Ngay khi mà tin tức sự kiện hôm qua truyền bá khắp Ngọc Châu Thiếu Kiệt tại Lưu Minh đang thay bộ đồ bệnh nhân ra mặc vào bộ đồ bình thường rời khỏi bệnh viện. Dù cho bác sĩ nói hắn phải ở lại để cho vết thương lành lại mới có thể đi lại được. Nhưng hắn hoàn toàn từ chối bởi những gì hắn cần không phải là ở trong này gò bó và phải chịu cái mùi thuốc sát trùng.
Thiếu Kiệt hắn cũng không phải một lần bị thương hắn có thể tự mình cắt chỉ vết thương đã khâu được mà không cần nhờ người khác. Việc đã như thế hắn cũng không cần thiết phải ở lại trong bệnh viện. Hoàng Lâm Nhu lúc này mới bước vào phòng nhìn Thiếu Kiệt lắc đầu nói.
- Thủ Tục mẹ làm xong rồi! Về Nhà thôi. Trương Hạo nó mới đến sân bay gọi mẹ. Nên mẹ bảo nó có gì gặp con ở nhà rồi chắc do nghe bọn Lý Bân nói con bị bắn nên thu xếp mọi thứ trong ngày hôm qua để hôm nay có thể về nước.
- Thằng này nó thế đấy mẹ ơi. Chắc lại nghe bọn Lý Bân, Lâm Vũ làm chuyện hôm nọ. Nó lại tức sao không gọi nó đấy mà. Con biết nó quá rồi, làm gì mà quan tâm vết thương đâu.
Thiếu Kiệt nghe mẹ mình nói thế cũng đáp lại một cách vô tư. Bởi vì Trương Hạo dù sao bên Singapore cũng chỉ để đánh lạc hướng một số người. Công việc của hắn ngoài giao tiếp với những người khác ra hầu như là không làm gì khác nữa. Nên nói hắn có những cuộc hẹn đã lên lịch không thể hoãn lại mà về kịp thì đúng hơn là sắp xếp công việc.
- Con cứ nói thế Trương Hạo nó quan tâm nó mới về đừng nói thế nó nghe được cũng không hay đâu. Mà chuyện hôm qua con làm Hà Vi cũng có nói với mẹ biết. Dù sao nếu không đấu lại họ lúc này thì tránh đi. Đợi đủ thực lực đủ những thứ cần thiết thì ra tay không cần bại lộ quá đâu.
Thiếu Kiệt nghe thế cũng cười cười vừa bước lên xe đợi bên ngoài vừa nói.
- Nhiều khi thật khó hiểu những chuyện như thế này mà mẹ cũng biết còn lúc trước lại làm như không biết gì. Thật con không hiểu sao mẹ phải làm thế nữa.
- Con cứ nói làm như mẹ cái gì cũng không biết vậy. Phải biết thích nghi với những thứ đang tồn tại mới phát triển được chứ. Con thấy những việc con làm dạo gần đây có giống người thường không mà lại bắt mà suy nghĩ bình thường. Chuyện hôm qua con làm thế nào Hà Thúc cũng nói Hà Vi sao lại để con làm chuyện đó cho coi. Nhưng thế chẳng khác nào ép người Ngô gia vào bước đường cùng. Họ quay lại cắn ngược lúc đó mình tổn hại cũng không ít đâu.
Hoàng Lâm Nhu cũng phân tích tình huống cho Thiếu Kiệt nghe dù muốn hay không thì điều này đối với Thiếu Kiệt cũng là có lợi. Hà Vi tuy có những chuyện giấu giùm hắn nhưng có những thứ hắn làm quá người chịu áp lực từ Hà Thúc vẫn là Hà Vi mà không phải Thiếu Kiệt.
- Việc này con nghĩ mẹ lo xa Hà Thúc không phải là người có tầm nhìn ngắn như vậy. Nên chắc ông sẽ hiểu. Mà nếu con nghe lời người khác thì con không phải là Thiếu Kiệt của hiện tại rồi. Mẹ thấy con nói đúng không nào. Cái gì cũng phải thay đổi liên tục. Cũng như chơi trò xì tố vậy không để cho đối phương biết được lá bài tẩy của mình như thế nào mới thắng chắc ván bài được.
- Con đấy nói thế nào cũng không chịu hiểu. Mẹ mặc kệ nhưng mà tránh những việc như thế tiếp diễn đi. Đánh nhau mẹ không nói nhưng với súng ống thì cần phải cẩn thận không phải lúc nào cũng may mắn đối phương chần chờ đợi cho con xoay chuyển tình hình đâu. Còn vấn đề Hoàng Ngân con tính sao?
Dặn dò Thiếu Kiệt một lúc Hoàng Lâm Nhu mới hỏi xem hắn quyết định ra sao về Hoàng Ngân. Nghe mẹ mình hỏi thế hắn cũng ngạc nhiên suy nghĩ một chút mới nói.
- Thì cho Hoàng Ngân từ từ tham gia một số việc phụ với Nhã Oanh là được. Kéo Nhã Kỳ về bộ phận buôn bán linh kiện máy vi tinh như thế là mọi thứ cũng không rắc rồi lắm.
- Không phải mẹ nói công việc mà là việc bảo vệ Hoàng Ngân kìa. Con nghĩ xem Hà Vi với Ngọc Nhi mẹ không nói. Nhã Oanh với Hoàng Ngân. Hiện tại hai đứa nó làm sao? Không lẽ con định để như vậy. Cứ vài lần rồi đem họ ra uy hiếp con thì sao. Dù sao mẹ cũng nên nhắc nhỡ con một chút hiện tại Hoàng Ngân không có chung dòng máu với mình. Con muốn có thêm một đứa bạn gái hay không thì tuỳ. Nhưng phải đảm bảo an toàn cho những người bên cạnh con mới là điều quan trọng nhất.
Thiếu Kiệt lúc này mới hiểu được Hoàng Lâm Nhu có ý gì cũng lắc đầu. Vì đối với hắn Hoàng Ngân chỉ là em gái đơn thuần có thể không cùng ruột thịt gì nhưng từ nhó hắn luôn xem cô là đứa em mình cần phải bảo vệ. Việc mẹ hắn nói cũng không phải không có lý. Hoàng Ngân Với Nhã Oanh hiện tại vẫn chưa bị gì nhưng biết đâu sau này khi đối thủ càng ngày càng lớn mạnh thì đó lại là việc khác.
- Ừ việc bảo vệ con sẽ tìm người tính đến chuyện này nhưng trước hết con cần phải làm một số việc cần thiết đã. Như thế con mới tính được. Chuyện của hai người con sẽ suy nghĩ an bài mọi việc thật thỏa đáng.
- Như thế cũng được. Con xem tính sao thì tính. Nhưng phải cực kỳ cẩn thận từng bước đi một. Đừng vội vàng quá sẽ dẫn đến những chuyện không hay.
Hoàng Lâm Nhu căn dặn Thiếu Kiệt một lần cuối trước khi xe dừng lại trước cổng nhà của Hà Thúc. Cành cửa lúc này được mở sẵn như đón chờ Thiếu Kiệt trở về. Trương Hạo là người chạy ra đầu tiên. Vì không có hành lý gì nhiều nên cũng chẳng cần phải có đồ đạc. Thiếu Kiệt vừa bước chân xuống xe thì nhìn thấy Trương Hạo. Hắn chỉ kịp mỉm cười đã nghe Trương Hạo mắng.
- Móa! Ở nhà có chuyện hay thế mà không gọi anh em về! Mày đáng đánh. Má bên đó hết gặp tên này đến tên kia phát ngán, mà cũng phải ló cái mặt ra. Nghe Lý Bân với Lâm Vũ nói mày bị bắn tao thu xếp về đây liền có sao không?
Thiếu Kiệt lúc này mới quay qua nhìn mẹ mình cười nói.
- Mẹ thấy con nói có sai đâu thằng này chả tốt lành gì cả. Câu đầu tiên nó nói là đã không rủ nó tham gia trò vui rồi. Câu thứ hai mới hỏi thăm sức khỏe mà lại hỏi cho có. Con đứng đây được mà nó hỏi có sao không thằng này đáng ăn đòn. Thôi vô nhà rồi nói chuyện ngoài này không thích hợp.
Mọi người lúc này đều cười nói vui vẻ. Vì Thiếu Kiệt nói khá chính xác nếu hắn có việc gì thì làm sao mà có thể đứng trước mặt của Trương Hạo được. Dù như thế nhưng Trương Hạo cũng khoát vai Thiếu Kiệt dẫn hắn đi vào trong nhà xem như việc Thiếu Kiệt đùa với hắn không có gì quan trọng.
Ngồi xuống phòng khách của mình Thiếu Kiệt lúc này mới hỏi Trương Hạo.
- Mọi chuyện bên đó sao rồi! Nhìn mày chắc phải tiếp không ít những người dòm ngó công ty muốn đầu tư đi.
- Việc này mày còn hỏi sao? Chu Tường trốn biệt. Lý Đồng cũng né mất. Bọn họ nói không thích hợp một cái lại quăng qua cho tao. Nhất là bọn người của Mã Hóa Đằng suốt ngày cứ nhìn chằm chằm còn dò xét nhiều lần sau lưng công ty là tập đoàn nào nữa. Họ không ngờ mày đi rồi rót tiền về một cách thuận lợi. Lý Đồng với Chu Tường làm việc hiệu xuất cao lắm. Bên đó thành hình hết rồi.
Thiếu Kiệt bây giờ cũng gật đầu. Đối với những chuyện giao tiếp Trương Hạo thích hợp không ít tửu lượng cũng không kém với phần về kiến thức chuyên môn hắn cũng không hiểu nhiều nên chắc chắn những người kia cũng không khai thác được gì. Trương Hạo lúc này mới thở dài nói với Thiếu Kiệt.
- Tao ngán nhất là lão Hoách Nam. Ông ta cứ hai ba ngày lại gọi không biết Mã Hóa Đằng cho con ông ta lợi ích gì mà cứ gọi mãi. không bắt máy thì kỳ mà bắt máy ông cứ hỏi khi nào về để gặp tao nói chuyện mày xem tính đường nào đó đi. Tao sợ điện thoại của ổng hơn là sợ tin nhắn tổng đài báo cước điện thoại rồi đó.
Nghe Trương Hạo nói như thế Thiếu Kiệt cũng âm trầm đối với Hoách Nam hắn cũng có ấn tượng khá tốt. Nhưng việc làm của Hoách Nam lần này cho thấy không phải đơn giản. Phải có lợi ích lớn lao nào cho con của hắn Hoách Nam mới phải làm ra chuyện như thế này.
- Mày nói với lão là ngày mai thu xếp đến Lưu Minh đi. Lúc đó nói chuyện với Lão ta. Tao xem coi Mã Hóa Đằng cho thằng con ổng lợi ích như thế nào mới tính được.
- Ừ mày sớm giải quyết ổng giùm tao. Để tao còn tập trung vào những việc khác nữa. Cứ đang làm ổng gọi không, mất thời gian lắm. Một tuần này tao nhận không dưới trăm cuộc điện thoại rồi.
Trương Hạo nghe Thiếu Kiệt giải quyết cho mình cái mối phiền phức của Hoách Nam cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Những ngày vừa qua tuy không nhiều nhưng Trương Hạo thật sự thấy bị phiền chết bởi điện thoại.
- Lần này mày về bàn giao lại bên công ty tin học cho Nhã Kỳ từ từ đi. Rút ra khỏi chỗ đó. Mày còn ở đó cũng không quản lý được gì. Về phần bên công việc của Nhã Kỳ tao đã có người thay thế vào. Như thế cứ cắm bên Singapore tốt hơn. Đừng phải đi đi về về nữa.
- Quá tốt! Được tao đang lo không biết sau đợt này công ty tin học ra sao. Giờ mày nói như thế là ổn rồi. Được để xong lần này qua bên kia cũng cố làm bù nhìn cho bọn kia mệt chơi.
Thiếu Kiệt lúc này mới lắc đầu nhìn Trương Hạo cười nói.
- Không phải chỉ ở Singapore không. Sắp tới sẽ có chuyện cần đến mày di động nhiều hơn nữa đấy đừng ở đó mệt chết mà than nhé.
- Mày yên tâm! Mấy cái dạng lừa gạt của bọn kinh doanh tao nhìn riết cũng quen rồi! Nếu không chắc tao phơi xác bên singapore rồi không về đây được. Trước cứ tưởng kiếm tiền nhiều khỏe ai ngờ còn cực hơn công nhân bình thường. Giờ mới biết đứng cao thì trách nhiệm càng cao.
Trương Hạo lúc này cũng gật đầu đáp lại lời Thiếu Kiệt với sự chắc chắn của chính mình. Bởi hắn thấy trước đây không có tiền thì khổ theo không có tiền. Có tiền rồi lại khổ theo dạng có tiền. Thế mới hiểu được mỗi người không giống nhau.