Cám ơn đọc giả [email protected] đã ủng hộ 1 kim đậu để góp tiền đóng net cám ơn bạn nhiều.. Thank mọi người đã ủng hộ mua chương theo dõi góp thêm giúp tác có thêm thu nhập cám ơn mọi người.
Cầm vô lăng chạy xe lúc này Bạch Hải cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra đối với Ngô Trực mà khiến hắn trầy trụa khắp người. Ngô Trực lúc này vừa thay bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện ra ném nó qua một góc, Bạch Hải thấy vậy mới cất tiếng nói.
- Chuyện gì mà bị như thế vậy anh?
- Con mẹ nó xui đủ thứ. Tao thề mai mốt sáng sớm không đi gặp gái nữa. Mẹ nó ám hôm qua cũng thế sáng nay cũng vậy con nhỏ này sao quả tạ.
Ngô Trực tức mình, nói ra một câu tức giận cho Bạch Hải nghe. Khuôn mặt bực tức hiện rõ qua từng lời nói. Dựa lưng vào ghế hắn thở dài ra một hơi nói với Bạch Hải.
- Con nhỏ tiếp tân xem ra không ăn được rồi! Sáng nay tao gọi điện thoại rủ nó đi ăn sáng. Mọi việc đang tốt đẹp, định là đưa nó đi Ngọc Châu thì bọn người của Xuân Nghĩa Bang phá rối. Tức thật! Mẹ tao như thế này mà bọn nó nói dụ dỗ con gái nhà lành bán biên giới. Tao không ăn cũng đâu có ngu như thế!
- Bọn này nhiều chuyện thật. Mà vừa rồi anh gọi điện định để anh em làm việc luôn à? Không đợi vài ngày nữa đồ của mình tới rồi làm luôn?
Bạch Hải nói ra suy nghĩ của mình về việc Ngô Trực sẽ triển khai kế hoạch sớm hơn dự định. Ngô Trực lúc này cũng gật đầu. Hắn hôm nay bị hội đồng, lại còn bị đến cả bảo vệ bệnh viện đòi tiền, mà mọi thứ đều từ Xuân Nghĩa Bang cho hắn.
Việc muốn trả thù càng nhanh càng tốt khiến hắn làm ra quyết định này. Ngô Trực thấy mình không cần phải chờ. Làm mọi thứ trước khi Thiếu Kiệt trở về hắn cũng đã có đủ đồ cần thiết để hoàn thành việc này.
- Mày biết rồi đó bọn người Xuân Nghĩa Bang là người của thằng nhóc Thiếu Kiệt kia. Cứ như thế này thì sao chịu nổi, ra tay trước là vương đạo. Nên cứ làm đi nó trở về cũng là lúc anh em mình đủ đồ chơi rồi. Tao không tin bọn Xuân Nghĩa Bang có lớn đến cỡ nào cũng không thể ngày một ngày hai có được súng sử dụng.
- Ừ vậy để chiều nay thực hiện luôn! Chỉ cần người của mình hợp tác tốt là được. Mẹ trả thù cho anh mới được, bị như thế này chắc không ít thằng.
Bạnh Hải đánh giá vết thương của Ngô Trực cũng cho ra lập luận của riêng hắn. Vì đối với những người như Bạch Hải nhìn vào thương tích của người mình có thể biết được không ít việc người của hắn bị đánh do nhiều người hay một người gây nên.
Chiếc điện thoại của Ngô Trực để trên ghế lúc này vang lên âm thanh của tiếng chuông được cài đặt kèm theo đó sự rung động nhè nhẹ trên bề mặt da của ghế. Nhìn vào số điện thoại hiển thị trên màn hình trắng đen của cái điện thoại, một dãy số điện thoại hiện ra.
Cầm điện thoại lên Ngô Trực đưa ngón tay của mình nhấn lấy phím nghe trên nên những nút nhựa. Một âm thanh vang lên bên kia điện thoại.
- Các anh nói với tôi hai ba ngày nữa mới hành động mà sao giờ lại thay đổi có chuyện gì à? Mấy anh làm như thế phá hư hết mọi kế hoạch thì sao?
Tiếng nói của Nhã Kỳ vang lên đủ để Ngô Trực đem điện thoại cách xa tai mình. Hắn lúc này cũng bực tức nhưng bình tĩnh nói.
- Cô từ từ chứ! Mọi việc phát sinh vì tôi không muốn kéo dài. Trước sau gì cũng làm sớm hay muộn thôi. Kéo thằng nhóc đó về sớm xong việc nhanh như thế tiện cho cả đôi bên. Thêm ngày nào chưa diệt được nó tôi thấy thật sự không an tâm đấy.
Những gì Ngô Trực nói làm cho Nhã Kỳ im lặng, trầm mặc một lúc. Đối với việc này cô đã lên được thời gian tính toán chính xác. Chỉ còn đợi đúng ngày đúng giờ là làm việc. Giờ giữa chừng lại có thay đổi tuy không ảnh hưởng tới bố cục mà trước nay cô đã lập ra, nhưng nó cũng làm ảnh hưởng ít nhiều.
- Được rồi! Theo lịch trình của con bé Hoàng Ngân thì chiều này khoảng tầm năm giờ hơn nó sẽ đi ngang qua công viên. Lúc đó tôi sẽ gặp nó bên ngoài, các anh khi đó hãy hành động.
- Nếu đã nắm rõ thời gian và thói quen của đối phương ngay từ đầu sao cô không nói luôn. Bọn tôi làm nhanh cho rồi đợi chờ gì đến lúc này nữa.
Ngô Trực nghe được Nhã Kỳ nắm rõ thời gian sinh hoạt của Hoàng Ngân thì hắn cũng có một chút bực mình. Bởi chỉ cần Nhã Kỳ đem việc này nói ra, hắn sẽ sắp xếp mọi thứ làm trong một ngày mà không phải đợi đến hiện tại bị hội đồng một cách khó hiểu.
- Các anh nói phải chuẩn bị sao giờ lại trách tôi. Nếu không phải ngay từ đầu các anh chỉ cần nói hành động luôn thì tôi đã gửi ảnh và thói quen của con bé đó cho mấy anh tự làm, mà tôi cũng không liên can vào chuyện này rồi.
Nhã Kỳ đem việc này đổ lỗi lại cho bọn người Ngô Trực. Nhưng vì việc này cần sự giúp đỡ của cô ta nên Ngô Trực cũng chỉ biết chịu thiệt nói.
- Thôi vậy đi. Cô cho cái địa chỉ công viên nào và thực hiện ở đâu là được. Người của tôi sẽ đợi sẵn mà hành động lần này cô chịu thiệt một chút. Khi xong chuyện cô cũng có được thứ cô cần chúng tôi có được thứ chúng tôi muốn.
- Ok! Vậy quyết định như thế! Tôi sẽ nhắn tin địa điểm thực hiện kế hoạch cho anh và thời gian. Tuyệt đối không được chơi giờ dây thun đâu nếu không mọi việc hỏng bét hết, lúc đó tôi sẽ không chịu trách nhiệm về những gì phát sinh đâu.
Đem điện thoại cúp máy không để cho Ngô Trực trả lời, Nhã Kỳ nhanh chóng soạn một tin nhắn theo suy nghĩ của mình rồi gửi vào số đã gọi. Ngô Trực lúc này mặt âm trầm. Hôm nay hắn bị nhiều người làm tức không nhẹ, khi điện thoại vang lên âm thanh của tin nhắn đến. Mở ra xem nội dung bất giác trên môi của Ngô Trực hiện hữu một nụ cười.
Bạch Hải sau khi thấy cuộc trò chuyện của Ngô Trực kết thúc mới hỏi Ngô Trực.
- Giờ về chỗ anh hay chỗ của bọn em?
- Về khách sạn tao lấy đồ rồi qua chỗ bọn bây luôn, còn thẻ ATM với những gì cần ở phòng khách sạn.
Đem địa chỉ khách sạn cho Bạch Hải biết Ngô Trực dưa lưng vào ghế đầu ngửa ra sau đôi mắt nhắm lại thư giãn. Bạch Hải đem địa chỉ ghi nhớ rồi đánh tay lái di chuyển chiếc xe trên đường.
Thiếu Kiệt bây giờ đang bù đâu với một đống code và mã nguồn cần thiết để có thể viết nên một phần mềm passcode cho cái điện thoại của Ngô Trực. Hà Vi bây giờ mới liên hệ với Hà Thúc xong cũng trở lại nói với Thiếu Kiệt.
- Mình đã nói với ông rồi! Trong tối nay Lưu Chính sẽ đến Lưu Minh. Ông nói với cậu là tất cả những hồ sơ mà liên quan Lưu Chính sẽ lấy đem về cho ông, cậu xem tập hợp hồ sơ đi. Mà dứt khoát không để chú Lưu biết được chỗ này đâu.
- Ừ! nếu thế thì anh sẽ sao chép ra USB để cho Lưu Chính đem về Ngọc Châu. Còn hồ sơ về Lâm Gia thì chắc phải đợi Ngọc Nhi mới được. Anh không nắm những dữ liệu đó.
Thiếu Kiệt suy nghĩ một lúc rồi nói ra những gì hắn đang nắm giữ có thể đưa cho Lưu Chính. Những tài khoản của Ngân Hàng Thụy Sĩ có thể Thiếu Kiệt can thiệp được và những thứ khác cũng nằm trong tay hắn. Chỉ có những thông tin về Lâm Gia thì hắn không biết nhiều. Việc có nhiều thông tin hay không thuộc về Ngọc Nhi.
- Vậy để em nói với Ngọc Nhi một tiếng trước để cô ta chuẩn bị.
- Thế thời gian của chú Lưu chừng nào sẽ tới đây? Khi đó mình cũng không thể ở tầng hầm này mà gặp mặt chú ấy được, nếu không Vô Ảnh sẽ bị phát hiện. Mà việc em không báo cáo về Vô Ảnh cũng làm cho ông buồn.
Thiếu Kiệt suy nghĩ về việc Hà Vi giúp hắn che dấu một nhóm phi quân sự riêng biệt như thế này, cô phải có tâm tư như thế nào đối với ông mình. Hiện tại hắn còn tận dụng Vô Ảnh phát triển cho riêng mình để chống lại một số thế lực khác. Mà Thiếu Kiệt biết chắc nếu Hà Thúc biết được Vô Ảnh chắc chắn ông sẽ không đồng ý.
- Em nghĩ không sao đâu! Đến một lúc nào đó ông sẽ hiểu thôi. Nếu để Vô Ảnh hiện tại phơi bày ra ánh sáng sau này người chịu thiệt là anh. Chúng ta hoàn toàn chưa biết được nhà họ Lâm với nhà họ Ngô có tàn tư riêng cho mình một quân đội hay không. Nếu có thì Vô Ảnh còn có thể chống lại họ. Còn không thì đó là một quân bài đem lại lợi thế cho anh.
Hà Vi đem chuyện của Vô Ảnh giấu ông mình cô cũng đã tốn công suy nghĩ rất nhiều về ảnh hưởng của nó. Mà bản thân sau khi biết được mọi chuyện cần thiết cô thấy rằng Thiếu Kiệt chắc chắn phải cần Vô Ảnh còn hơn là để họ sát nhập với lại quân đội chuyên dụng. Thiếu Kiệt nghe Hà Vi nói thế cũng gật đầu thở dài một cái rồi nói.
- Chuyện này sau này anh sẽ hướng Hà Thúc giải thích dùm em. Anh nghĩ lúc đó Hà thúc sẽ không trách mắng gì đâu.
Ngay lúc này điện thoại liên lạc của Vô Ảnh lại vang lên. Thiếu Kiệt nhìn vào điện thoại cũng nhíu mày. Theo như Tú Trinh báo cáo thì Ngô Trực có lẽ giờ này đang ở bệnh viện. Hiện tại lại có điện thoại báo cáo tình hình thì đúng là việc lạ. Cầm điện thoại lên chấp nhận cuộc gọi bên kia với giọng gấp gáp nói.
- Thiếu Kiệt! Ngô Trực hắn trốn viện rồi hiện tại không biết hắn ở đâu!
- Cái gì Ngô Trực trốn viện! Không phải hắn có cảnh sát canh giữ hay sao. Người của mình không để ý phòng bệnh của hắn à.
Thiếu Kiệt lúc này cũng giật mình. Bởi chuyện diễn ra chưa lâu lắm hắn còn muốn có nhiều thời gian hơn để điều tra trong điện thoại của Ngô Trực có cái gì. Hiện tại lại nhận được tin như thế này việc phòng bị các tình huống xảy ra càng khó khăn hơn.
Công Toại lúc này cũng thầm trách nhóm người của mình lơ là để cho Ngô Trực trốn thoát mà không biết hắn đã đi đâu. Nhưng hắn cũng phải báo cáo cho xong việc này.
- Hắn đánh bất tỉnh cảnh sát trông chừng thoát khỏi phòng bệnh. Đến khi có y tá vào mới phát hiện việc này. Đội viên của mình cũng không tiếp cận được phòng bệnh chỉ có thể ở phía bên ngoài trông chừng có lẽ hắn thoát ra ngoài với quần áo người khác.