Lời của Diệp Nhi làm cho Ngô Kỳ đang nằm trên giường cũng bật dậy nhìn lấy bà, vốn đang trong sớm mai còn lười trở mình dậy Ngô Kỳ bây giờ không thể nào ngủ cho được nói với Diệp Nhi.
- Bà đừng có đùa sáng sớm những người đó có bị nhầm người không? Ngô Trực làm sao bị bắn chết trong nước được điều này quá phi lý để tôi gọi điện chắc họ nhầm người.
- Người của mình hiện tại đều bị bắt điều tra hết rồi! Người ta nói với tôi xong cúp máy ngay vì sợ liên lụy ông không thấy sao!
Diệp Nhi lúc này cũng bực tức trả lời lại Ngô Kỳ. Bởi vì bà biết phải như thế nào người ta mới phải cắt ngang điện thoại một cách vội vã như thế. Bởi dù làm cho nhà nước hay dân kinh doanh họ rất sợ phải dính dáng đến những chuyện như thế này. Họ xem đây là một cái xui rủi mạt vận nếu mình bị liên quan. Người còn sống đã vậy huống chi là người chết còn nặng nề hơn.
- Không được! Tôi phải xác minh! Chuyện này không thể nào để như thế được!
Nói rồi Ngô Kỳ nhanh chóng bước xuống giường cầm lấy bộ đồ của mình đi về phía nhà tắm thay ra bộ đồ ngủ để có thể biết được chuyện này là thật hay không? Hắn cần dùng quyền của mình trực tiếp hỏi lấy người đang chịu trách nhiệm ở Lưu Minh. Dù cho người đó có phải là người của hắn hay không thì việc nhận điện thoại của hắn là bắt buộc phải trả lời.
Diệp Nhi nghe thế cũng rời giường bà cũng muốn biết chắc chắn chuyện này người bên kia nhầm lẫn bởi cái tên Ngô Trực có thể có rất nhiều người có không chỉ riêng em của Ngô Kỳ. Điều này là hi vọng hiện tại người kia báo tin là nhầm lẫn. Hai người thay đồ xong thì một trước một sau vội vã đến phòng làm việc của Ngô Trực lấy điện thoại bàn gọi cho từng người của hắn.
Mọi con số đều là thuê bao quý khách vừa gọi đều làm cho Ngô Kỳ thấy tình hình bất ổn. Cho đến còn vài con số cuối cùng lúc này mới có người bắt máy.
- Alo! Ai Vậy?
- Tôi là Ngô Kỳ đây cho tôi hỏi chuyện gì xảy ra ở Lưu Minh các anh thế?
Lúc này nghe tên của Ngô Kỳ người kia cũng thở dài một hơi rồi mới đáp lại lời của Ngô Kỳ.
- Em của anh bắt cóc tống tiền còn có cả vũ khí bị lực lượng cảnh sát trong quá trình truy đuổi bắn chết rồi, ba phát đạn.
- Anh có nhầm không em tôi làm sao làm chuyện đó được nhà tôi đâu thiếu tiền mà nó phải làm như thế anh có nhầm lẫn với ai không?
Ngô Kỳ sợ người kia nhầm lẫn, vì bản thân Ngô Trực đã tiền sài không hết. Nói hắn đi bắt cóc tống tiền thì Ngô Kỳ hoàn toàn không thể nào tin tưởng.
- Chắc chắn cái này không lầm đâu! Em anh bắt hai người một đứa là học sinh trung học, một người là giám đốc công ty tổ chức sự kiện nhà hàng tiệc cưới,số tiền em anh yêu cầu một người tên là Thiếu Kiệt nào đó đưa là 20 tỷ. Cảnh sát cho chúng tôi nghe đoạn ghi âm rõ ràng còn hỏi tôi có thông đồng với em anh hay không nữa này. Giờ anh gọi hỏi không khéo họ lại nghi ngờ tôi có liên quan nữa thì chết. Chuyện này thế nào cũng có báo cáo với cấp trên không giấu được đâu anh tự mà đi xác minh đi. Tôi cúp máy đây.
Nói rồi người đó cúp máy. Ngô Kỳ ngồi thừ ra dựa lưng vào ghế. Bởi nếu những gì người kia nói đã quá rõ, em hắn thật sự bị cảnh sát bắn chết mà còn mang trên người cái tội danh bắt cóc tống tiền có vũ khí. Mà chỉ cần việc xảy ra hắn bỏ chạy thì cảnh sát có quyền bắn. Đối phương có vũ khí nóng thì cảnh sát vẫn có quyền này.
Diệp Nhi thấy chồng mình ngồi thừ ra đó cũng biết chuyện này là sự thật. Nhìn Ngô Kỳ thở dài Diệp Nhi mới hỏi.
- Sao rồi! Ông cứ ngồi thừ ra đó không nói gì là sao tôi biết cái gì mà tính ông phải nói ra chứ. Để còn có thể giải quyết chứ bây giờ ngồi đó có ích gì.
Nghe vợ mình nói thế Ngô Kỳ mới gật đầu đáp lời bà.
- Ngô Trực nó đi đối phó thằng nhóc kia. Bị thằng nhóc kia thu âm lại trò chuyện như thế nào tôi không biết nhưng hiện tại Ngô Trực bị bắn chết vì tội bắt cóc tống tiền còn cả vũ khí súng ống không ít. Chuyện này không biết những người liên quan đến nó còn mấy người. Chắc phải báo cho ông già rồi. Nếu không điều tra rõ ràng chắc chắn xác nó còn bị giữ ở Lưu Minh không đem về đây được.
Ngô Trực giờ ngồi dựa vào ghế, tay đưa lên trán day day mệt mỏi có thể thấy được. Diệp Nhi âm trầm suy nghĩ điều gì đó mới nói với chồng mình.
- Em nghĩ chắc không chỉ có một mình Ngô Trực đi. Nếu có người khác cứ để hắn nhận tội rồi lên cơn đau tim hay là thiếu thuốc lên cơn chết như thế đổ hết trách nhiệm lên đầu những người đó nói Ngô Trực chỉ là người bị bọn họ tính kế. Sớm ngày lấy được thi thể của em ấy mai táng mới là việc quan trọng bây giờ nếu càng kéo dài càng không tốt. Đi qua nhà gặp bố nhanh nếu không hư chuyện hết!
Thấy vợ mình nói thế Ngô Kỳ cũng đứng dậy khỏi ghế. Tình huống này đến cả hắn dù đang thuộc một tầng lớp cấp cao nhưng vẫn có thể vì chuyện này mà nguy hiểm, mọi chứng cứ buộc tội ở Lưu Minh đối với Ngô Trực là hoàn toàn bất lợi, chỉ có bố hắn một lão thành đứng ra họa may chuyện này sẽ thay đổi.
- Bà gọi cho Ngô Nam nói nó qua nhà bố ngay còn thằng quý tử của bà nữa nói nó về nhà ngay. Lúc này là lúc nào rồi mà còn chơi bời lêu lõng bên ngoài.
- Ông làm gì mà lo quá nó ở Ngọc Châu chứ có phải Lưu Minh đâu. Từ từ rồi nó về, nó có về lúc này cũng có giải quyết được gì đâu.Bản thân ông còn không giải quyết được nó về để chuyện rối thêm sao. Tôi gọi cho bố biết trước để bố còn nghĩ cách chứ, càng chậm bao nhiêu bố càng khó đem chuyện này loại bỏ bấy nhiêu.
Diệp Nhi vừa ngồi vào trong xe vừa nói với Ngô Kỳ bởi bà thấy con mình còn quá nhỏ, nó biết chuyện này sau cũng được chuyện chính nhất là để bố Ngô Kỳ và bố cô biết như thế hai người mới giúp được.
- Thật đã nói qua tết hãy đi Lưu Minh. Nó đi lúc này làm cái quái gì cơ chứ!
- Thôi để em gọi điện cái này anh tập trung lái xe đi bố em giờ này chắc dậy rồi!
Đem điện thoại gọi đi bên kia, chuông đổ một lúc sau mới có người bắt máy Diệp Nhi mới nói.
- Alo! Bố hả? Bố chạy qua nhà bố chồng con gấp nhà có việc không hay rồi Ngô Trực đi Lưu Minh bị bắn chết ở đó rồi bố qua bên nhà chồng con đi bọn con kể rõ cho.
- Cái gì! Lại có việc này! Được rồi bố bảo tài xế chở qua đó liền, con báo cho bố chồng con đi nhớ đừng để ông ấy quá sốc.
Người bên kia nghe được những gì Diệp Nhi nói cũng vội vã. Sự việc này quá quan trọng ông cũng không chần chờ cúp máy ngay, lúc này còn không quên bảo con gái mình báo cho thông gia đừng làm bên đó sốc.
Diệp Nhi lúc này mới hít sâu một hơi gọi vào số điện thoại của bố Ngô Kỳ. Điện thoại reo khá lâu. Bên kia điện thoại vang lên tiếng nói.
- Gọi bố cái gì mà sáng sớm thế? Hai đứa hôm nay lại dậy sớm có chuyện gì à?
- Vâng! Đúng là có chuyện nhưng bố phải thật bình tĩnh mà nghe con nói đấy!
Nghe Diệp nhi nói như thế Ngô Minh cũng cau mày một lúc ông hiểu tính con dâu mình thông thường như thế này chỉ khi nào có việc thật sự quan trọng, mới có thái độ khác thường.
- Được rồi không sao đâu! Nói đi chuyện gì? Mới sáng sớm mà làm thần bí cái gì đó.
- Vâng! Ngô Trực nó đi Lưu Minh bị bắn chết lúc tối này rồi bố!
Từng lời của Diệp Nhi như tiếng sét giáng vào người của Ngô Minh lúc này điện thoại đang cầm trên tay hắn cũng rớt xuống đất. Chỉ còn bên kia tiếng gọi của Diệp Nhi một từ Bố liên hồi. Một lúc sau Ngô Minh mới thật sự cầm được lên cái điện thoại nói.
- Chuyện này là sao? Tại sao lại như vậy. Con nói thằng Trực bị bắn ở Lưu Minh. Mà làm sao nó bị bắn, ai ai bắn nó nói nhanh lên!
- Cảnh sát bắn bố! Hiện tại tất cả người ở Lưu Minh của mình bị tạm giữ điều tra. Hơn nữa con với chồng lấy được thông tin Ngô Trực nó bị bắn vì tội bắt cóc tống tiền còn có cả súng ống liên quan không ít nữa. Chồng con không gỡ được việc này chỉ có bố mới có thể thôi.
Diệp Nhi nhanh chóng nói lại tóm tắt cả quá trình một cách sơ lượt nhất cho Ngô Minh nghe. Lúc này bên kia có vẻ phẩn nộ quát mắng nói với Diệp Nhi.
- Con gọi bọn nó về nhà ngay, chuyện của Ngô Trực qua đây nói rõ cho bố biết nhanh lên.
- Vâng con với chồng đang chạy qua nhà. Bố con cũng đang trên đường qua để con gọi cho Ngô Nam.
Diệp Nhi nghe được trong lời nói sự phẫn nộ không nhỏ của Ngô Minh. Đợi cho Ngô Minh tắt máy cô mới nói với chồng mình.
- Bố xem ra lần này bão nổi rồi anh liệu mà nói rõ ràng cho bố hiểu chuyện không khéo mình chịu bão đấy. Em gọi cho Ngô Nam đã anh tự tính đường mà trả lời với bố.
- Ừ! Chuyện này biến động không nhỏ đâu. Bố đã giận lên thì anh cũng không có cách nào khác. Chuyện anh thắc mắc là tại sao thằng Trực nó lại đi Lưu Minh. Trong khi đó trước giờ nó đâu có như thế nó nói một là một hai là hai, giữa đường thay đổi như thế này không phải tính cách của nó mới đúng.
Ngô Kỳ lúc này đem những gì nãy giờ mình suy nghĩ trong lòng nói ra. Bởi ông biết tính em mình chỉ mỗi tội là ăn chơi, còn với quy tắc làm việc của Ngô Trực ông vẫn hiểu rõ em mình nó làm cái gì ra cái đó. Không phải đã quyết định rồi lại thay đổi bất chợt như thế này.
- Cái này thì không biết được. Biết đâu thằng Nam nó biết! Cứ để có mặt nó rồi hỏi chứ hai vợ chồng mình thắc mắc ở đây có được gì đâu.