Nghe được Thiếu Kiệt nói thế. Trương Hoành đột nhiên cười lớn mọi người cũng nhìn về phía hắn. Đang thắc mắc tại sao hắn lại có hành động kỳ quái như thế này. Thì Trương Hoành đã nói.
- Thiếu Kiệt cháu quên toàn bộ hành chính của Lưu Minh đang ở đây sao. Khương Đào gọi cho an ninh sân bay bảo họ gửi cho cái lịch người nào đến Lưu Minh rồi về ngay trong ngày hôm đó thì không phải biết hay sao.
Khương Đào cũng nhảy lên. Nhìn mọi người cười cười.
- Đúng vậy! chỉ cần lấy ngày giờ các hành khách đến và rời khỏi Lưu minh trong ngày thì sẽ biết người trong nhóm của Văn Hạ là người nào thôi mà.
Thiếu Kiệt bắt đầu cung cấp cho Khương Đào ngày thuyết trình là ngày nào. Khương Đào khi nhận được thông tin thì bước ra chỗ yên tĩnh gọi đi cho an ninh sân bay.
Khương Đào rời đi gọi điện thoại Hà Vi lúc này mới nói với mọi người.
- Chỉ Cần biết trong nội bộ của Văn Hạ hôm đó có những ai rồi sẽ nhờ ông mình tra tư liệu người đó là người như thế nào.
- Ừ chỉ cần biết được người kia là ai thì mình sẽ có cách đối phó dễ hơn cũng may là hôm đó không thuyết trình cả phần sau. Nếu mà họ chịu kiên nhẫn một chút thì có lẽ sẽ bại lộ hết những thứ mà mình đang có.
Mọi Người không biết đó là buổi Thuyết Trình dự án công cộng nào nên cũng thắc mắc. Trần Như Ý lúc này mới hỏi Thiếu Kiệt.
- Cháu định làm dự án gì ở trường Thiên Hoa thế có gì cô sẽ giúp sức.
Thiếu Kiệt bây giờ cũng nói ra dự án mà hắn đang muốn làm để cho mọi người cùng hiểu. Vì hắn thấy nếu một phần bản công trình này những người bên kia biết thì hắn phải làm cách nào đó để. Hướng sự chú ý của những người kia về phía nhóm người của Hà Thúc mà vẫn giữ được căn cơ của hắn không bị phát hiện.
Khương Đào lúc này mới quay lại nói với Thiếu Kiệt.
- Thiếu Kiệt! Chú cần mở mail để nhận danh sách hành khách các chuyến bay trong ngày hôm đó.
Hà Vi lúc này mới ra hiệu cho Khải Huy đi lấy laptop của mình cho Khương Đào. Còn mọi người thì hồi hộp đợi chờ xem người đi cùng với Văn Hạ là ai lúc đó sẽ biết người này có căn cơ thế nào lại có thể đưa ra ý kiến thay đổi cục diện như thế.
Danh sách được mở trên một bản excel có cả đánh dấu những hãng máy bay danh sách và số ghế. Vì để phòng hờ nên Khương Đào lấy cả ba ngày gần nhất của buổi Thuyết Trình.
Mọi người lúc này nhìn chằm chằm vào laptop. Ai cũng ngạc nhiên bởi đi với Văn Hạ không phải bốn người mà đi cùng hắn chỉ có ba người số liền kề một dãy của khoang thương nhân.
- Người còn lại xem ra cũng có dự đoán được hay sao mà lại phải che giấu như thế này.
Trân Như ý lúc này thấy trên danh sách của Khương Đào chỉ có ba người. Nên cũng lắc đầu. Còn Thiếu Kiệt cảm thán thở dài một hơi nói
- Phải chi có kèm theo hình ảnh thì được rồi.
Hắn thấy chuyện này nếu chỉ có tên không thì không ổn tìm người như thế này thì không xong. Mọi người tưởng chừng như bế tắc thì Ngọc Nhi cũng hướng danh sách nhìn một lúc rồi hỏi Khương Đào.
- Ủa sao chiếc máy bay này lại là màu vàng. với lại chỉ ở lại Lưu Minh có ba giờ là bay rồi nè. Không phải máy bay nào cũng có tên hãng sao chiếc này không có.
Nghe Ngọc Nhi nói thế Khương Đào cũng nhìn qua số hiệu máy bay rồi vô tâm nói.
- Máy bay đó là máy bay dân dụng của lãnh đạo dùng cho việc cá nhân chỉ có số hiệu máy bay không có tên chuyến bay là đúng rồi.
Thiếu Kiệt thấy thế cũng nhìn vào màn hình xem xét số hiệu máy bay. nhìn đến điểm cất cánh và hạ cánh hắn như tìm ra điều gì đó bởi. Nó được ghi là Ngọc Châu và Lưu Minh.
- Khoang kiểm tra máy bay này của ai vậy? Địa điểm cất cánh khởi hành là Ngọc Châu đến Lưu Minh này. khoảng ba tiếng sau lại trở về Ngọc Châu thời gian hoàn toàn trùng khớp đủ để tham dự buổi thuyết trình.
Khương Đào lúc này mới di chuột vào số hiệu máy bay tra cứ giữ lại thông tin tra cứu cho bên an ninh sân bay. Rất nhanh chóng hồ sơ về máy bay được trả về chủ sở hữu và người đi máy bay hôm đó là ai. Tất cả đều hiển thị trên một văn bản.
Thiếu Kiệt nhìn vào thông tin, không những hắn mà mọi người đều biết người đến Lưu Minh là ai. Bởi trên đó ghi rõ ràng Ngô Kỳ và người đi chuyến bay hôm đó là Diệp Nhi với quan hệ là vợ của hắn.
- Hà Vi sao một nhân vật lớn như thế này Ông lại không chú ý Vậy nếu bà ta cứ như thế này thì mọi người không dễ sống à.
- Chuyện này không trách được Diệp Nhi người này với danh nghĩa là thương nhân thường đi lại hai nơi rất nhiều mà máy bay Ngô Kỳ lại là cấp lãnh đạo. Khó lòng kiểm soát được?
Trương Hoành lúc này mới nhìn Thiếu Kiệt trả lời giải đáp của hắn. Họ cũng không thể ngờ rằng Diệp Nhi lại đến và rời khỏi Lưu Minh theo dạng này nên cũng lắc đầu.
Thấy Trương Hoành có điều khó nói Thiếu Kiệt mới hỏi
- Bà ta làm thương nhân dạng nào mà có thể đặc quyền như thế không thấy khá bất công sao?
Hà Vi lúc này cũng thở dài. Thiếu Kiệt nhìn ra được có lẽ Hà Vi cũng biết chút lai lịch của Diệp Nhi. Nhìn qua mọi người đều chán ngán làm Thiếu Kiệt cau mày.
- Em biết về bà ta không?
- Diệp Nhi người này hiện tại đang nắm giữ một phần ba thuế của cả nước. Nên đụng bà ta không dễ đâu.
Nhìn qua những người kia Thiếu Kiệt thấy họ đều gật đầu. Hoàng Lâm Nhu mới nói với Thiếu Kiệt.
- Cũng bởi vì người như thế hắn mới bỏ mẹ con mình. Nên hiện tại con đấu không lại hắn đâu.
- Vậy là bà ta kinh doanh cái gì mà có thể chiếm một phần ba thuế quốc gia?
Thiếu Kiệt lòng càng bực mình. Đối thủ có ra sao thì mọi người cũng phải nói để hắn biết tính đường đối phó.
- Bà ta đang kinh doanh thuốc lá. Mặt hàng này dân dụng nhưng đem lại số tiền thuế không nhỏ trong ngân khố quốc gia. Thậm chí có thể quyết định được một số thứ.
Nghe đến ngành nghề Diệp Nhi đang kinh doanh Thiếu Kiệt biết mình đụng phải con rồng trong nền kinh doanh quốc tế.
Mọi quốc gia trên thế giới đều như thế ngoài miệng thì vẫn cấm người khác hút thuốc nhưng bên cạnh đó vẫn sản xuất thuốc lá bởi nó là nguồn thu cho cả ngân sách quốc gia.
Nước nào cũng có biện pháp chống thuốc lá nhưng không nước nào cấm sản xuất thuốc lá. Bởi vì nó đóng một phần quan trọng cho ngân sách quốc gia của một cường quốc.
Năm 1960 mỗi phút chính phủ pháp thu về 1,2 triệu Francs. năm 1977 ngân sách Nhật Bản thu về 13 tỷ đô la về thuế thuốc lá. Năm 1984 hòn đảo nhỏ bé Cyprus cũng thu về 11 triệu bảng anh về thuế thuốc lá. Đó là chưa kể đến Mỹ và Anh. Nếu trên thế giới có 6 triệu tấn thuốc lá mỗi năm thì Mỹ đã chiếm hết 1 triệu tấn trong khối lượng này.
Nhưng ai cũng hiểu được cứ mỗi giờ trên toàn thế giới, có 800 người bị giết bởi hút thuốc lá. bằng với hai chiếc Boeing-747 nhét đầy đàn ông, đàn bà, trẻ em bị nổ tung đều đặn trên trời mỗi giờ. Tương đương với vụ thảm họa khủng bố ngày 11/9 khiến gần 3000 người tử vong diễn ra đều đặn 6 lần rưỡi mỗi ngày. Nhưng doanh thu về thuế của nó là không thể chối bỏ.
Cau mày Thiếu Kiệt lúc này cũng trầm ngâm. Nếu tính ra việc hắn phải hạ bệ những người này khó khăn hơn hắn nghĩ.
- Trước mắt việc của Diệp Nhi kia chúng ta sẽ không bàn tới. Ở đây chỉ nói chuyện về cách đối phó thôi.
Giọng điệu cáu gắt của Thiếu Kiệt thấy rõ làm mọi người chùng xuống. Ai cũng sẽ như hắn trong chuyện này, vì gặp phải đối thủ của mình có nền kinh tế lớn đến thế thì cũng sẽ bực mình.
Nhã Oanh lúc này mới đến gần Thiếu Kiệt nói nhỏ.
- Mình có ý kiến này khá hay nhưng không biết là áp dụng được không.
Mọi người nghe Nhã Oanh nói thế cũng nhìn cô một lúc. Thiếu Kiệt thấy Nhã Oanh e dè không dám nói trước mọi người mới nói với cô.
- Em cứ nói đi mọi người có ý kiến thì cứ góp ý không sao hết sai thì thôi mà.
- Vâng vậy em nói ra ý kiến của mình cho mọi người nghe vậy.
Thiếu Kiệt cũng về lại lại chỗ ngồi của mình mọi người cũng thế. Tất cả giờ đây như muốn tập trung xem ý kiến của Nhã Oanh như thế nào. Ngay cả Chung Diệp cũng nhìn con mình. Nghe đối thoại của con gái với Thiếu Kiệt, hắn thầm hồi hộp mừng. Bởi hắn biết từ ngữ thân mật là như thế nào.
- Em thấy Thiếu Kiệt không cần phải lo lắng nếu dự đoán của dì Trương Băng là đúng cái người Ngô Trực gì đó phải bắt buộc gặp anh. Như thế chỉ cần anh đóng kịch một hồi là được. Như trong lớp học đầu năm nói đó. Thâm Nhập quân địch có gì mình mới có thể triển khai tác chiến. Anh cứ nghĩ mà xem họ sẽ thông qua nhiều phương diện bồi dưỡng để anh đứng về phía họ. Thì sao mình không lấy tiền đó mà rót vào dự án ở trường học mà anh đang làm. Đi một nước cờ đôi cho cấp trên bố em ra mặt nói là vận động địa phương ủng hộ.
Thiếu Kiệt lần đầu tiên thấy Nhã Oanh suy nghĩ chuyện thấu đáo đến vậy. Hắn cũng từng nghĩ nếu mà hắn muốn làm dự án mà không để ai biết sẽ sử dụng Trần Như Ý với danh nghĩa là thúc đẩy sự đầu tư của doanh nghiệp địa phương đối với trường học.
Giờ Nhã Oanh nói ra những điều khá hợp ý hắn nhưng quan trọng và việc rót vốn vào thì có phần khó khăn bởi nếu để bọn người kia biết được thì không ổn lắm.
- Chuyện này có thể được chỉ có phần để lấy được tiền của bọn người kia không dễ à.
- Anh lo quá đi. Em nghe nói rồi ít nhất phải tới năm sau kế hoạch của anh mới được thực hiện còn nhiều thời gian mà. Lúc lấy tiền của bọn người kia anh nói chọn vài công ty ra mặt đầu tư là được. Tiền bọn họ đưa xuống, Phùng Kiếm Hoa là người trực tiếp với anh mà đâu phải họ.
Ngọc Nhi ở bên cạnh thấy Thiếu Kiệt băng Khoăn cũng cười cười nhắc nhở hắn.
- Ừ đúng Phùng Kiếm Hoa là người thay mặt bọn hắn ở đây như thế bọn họ chỉ thông qua hắn là chính.
Trần Như Ý nghe được mấy người bên cạnh Thiếu Kiệt nói như thế cũng cười cười. Xem ra thì chiến tích này không thoát khỏi tay cô rồi nhé mấy đứa làm đi cô sẽ một bên làm nhân vật phụ cho.
- Không dễ đâu làm sao để cho Kiếm Hoa có thể báo cáo một cách thực tế mới là điều quan trọng. Bọn hắn còn cái còn người kia có thể tới lui ở đây bất ngờ đấy. Không khéo thì bị bại lộ hết.
Lời của Trường Hoành không phải không đúng, Việc người kia đi lại khó nắm bắt là điều mọi người không thể đoán trước được. Nên hiện tại muốn đưa chuyện này làm một cách hoàn hảo cần có kế sách chu toàn.
- Cần gì mà rườm rà như vậy! Tạo cảnh giả là được mà? bên bộ phận hình sự cảnh sát không phải rất quen sao làm chuyện dựng hiện trường lại sao. Đem Thiếu Kiệt làm thành nhân vật trong đó để cho Kiếm Hoa hắn từ xa chụp hình làm báo cáo từ từ là được.
Hoàng Lâm Nhu lúc này nói với mọi người với giọng rất bình thản. Khương Đào hàng ngày phải làm những chuyện thế này, chỉ cần đưa qua cho hắn thao tác một chút thì sẽ có được rất nhiều ảnh mà Những người kia muốn.
- Chuyện dựng cảnh chụp dễ mà. Việc này cứ để em lo.
- Thiếu Kiệt tạm thời còn phải nhẫn. Nếu những người như Ngô Trực đến gặp con thì cũng không được hành động lỗ mãng. Thành bại ẩn mình của con được không thì phải dựa vào hết những chuyện này. Chỉ cần con ẩn mình đủ có được nguồn lực mà con muốn, lúc đó sẽ tốt hơn. Con đã hiểu được tại sao mẹ lại không cho con biết sớm về chuyện này chưa bởi những người kia theo mẹ bây giờ con nằm ở thế yếu rất nhiều.
Tuy Hoàng Lâm Nhu đề cao kẻ thù như Thiếu Kiệt biết bà không phải nói quá sự thật mà là còn khiêm tốn hơn những gì hắn hiểu biết.
- Những người nhà bên đó luôn chơi tâm cơ với nhau nếu có được họ tán thành họ sẽ song song bồi dưỡng con lớn mạnh đưa bước đường của con làm phẳng đi để sau này lợi dụng nên đừng dấn quá sâu vào đó. Chỉ cần con nhớ những điều mẹ dặn là được.
Thiếu Kiệt bây giờ cũng gật đầu. Hắn thấy mọi phương diện đều đã ổn thỏa chỉ cần đợi đối phương ra bài nữa thôi bên đấy hắn sẽ xuất quân.
- Nhưng dù sao cũng phải đề phòng đôi chút người như Ngô Trực không phải hiền lành bởi hắn kinh doanh không phải thứ bình thường.
Hà Vi bỗng nhiên lên tiếng làm Thiếu Kiệt giật mình hắn cứ nghĩ Ngô Trực cũng làm quan chức như những người khác giờ đây Hà Vi lại bảo hắn đề phòng Ngô Trực chắc chắn có lý do.
- Ngô Trực hắn làm gì?
Thở dài một hơi nói cô mới nhắc Thiếu Kiệt.
- Cậu nhớ những người buôn bán Ma túy lúc đi cứu trợ không. Những người đó là một chiếc vòi trong mấy chục cái xúc tu của Ngô Trực. Những người kia bị bắt khai ra Ngô Trực nhưng với một cái tên khác mà người này khi bọn mình tìm tới đã chết. Nên manh mối chỉ còn tới đó. Từ lúc ở nước ngoài Ngô Trực đã học ngành hóa rất giỏi từ khi về nước hắn không làm gì cả mỗi tháng vẫn thêm cho mình một chiếc siêu xe hào nhoáng nhưng vẫn không có chứng cứ cho việc hắn chiết xuất chất gây nghiện này.
Thiếu Kiệt dần nhớ lại số lượng không nhỏ của đợt hàng lần trước đi cứu trợ bắt được. Đó chỉ là một xúc tu trong mô hình của Ngô Trực thì hắn phải có bao nhiêu những nơi cung cấp hàng như vậy.
- Có Khi nào bọn Cửu Hùng cũng là một trong những người của hắn không?
Nhìn qua Cao Thịnh một góc. Thiếu Kiệt nhớ đến gần đây Cao Thịnh sắp phải nhận một chuyến hàng lớn cũng hỏi Hà Vi.
- Chuyện này vẫn chưa xác định được nhưng có thể là 60% là người của hắn. Nhưng Cữu Hùng cũng chỉ là chân rết ở dưới thôi không phải chủ đường dây.
Ngọc Nhi hiện tại cũng quan tâm hơn hẳn vì đã dính dáng tới cả Xuân Nghĩa Bang trong này với cương vị là một người lãnh đạo của cả một bang phái cô nhất định phải quan tâm.
- bên Xuân Nghĩa Bang đoán trước sẽ có một chuyến hàng lớn về Lưu Minh. Nhưng vẫn chưa nắm rõ thời gian địa điểm. Cũng không biết được nó đã vào Lưu Minh chưa nữa.
Nếu Ngô Trực không đi bằng đường bình thường thì hắn sẽ đi hàng bằng cách nào để vào Lưu Minh đây là điều Thiếu Kiệt quan tâm. Ngẫm nghĩ một lúc Thiếu Kiệt thốt lên.
- thôi chết rồi! Hàng được chuyển qua một đường mà không ai ngờ tới! Lần này chắc chắn hàng đang ở Lưu Minh còn nằm ở đâu thì chưa biết được.
Nghe Thiếu Kiệt giật mình thốt lên mỗi người ngồi ở đây nhất là Khương Đào và Cao Thịnh, Ngọc Nhi nhìn hắn. Bởi họ hiểu không phải đơn giản để vận chuyển một số lượng hàng lớn vào trong Lưu Minh mà không phát hiện ra.