Siêu Việt Tài Chính

Chương 338: Gặp được cứ giết




Nhìn vào những dòng chữ liệt kê thời gian của Nhã Kỳ. Những trang đầu tiên đã cho thấy một thời gian cụ thể. Sinh hoạt bình thường với cả những thói quen ca nhân đề được liệt kê theo từng thời điểm nhất định.

Những trang tiếp theo gân như là không thay đổi. Thiếu Kiệt lúc này cũng nhíu mày. Nhã Oanh mới nhìn Thiếu Kiệt xem xét hồ sơ của Nhã Kỳ. Vì cô thấy Nhã Kỳ cùng họ với mình. Nên muốn tìm hiểu xem thói quen của chị ta như thế nào. Giờ Thiếu Kiệt lại chú ý đến hồ sơ của Nhã Kỳ làm cho cô không biết đây là may mắn hay chỉ do quán tính mà Thiếu Kiệt chú ý.

- Thật không hiểu nổi bà chị này sắp xếp làm sao hay vậy. Đôi khi đây tuy đã lên thời gian biểu một cách chi tiết, mà tô vẫn không làm đúng được hết. Vậy mà ngày nào cũng như ngày đó được hay thật. Không thấy như vậy quá nhàm chán sao trời.

Tú Trinh lúc này mới than thầm về Thiếu Kiệt về sự việc này bởi. Đã nhiều lần cô cũng đã lên cho mình một thời gian biểu thích hợp nhưng vẫn không làm được như Nhã Kỳ mới làm cho cô khó chịu.

Thiếu Kiệt lúc này mới chợt phát hiện ra cái điều bất thường đó nằm ở đâu. Con người thì lúc nào cũng hoạt động trong một ngày, mỗi ngày luôn có những sự việc có thể ngoài ý muốn. Việc nó vẫn tiếp diễn liên tục diễn ra hết ngày này qua tháng khác chắc chắn là vấn đề lớn. Bởi không ai sẽ sống mà vui vẻ với những ngày tháng như thế trừ khi là họ làm vậy vì mục đích của chính mình.

Cầm lấy điện thoại của Thế Hải để lại. Thiếu Kiệt bấm số điện thoại gọi đi cho Ngọc Nhi. Đợi một lúc lâu sau mới có tín hiệu bắt máy.

- Ngọc Nhi em nói với người theo dõi Nhã Kỳ. Xem xét những mối liên hệ của chị ta mấy ngày nay những người mà cô ta đã tiếp xúc/ Điều tra nhưng người đó có gì khả nghi hay không. Cho người thăm hỏi về những gì cô ta hay làm ở những chỗ quen biết. Nhã Kỳ có vấn đề nhưng anh chưa dám chắc. Cần phải có chứng cứ xác minh một cách chính xác nhất có thể.

Ngọc Nhi nghe được lời Thiếu Kiệt nói như thế cũng đáp lại với hắn.

- Được rồi để em cho người đi làm việc này còn có người nào nữa thì báo em biết để em cho người làm. Hiện tại bên này những nhân viên cao tầng đều vẫn như bình thường làm việc. Mẹ cũng dặn anh là phải cẩn thận đấy.

- Ừ nếu có phát hiện gì nữa thì anh sẽ báo cho em. Trước mắt cứ cho người điều tra về Nhã Kỳ giúp anh. Cô ta là nhân viên trong nhóm người đầu tiên. Khả năng chyện này anh chưa biết mức độ nào dù đây chỉ là nghi ngờ vô căn cứ nhưng cứ điều tra biết đâu thu thập được điều gì đó.

Ngọc Nhi nghe thế cũng đồng ý sẽ giải quyết việt này. Kết Thúc cuộc gọi của mình. Thiếu Kiệt lúc này mới cầm lên hồ sơ của Trịnh Chi. Đối với việc Trịnh Chi đang ở trong nhà của Hà Vi Thiếu Kiệt cũng đáng quan tâm.

Nhưng nhìn qua những tin tức về cô mà Ngọc Nhi đã thu thập được hoàn toàn không có vấn đề đáng nói nào. Bởi vì những gì theo sinh hoạt của Trịnh Chi hoàn toàn minh bạch.

Lần lượt từng người được đọc qua hồ sơ Mọi người lúc này đều nhìn Thiếu Kiệt lắc đầu Chỉ duy nhất có Nhã Kỳ là có vấn đề. Mà nếu chỉ vì chuyện thời gian và mọi thứ đều quá nghiêm túc tuân theo một quy luật nhất định thôi thì lý do này khá vô lý.

Bây giờ tước phàm mới từ phía trên sân tennis đưa xuống một thùng giấy, Nhìn Thiếu Kiệt nói.

- Dạo này đi dữ hen. Thế Hải bảo đem về trước cho chú mày ba chục cái điện thoại để sử dụng trước còn mấy cái còn lại sẽ đem về sau. Sim Card điện thoại nữa này. cũng may là phòng này trên cùng vẫn còn có sóng điện thoại. Xuống dưới là điện thoại mất cả sóng đấy.

Nhìn thấy Tước Phàm vô tư như không có việc gì sảy ra. Thiếu Kiệt cũng chỉ biết cười đáp lại.

- Ừ có một số việc ở nước ngoài. Lần này bí mật về đối phó thằng em của tên Ngô Nam lần trước. Dạo này tình hình bên đó như thế nào rồi.

- Bên đó là bên nào? Có cài gì đâu mà tình hình?

Tước Phàm lúc này vừa ghi chép vào điện thoại cái gì đó nghe thấy Thiếu Kiệt hỏi như thế cũng giật mình. Bởi hắn thấy đâu có việc gì nỗi bật mà Thiếu Kiệt cần phải quan tâm.

- Thì vấn để giải phóng mặt bằng làm việc với những người ở khu bên xe để triển khai làm kho hàng bên kia đó. Chứ anh nghĩ em nói việc nào.

- Trời chuyện này hả. Yên tâm mọi thức không phải lo. Giờ người mình có lại tập trung được không như lúc trước nữa một số khu phức tạp thì anh em bên Xuân Nghĩa Bang dần nắm được toàn bộ cục diện rồi. Chỉ cần xong hết sẽ làm việc ổn thỏa thôi.

Hà Vi lúc này cũng mới hướng Thiếu Kiệt nói.

- Anh giời chắc ông cũng dậy rồi em cần phải báo cho ông một số chuyện. Việc này liên hệ nhiều chắc chắc sau Việc này em phải bị triệu tập về Ngọc Châu sớm. Nhưng cần phải hướng ông xin ý kiến đã. Về phần Vô Ảnh em sẽ giấu ông giúp anh. Được thời gian nào hay thời gian đó miễn là những việc liên can này không thể đi quá đà.

- Ừ em báo cho ông cũng được. Việc này anh biết cân nhắc nặng nhẹ, Sẵn lát nữa em đem cho anh máy tính xuống đây anh kiểm tra một số thứ mới được nhận.

Hà Vi cũng gật đầu chỉ có Nhã Oanh với Tú Trinh. Được Thiếu Kiệt chuyển giao cái thùng đựng điện thoại phân phát cho mọi người. Thiết bị hổ trợ đã có những người thành viên của nhóm Vô Ảnh còn lại ở đây kể cả hai người Tú Trinh và Nhã Oanh đều bắt đầu gọi đi những cuộc điện thoại.

Trên tay của mọi người ngoài tờ giầy những câu hỏi của Thiếu Kiệt đã biên soạn còn có cả một cuốn tập để ghi lại hết những gì mà họ thu thập được.

Một bản danh sách số điện thoại được liệt kê ra. Tất cả những số điện thoại khách nhau được lập thành một danh sách. cứ mỗi lần có một cuộc gọi thu thập xong thông tin thì số đó được xóa đi. Để không bị gọi trùng và mất thời gian của thành viên khác.

Tại Khách sạn của Ngô Trực lúc này thời gian tuy không mấy thích hợp với hắn cho việc dậy sớm. Nhưng Ngô Trực lại thức dậy khác hẳn ngày thường.

Cầm điện thoại lên. Hắn nhấn vào một số điện thoại hiển thị trong danh bạ của mình. Từng âm thanh nhạc chờ vang lên trong điện thoại. Đến khí co người bắt mấy Ngô Trực mới lên tiếng.

- Thằng oát con! giờ này chưa dậy nữa. Chú mày có chuyện muốn nói đây.

- Có chuyện gì thế Chú Tư. Cháu phải hỏi chú mới đúng giờ này mà chú đã dậy rồi? Đừng nói với cháu là hôm qua tới giờ chú di Lưu Minh rồi thức tới giờ. Chứ làm gì mà dậy sớm thế. Quới làm biếng quá!

Bên điên thoại vẫn vang lên âm thanh trả lời cuồi cùng còn với giọng nhừa nhựa mới thức giất của một người không muốn rời khỏi giường.

- Dậy! Dậy! Chú gọi mày có việc không đùa. Người của cháu lần này nên hợp tác với Chú. Như thế mới không bị nghi ngờ. Cháu nói xem nói nó. Lần này dụ con Hoàng Ngân gì đó để chú cho người làm nhiệm vụ nhanh coi.

- Việc này đấy hả. Được thôi mà hôm qua chú đã liên hệ với nó chưa. Thằng Thiếu Kiệt đó chú đừng dây dưa nhiều. Gặp được cứ giết là xong khỏi phải ôm mộng nhiều.

Lúc này âm thanh bên điện thoại có vẻ như đã tỉnh táo trả lời với Ngô Trực. Nghe được những lời của cháu mình Ngô Trực cũng thắc mắc tại sao thằng nhóc này lại quyết đoán như thế dù không hiểu lý do gì.

- Mẹ mày!! Lần này lại định chơi lớn à! Trước sau gì cũng phải làm thịt nó thôi nhưng người của cháu nói thiệt xong chuyện này chú tiễn nó lên đường luôn đấy. Không chịu nỗi cái giọng điệu nói chuyện của nó. Nói nó lần này dụ đối tượng ra để làm việc là được. Nếu thành công thì cho nó với thằng Thiếu Kiệt đi cùng luôn.

- Từ Từ làm gì mà nóng thế. Kệ nó đi còn lợi dụng được thì cứ lợi dụng còn không thì hạ luôn. Cháu sẽ nói nó hợp tác với chú. Bố cục này cháu xây dựng lâu rồi. Giờ chỉ còn cất lưới bắt một lần nữa thôi.

Ngô Long ở bên kia điện thoại nhẹ nhàng nói với chú mình. Ngô Trực lúc này cũng thầm gật gù đáp lại.

- Nhanh đi chú định ở đây một hai hôm nữa thôi. À mà mới kiếm được con nhỏ ở Lưu Minh này khác lắm lại còn trinh hôm nay chú mày dậy sớm chủ yếu hẹn em nó ra ăn sáng làm quen chú không tin có đứa chê tiền. haha.

- Thì ra là vì gái hèn gì hôm nay dậy sớm vậy! Mà nè chuyện chính quan trọng còn mấy việc gái gú thì kệ đi. Làm không được ở Lưu Minh thì dụ nó đi du lịch Ngọc Châu rồi bỏ thuốc cũng được. Kiếm thêm em nào đó giống vậy luôn đi đem về đây làm quà cho cháu chứ.

Ngô Long giọng nói đùa cợt với Ngô Trực nhưng vẫn cố ý nhấn mạnh trọng tâm cần thiết. Ngô Trực nghe thế cũng cười cười đáp lại.

- Mẹ hàng hiếm dễ gì kiếm con nhỏ nào làm trong quán bar mà còn trinh mày. Thôi được rồi xem như lần này cho mày hưởng lợi nếu việc này xong tao đem nó về Ngọc Châu cho mày chơi cũng được. Lo vụ người của mày đi.

- Được rồi yên tâm! À mà quên nữa con nhỏ Nhã Kỳ đó ở Lưu Minh cũng chưa ai đụng đâu. Không thì trao đổi cũng được Dù sao dùng nó xong thì để nó đi theo thằng Thiếu Kiệt làm bạn dưới hoàn tuyền tranh chấp với diêm vương cũng được. Thôi cúp máy ngủ tiếp đây.

Âm thanh tút tút vang lên Ngô Trực bực tức mắng một câu. Nhưng hắn nhanh chóng rời giường của mình. Bắt đầu thay đồ thực hiện kế hoạch của mình.

Trong căn phòng tối một thanh niên vừa cúp máy điện thoại của mình. Nở một nụ cười đầy nham hiểm trên khóe môi. Một giọng âm trầm vang lên.

- Hoàng Thiếu Kiệt! Tao không tin với ký ức của mình. Không đấu lại mày. Quyền thế, Tiền bạc tao có mày đừng mong phá hỏng được cuộc đời tao một lần nữa.