách gọi món ăn của một người đại diện công ty luôn thể hiện công ty đó người làm việc có ánh mắt nhìn và sự thưởng thức hay không.

Đôi khi những món xem như bình dân sẽ được đánh giá ở mỗi tiêu chí khác nhau, và các cầm ly cũng như cách uống ly rượu sẽ được thể hiện sự tôn trọng khác nhau lát em sẽ hướng dẫn mọi người thông qua bửa dùng cơm này.

Bên Ngoài đi vào là một người nhân viên ngoại hình khá bắt mắt áo sơ mi quần tây trắng bước đến bên bàn hỏi ba người. xem như Thiếu Kiệt chỉ là người đi theo không quan tâm đến hắn mấy.

- Mấy anh chị đã chọn được món đã gọi chưa em có thể tư vấn giúp cho anh chị.

Ba người im lặng nhìn Thiếu Kiệt lúc này hắn mới nhìn người order món ăn nói.

- Hải sản ở đây bọn anh có các loại nào như cá tầm. cá chình suối, cá chép giòn hay là cá bống mú và giá cả như thế nào?

Người thanh niên cũng giật mình xong lại hồ hởi giới thiệu bởi Thiếu Kiệt hắn biết đối với nhà hàng người order ngoài hưởng lương căn bản còn có một khoảng tiền bán hàng theo từng loại nếu hải sản tùy loại mà từng giá trị khác nhau từ 10 nghìn đến 20 nghìn một con còn đối với đồ rừng thì tùy theo giá trị có thể cao hơn đối với hải sản gia thành cao thì càng được nhiều tiền, số tiền này có thể được một tuần tín một lần hoặc hai tuần tính một lần. Sau một hồi người thanh niên giới thiệu các món Thiếu Kiệt mới nói.

- Lấy anh món gì nhẹ nhẹ ăn trước như 4 người lấy 1 phần súp hái sản trước đi sau đó là một ít tôm bung muối hột, làm một con cá chép giòn bắt vô đây cho anh xem. làm hai món um dưa chua với nướng muối ớt. ở em có rượu vang thì đem cho anh một chai rượu vang trắng Bordeaux hay chile đều được.

Người Thanh niên nhanh chóng ghi lại những gì Thiếu Kiệt một lúc sau đem vào một con cá chép giòn cho Thiếu Kiệt xem rồi báo trọng lượng. đợi người thanh niên đi ra Thiếu Kiệt mới hỏi.

- Qua việc gọi món như thế anh chị có thấy được điều gì qua các em gọi món?

Phân vân trong chốc lát Nhã Kỳ mới nói.

- Chị Thấy em gọi toàn là đồ biển nhưng sao phải là rượu vàng trắng mà không phải là rượu vang đỏ như mọi người hay uống?

Hai người Trương Hạo với Chu Tường cũng ra vẻ gật đầu với ý kiến của Nhã Kỳ nhìn như vậy hắn cũng biết Trương Hạo là hắn chỉ làm ra vẻ đồng tình trên thực tế không hiểu gì hết.

- Thứ nhất đối với hải sản khi chết đi thường được nhà hàng bỏ vào tủ cấp đông nhưng khi rả đông thịt cá sẽ không con ngon như lúc còn sống bởi em chọn cá chép giòn là thịt của nó sẽ khác với cá thường nó giòn và dai hơn nên cá cấp đông sẽ mất đi độ giòn và dai còn đối với rượu vang thì có một nguyên lý thịt đỏ đi với vàng đỏ thịt trắng đi với vang trắng đó là nguyên lý thưởng thức trong buổi tiệc có hai loại rượu và hai loại nguyên liệu. với Rượu vang khi dùng sẽ kích thích tuyến nước bọt làm việc hiệu quả hơn để thưởng thức món ăn, và uống có chuẩn mực cũng tốt cho sức khỏe.

Khi món ăn được bày lên rượu được một vài ly thì Nhã Kỳ xin phép vào nhà vệ sinh. ba người ở lại Thiếu Kiệt lúc này mới nói với Trương Hạo.

- Anh xem coi có thể thuê lại mặt bằng nhà kế bên luôn, chúng ta chuyển bộ phận của Chu Tường qua bên đó cũng tuyển thêm một số nhân viên nhập liệu để giúp Chu Tường trả lời các câu hỏi của khách hàng. Nếu một mình Chu Tường không chống đỡ nổi.

- Anh thấy đúng rồi đó một mình anh không thể trả lời hết thắc mắc của người dùng được chỉ trả lời chung chung trên mấy bài viết không thể nào cụ thể giải quyết vấn đề từng người được.

Chu Tường thấy ý kiến của Thiếu Kiệt rất đúng lúc dù sao hắn cũng định đề nghị mở rộng sau khi hắn tuyển được người lập trình viên làm việc bên dưới mình. Nhã Kỳ đi vào phòng lúc này thấy mặt cô có vẻ buồn,ba người cũng thấy lạ. Trương Hạo tay đang gắp một miếng cá bỏ vào miệng cũng dừng lại nhìn Nhã Kỳ. Nên Thiếu Kiệt hỏi Nhã Kỳ.

- Có chuyện gì thế chị?

Thở dài một hơi Nhã Kỳ cảm thán một câu

- Chị mới gặp được một người bạn học, chỉ là đang cảm thán cho cuộc đời! Một người tốt nghiệp loại giỏi cách mấy khi không có quan hệ không có kinh nghiệm đi ra khỏi trường học là nỗi bi ai chị cảm thấy mình may mắn hơn người bạn cùng lớp phải trầm luân trong chốn nhà hàng này.

Nhã Kỳ nói thế cũng làm Thiếu Kiệt một phần nào đó trong lòng mình lại thấy đau xót hắn tự nhủ nếu mình không được có cơ hội làm lại cuộc đời số phận mình đi theo quỹ đạo như trước thì mình cũng chỉ là một nạn nhân của cuộc đời bất công chênh lệch giữa người với người. Thấy hai người Trương Hạo, Chu Tường nhìn mình bằng ánh mắt của chiếc đèn neol sáng chói. Thiếu Kiệt cũng biết tâm tư của hai người này là gì mới Hướng Nhã Kỳ nói.

- Chị nói, Bạn học cùng lớp với chị, cũng chưa có kinh nghiệm gì hết đúng không? Vậy chị cho em gặp cô ta đi.

- Ừ Đúng rồi cô ta cùng tốt nghiệp chung một khóa với chị mà có khi còn nổi bật hơn chị, chỉ là không có người quen biết lại không có hồ sơ ở thành phố chứng thực ở quê thì họ không nhận nên mới phải làm việc như hiện giờ để chị đi gọi cô ấy!

Trương Hạo lúc này mới buông đũa nói.

- Quá tốt cho cô bạn của Nhã Kỳ về làm việc thì chúng ta có thêm người lại có người sắp xếp thêm nhân lực vậy còn gì bằng.

Im Lặng một chút sau câu nói của Trương Hạo lúc này Thiếu Kiệt mới trả lời.

- Để em xem ra sao trước mắt nếu nhận cô ta thì để Nhã Kỳ hướng dẫn cô ấy công việc hiện tại của Nhã Kỳ nếu được em muốn Nhã Kỳ sắp xếp qua một bộ phận mà em chuẩn bị hiện tại thì chưa nói được.

Lúc này gõ cửa bước vào, Nhã Kỳ mang theo một cô gái mà vừa rồi cô mới nói với Thiếu Kiệt. Cô gái mặc bộ đồng phục của nhà hàng nhưng không che lấp đi dáng người hoàn hảo của mình, khuôn mặt thanh tú, không một vết son phấn nhưng cũng làm một số người có thể nhận định rằng cô gái này là một cô gái xinh đẹp bởi dáng vẻ ngoài rụt rè của mình. Thiếu Kiệt biết cô cũng làm ở nơi này không lâu cũng có thể là do Nhã Kỳ bảo cô gặp những người trong phòng nên cô thấy dáng vẻ mình không được tương tất như Nhã Kỳ.

Bởi Nhân viên nhà hàng thường sẽ được phát đồng phục một số nhà hàng còn chọn những bộ đồng phục quần là quần sọt hoặc váy ngắn trên đầu gối áo thun hoặc là áo sơ mi bó sát người để tôn lên thân hình và vẻ ngoài của các nhân viên của mình nhằm thu hút khách, đối với việc này Thiếu Kiệt không lạ và cũng xem nó là việc bình thường.

Nhã Kỳ lúc này mới giới Thiệu cô cho mọi người biết.

- Đây là Phan Nguyệt lúc vừa nãy có nói với mọi người! Đây là Ông Chủ của Mình Hoàng Thiếu Kiệt, Còn đây là Trương Hạo trưởng bộ phận nhập hàng, Kia là Chu Tường bộ phận lập trình của công ty.

Nghe Nhã Kỳ giới thiệu sơ lược ba người Phan Nguyệt cũng bất ngờ người là chủ của Nhã kỳ lại còn rất trẻ mà cô cũng biết được lương của Nhã kỳ bây giờ rất khá, cứ nghĩ cô sẽ phải làm cho một ông chủ lớn tuổi hoặc sẽ là người có nhiều kinh nghiệm hơn mình. Nhìn thấy phản ứng của Phan Nguyệt, Nhã kỳ cũng cười cười nói.

- Đừng nhìn vào tuổi của cậu nhóc này hắn hiện tại có tiền tỷ rồi đấy.

- Chị đừng đùa đó là Tiền của nhà đầu tư em chẳng có bao nhiêu trong đó đâu đừng nghe lời Nhã Kỳ.

Thiếu Kiệt biết Nhã Kỳ vui đùa cũng đùa lại làm cho Phan Nguyệt cũng bớt lo lắng lúc này Thiếu Kiệt mới nói.

- Thôi chị ngồi xuống đi dù sao cũng là bạn của chị Nhã Kỳ đứng đó làm gì.

Nghe Thiếu Kiệt nói thế Phan Nguyệt cũng bước lại tủ để chén đĩa trong phòng mang đến một bộ chén đĩa mới rồi ngồi xuống cái ghế trống trong phòng cạnh Nhã Kỳ.