Bây giờ Tứ Hải mới bước lên một bước. Trên tay vẫn cầm súng hướng về phía Thiếu Kiệt đạp mạnh một cái vào người hắn. Rồi nắm cái áo kéo qua mép cửa. Văn Thoại chạy tới đá bồi thêm một cái vào giữa người Thiếu Kiệt. Tứ Hải đạp từ trên xuống giữa lưng Thiếu Kiệt.
Dù có hắn đang mặt ba lớp áo. Nhưng những đòn đánh của hai người dường như không giữ lại chút nào lực. Xuyên qua lớp áo khoác, Áo thường vào áo chống đạn. Thiếu Kiệt vẫn có cảm giác đau nhói. Tứ Hải lúc này đạp từ trên đạp xuống đè đầu Thiếu Kiệt xát với mặt đất nói.
- Cái này chỉ là mới bắt đầu bọn tao chưa xong thì mày cũng chưa xong đâu. Mẹ! Mày ngon lắm dám chơi anh Trực mày hết đường sống rồi.
Hoàng Ngân đừng từ trong bị Sơn Vương kèm cặp cũng không chịu nổi vùng vẫy nhìn Thiếu Kiệt bị đánh mà cô chỉ biết khóc không thành tiếng. Đứng dưới mái hiên nhà của Từ Chấn Dân, Ngô Trực thấy thế cũng cười thành tiếng. Nụ cười của hắn chưa dứt. Một Âm Thanh hướng trong nhà vang lên.
Xoảng!
Lửa cùng với xăng loan ra lúc này không chỉ có Ngô Trực giật mình mà tất cả mọi người ở đây cũng thế. Liên tục những âm thanh như thế vang lên. Từng chai bom xăng từ mọi hướng bay vào trong nhà những chai này va chạm vật thể cứng như tường hoặc dưới đất bể ra kèm theo xăng với lửa loan ra thành từng chỗ. Liên tiếp như thế. Khiến cho Ngô Trực hoảng.
Cả con đường dường như một quán nhậu đang đánh nhau tiếng chai vỡ vang lên như mưa rào.Nó như một âm thanh kéo gọi tất cả mọi người. Ngô Trực lúc này mới quát lớn.
- Lui vào trong nhà ngay!
Từng chai bom xăng không biết từ đâu xuất hiện. Khiến cho Tứ Hải với lại Văn Thoại cũng phải chạy vào trong nha. Từ xa một đám thiếu niên. Hướng Nhà Từ Chân Dân xông lên làm cho nhóm cảnh sát cơ động ngẩn người. Bởi họ đã bọc hai đầu lại không cho người nào vào được con đường này. Giờ một đám thiếu niên ở đây trên người một đống vũ khí rồi bom xăng quăng đầy vào trong nhà.
Thiếu Kiệt nằm trên đất lấy tay vòng ra sau lưng mình cầm ra một cây súng nhổ ra một nhúm nước bọt mở chốt an toàn chĩa hướng vào Sơn Vương đang lay hoay tim đường tránh né những cái chai bom xăng thầm nói.
“ Hi vọng trúng!” Đoàn.
Một tiếng súng vang lên lúc này Thiếu Kiệt nghe được tiếng Á của đối phương tuy hắn dám chắc là có thể trúng được Sơn Vương nhưng không dám chắc được là sẽ trúng nơi nào. Hắn vội lăn qua một bên của cánh cửa dựa lưng vào trước của thở dốc.
Lâm Vũ với Lý Bân lúc này chạy đến bên cạnh Thiếu Kiệt cầm ra súng của mình hướng trong nhà bắn tới rồi nhìn hắn cười cười. Bên kia cây trụ cổng Lâm Vũ nấp vào trong đó đem một chai bom xăng ra châm lửa ném vào trong nhà cực mạnh. Một đám người phía sau lao lên chiếm giữ những nơi quan trọng. Lý Bân đỡ Thiếu Kiệt lên nhìn nói.
- Đi! Cứu Hoàng Ngân thôi! Hôm này chết cùng chết sống cùng sống!
- Bọn Mày! Được! Chơi tới luôn.
Thiếu Kiệt nhìn qua hai người bên cạnh phía sau còn một đám người đang lần lượt hướng trong nhà mấy chai bom xăng mang theo mà châm lửa ném đi. Ngô Trực không bình tỉnh được trước hiện trường như thế nên quát lớn
- Mẹ bắn đi! Bắn nó bọn mày cầm súng làm gì để tao!
Hắn giật lấy một khẩu AK của người bên cạnh lên đạn bắn về phía cửa. Thiếu Kiệt bên ngoài lúc này mới quát lớn lên nói.
- Tránh cổng!
Hắn đẩy Lý Bân về phía cột cửa bên cạnh rồi cũng nhích người nhảy qua theo. Chân hắn lúc này lại nhói lên. Một đám thành viên đứng trước cồng cũng tản ra hai bên.
Bây giờ một thằng trong nhóm hướng chỗ Thiếu Kiệt đang núp chạy tới nói.
- Anh Kiệt phải chiếm được cái vòi nước trong nhà.
Cả Thiếu Kiệt với Lý Bân đều nhìn hắn. Đang dầu sôi lữa bỏng không cứu người lại đi chiếm vòi nước đây là lần đầu tiên hắn thấy ý kiến lạ lùng. Lý Bân lúc này mới lên tiếng mắng.
- Chiêm vòi nước làm gì. Đạn bắn xuyên để lại cả lỗ trên đó kiếm vòi nước làm gì mày điên à.
- Không nó có việc dùng mà! Anh xem!
Lấy ba lô trên vai mình xuống. Mở ra trong đó có hai hủ thủy tinh lớn đưa cho Thiếu Kiệt nhìn. Thấy được nhãn chai được ghi Thiếu Kiệt cũng mắng một câu.
- Mẹ chôm cả H2SO4 với Amoniac của trường mày còn cái nào để chơi không! Nhưng mà cái này giờ dùng được.
- Đâu chỉ cái đó không mỗi lần chuẩn bị cho tiết hóa em con chôm không ít natri nữa từng hộp nhỏ đựng kim tuyến nhỏ xíu xuất hiện bên trong có một viên natri bằng cỡ viên bi.
Lúc này đội phản ứng nhanh mới chạy tới nhìn một đám thiếu niên như đi đánh trận nói với Thiếu Kiệt.
- Chuyện này là sao đây. Mấy đứa làm sao vô đây được không phải đã chặn hai đầu con đường rồi sao.
- Mấy ông chặn đường mà có khoảng đất trống chỗ kia thông với đường bên cạnh cũng như không nhưng nhớ thế mà bọn này vào được. Thôi giờ cứu người!
Lâm Vũ bên kia nhìn người của đội phản ứng nhanh mắng. Lúc này người đội phản ứng nhanh chỉ biết cười mếu họ không hiểu họ trước giờ tập huấn chống khủng bố kiểu gì mà một đám thiếu niên còn ngang hơn họ. Thiếu Kiệt lúc này cười nói.
- Được rồi. Tạo khói thôi, vào đó kiếm vòi nước lên là được. Phát cho anh em Natri đi còn bao nhiêu chơi bây nhiêu bom xăng còn thì cứ ném. Xem bọn nó trâu như thế nào. Muốn thoát bọn nó phải giữ Hoàng Ngân không bị gì.
Người đội viên của đội phản ứng nhanh nghe thế mới nhìn trong ba lô mà người thiếu niên đang để dưới đất, thấy một mớ chai li ti của con nít hay sử dụng để đựng kim tuyến bảy màu. Nhưng trong đó là những khối màu xám thì hắn cũng biết đây là Natri mà Thiếu Kiệt vừa nói.
Cầm hai hủ H2SO4 và Amoniac Lâm Vũ hướng thẳng trong nhà ném vào, hai bình nước hóa học chạm mặt đất trước sau tạo ra một làn khói dày đặt.
Ngô Trực và nhóm người của mình thấy thế cũng nhao nhao rút lên trên lầu bởi bọn hắn biết ở bên dưới này sẽ không thấy gì.
- Con mẹ nó chạy lên trên nhanh! Bọn cảnh sát ập vào giờ lên, kéo con nhỏ đó theo không thì chết cả đám giờ.
Khói và mùi nồng nặc trong nhà Thiếu Kiệt với nhóm người cơ động Lâm Vũ cũng tiến vào chỉ có nhóm người thiếu niên bên ngoài là bị chặn lại, Lý Bân với Lâm Vũ nhanh chóng tìm ở ngoài sân cái vòi nước. Mở van hướng trong nhà xịt vào.
Ngô Trực lúc này trên lầu hai người án ngữ lối cầu thang mắng lớn.
- Mẹ cái bọn thiếu niên bên ngoài là ai mà liều vậy. Mấy thằng chó cảnh sát làm cái quái gì mà để một đám đó vào được trong này. Mẹ nó đúng là cảnh sát ăn hại mà.
Hoàng Ngân lúc này cũng muốn bật cười. Bởi cô thấy được Ngô Trực bị một đám đàn em của anh mình làm cho chật vật dù chưa thoát khỏi bọn người Ngô Trực nhưng cô tin Thiếu Kiệt sẽ cứu cô ra khỏi đây.
Thấy vẻ khác thường của Hoàng Ngân, Ngô Trực lúc này mới tát cô một cái làm cô té ngã.
- Mẹ mày nên nhớ vẫn còn đang ở trong tay bọn tao đấy đừng có mà vui mừng quá sớm như vậy. Con mẹ nó cái mùi khó chịu quá bọn nó làm cái gì vậy.
Bên ngoài nhóm người cảnh sát cơ động lúc này vừa mới tiến vào trong nhà cũng không chịu nổi phải lui ra, Thiếu Kiệt hắn không vội xông vào. Bởi nếu muốn chiến tranh hóa học thì cần có mặt nạ phòng độc. Tuy cái này không đáng là chất độc hóa học nhưng nó vẫn gây khó chịu cho đường hô hấp cùng với lại mắt người ảnh hưởng bởi khói và mùi gây ra.
- Cho một nhóm bọn em vào phá cửa tầng hai ở trên như thế mới kéo vòi phun nước lên được.
Thiếu Kiệt nói với người bên đội phản ứng nhanh bên cạnh hắn. Người này cũng gật đầu. Nếu bắn đạn thật lên có thể gây tổn tương đến con tin nhưng nếu là đạn bằng bi sắt để phá vỡ cửa thì hoàn toàn có thể thực hiện được.
- Cho bọn nhóc vào. Đứng trước tạo hàng rào yểm trợ.
Từng tấm khiên được dựng lên, một đám thiếu niên nghe thế cũng lên đạn chuẩn bị tràn vào. Đạn lên nòng rồi đứng phía trước cửa bắn lên cửa lan can cũng không phải là chuyện khó. Một đám hướng đầu súng về đó bóp cò liên lục từng viên bi sắt không biết số lượng bao nhiêu tấn công vào duy nhất một tấm kính.
Bên ngoài lúc này Lâm Vũ cùng với Lý Bân lôi ra chính diện đem vòi nước hướng lớp cửa kính bể xít vào. Nhìn nước dường như không đủ Thiếu Kiệt mới lắc đầu nói.
- Không ổn nhiêu đây không đủ để tạo được số lượng nước cần thiết gây nổ.
- Bên ngoài có một xe cứu hỏa đợi sẵn để anh xin điều vào!
Nói rồi người cảnh sát phản ứng nhanh liên lạc với Khương Đào xin chỉ thị cho xe cứu hỏa chạy vào. Vừa tới nơi, một vài thành viên cứu hỏa nhanh chóng lắp vòi rồng hướng tầm kính vỡ của lan can phun vào. Nước từ trên đổ xuống, làm cho Ngô Trực cảm giác bất ổn mắng.
- Con mẹ nó không sợ tao bắn con tin hay sao mà bọn này làm liều vậy.
- Má nó lầu hai nước chảy xuống rồi anh ơi!
Một thành viên nhóm của Ngô Trực báo cáo tình hình. Bởi hắn đang đứng ngay gần lối lên cầu thang. Hắn là người chịu đầu tiên.Thiếu Kiệt buộc lại vết thương rỉ máu của mình thấy nước đã hoà tan được hai chất hóa học. Làm cho khói dịu bớt đi mới hướng người lính cứu hỏa quát lớn.
- Còn bao nhiêu đạn mở cửa tầng một bắn hết vào. Kéo nước vào trong lối cầu thang.! Đội viên đội phản ứng nhanh lập tức làm rào chắn để nhóm người lính cứu hỏa ở phía sau bắt đầu tiến vào.
Từng mệnh lệnh được ban phát xuống chuyền tay nhau, những người đội viên đổi phản ứng nhanh biết lúc này mới chính thức là cuộc chiến. Dù con tin vẫn còn nằm trong tay của Ngô Trực nhưng Thiếu Kiệt là anh. Mà Khương Đào đã nói nếu có chuyện gì hoàn toàn nghe theo lệnh hắn nên cũng chỉ biết chấp hành mệnh lệnh.
Thiếu Kiệt lúc này trong tay cầm một nắm những chai lọ thủy tinh chứa Natri xông ở phía sau khiên chắn. Lý Bân với Lâm Vũ không kém chạy theo Thiếu Kiệt quăng vòi nước một bên.