Người kia lúc này chỉ có thể im lặng hắn không thể nói điều gì. Đem theo một nhóm người tinh nhuệ gần như là đi qua biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ. Giờ lại thất thế đến mức bỏ chạy còn lại chỉ là hai người tin thần lo lắng. Liệu một đoàn trưởng hùng mạnh của đội hai Huyết Long có chấp nhận được hay không là điều còn chưa biết được.
- Điều này cũng không nói được cái gì hết chỉ có liên lạc về với đoàn trưởng rồi lúc đó chịu tội thôi. Chứ thiệt hại lần này quá lớn tao không định nghĩ đến cảnh gặp mặt đoàn trưởng phải nói thế nào.
- không chỉ một mình mày đâu. Tao cũng vậy thôi những chúng ta phải đối diện thôi. Cũng còn may là bọn nó không đuổi theo nếu không tao với mày cũng không còn mạng mà ngồi ở đây.
Nhìn tên đồng đội đang dựa vào bức tường sụp đổ. tên này mới chống tay xuống đất làm điểm tựa đem cơ thể mình ra khỏi mặt đất ngồi cạnh đồng đội của mình.
- Giờ sao đây? Tao với mày ở đây như thế này mãi hả?
- Chuyện đã như thế này rồi còn nói được gì nữa. Gọi cho quân khu gần nhất đến đón đi rồi còn báo cáo lại chuyện này.
Hai người lưng dựa tường gục mặt xuống đất nói chuyện với nhau. Nhìn giống như những kẻ chán đời sắp đến lúc không còn gì đang tự than thân trách phận.
- Điện thoại tao hư rồi mày gọi đi. Nó nằm ở kia kìa.
Đem ngón tay của mình chỉ vào cái xác của chiếc điện thoại bị ném ở một góc hắn cũng không quan tâm nữa chiếc điện thoại đó có thật sự ở hướng tay mà mình đã chỉ hay không.
- Được rồi để tao gọi. Xem như lần này mày nợ tao một lần xong cái ải của đoàn trưởng mày phải mời tao một bửa.
- Làm đi! Tao không tiếc với mày một bữa chè chén đâu chỉ cần ra khỏi cái nơi này là được.
Nói rồi hắn nhìn qua tên đồng bọn mình cầm lấy chiếc điện thoại trắng đen bàn phím số bằng nhựa nhấn những con số trên điện thoại rồi gọi đi.
- Mày cứ thích sử dụng điện thoại hiện đại làm gì không biết. Những chiếc điện thoại như thế mới thật sự bền. Nếu như có cái điện thoại nào mà đập không bể thì chỉ có nó mà thôi.
Vừa nói hắn vừa nhìn vào màn hình. Trên màn hình vẫn như thế cho đến khi có tín hiệu kết nối từ phía người được nhận. Một âm thanh trầm đục vang lên trong chiếc điện thoại.
- Bên đó sao rồi! Mọi thứ vẫn ổn chứ. Làm gì mà bọn mày không liên lạc lại mấy ngày nay thế. Đã nói báo cáo mỗi ngày cũng không làm. Nếu là đám khác tao chắc rằng bọn nó xong rồi. Nhớ sau này bọn mày phải báo cáo đều. Không cứ mãi thói quen đó thực hiện được. Đám người Tô gia sao rồi.
Bên kia điện thoại vang lên một giọng nói trách móc và không đợi hai tên người của Huyết Long bên ngoài điện thoại đang nhìn nhau bằng một cách bất đắc dĩ.
- Đoàn trưởng chuyện này có chút bất ổn? Ngài bình tĩnh nghe chúng tôi nói được không? Đừng lúc nào cũng như thế được chứ.
Hắn ngay lập tức trấn an bằng một giọng điệu khiêm nhường không hề giống của chính mình. Tên ngồi bên cạnh bây giờ cũng nhìn hắn lắc đâu.
Đối với việc bọn hắn bởi quá tự tin vào thực lực của mình nên ít khi nào liên hệ về tổng bộ nên ngày hôm nay mới xảy ra cơ sự. Nếu biết trước đám người kia không dễ chọc. Bọn hắn chắc chắn sẽ không dây vào cái mớ rắc rối mà tự mình đào ra.
- Bất trắc. Tô gia bị làm sao à? Chết vài người không sao nhưng đừng để xảy ra chuyện lớn là được. Mấy người lúc nào cũng vung tay quá trán để cái đám quốc gia để ý thôi. Soa chuyện lần này lớn đến mức độ nào mà phải gọi về như thế này?
Dù biết mấy người dẫn đội thành viên của mình cũng không có gì tốt sẽ gây chuyện nhưng ở bên kia điện thoại đối phương vẫn không nghĩ rằng là chuyện lớn đến mức hắn không chịu được.
Đối với việc mấy người kia tự tin vào thực lực của mình làm sằn làm bậy hắn mắt nhắm mắt mở cho qua, đơn giản những người này không phải giống như binh sĩ bình thường đều trải qua khá nhiều trận chiến.
Nên khả năng tin chắc vào nhóm người mình sẽ không vấn đề gì mới chính là thứ hắn đang suy nghĩ trong đầu. Nhưng điều hắn suy nghĩ lại hoàn toàn không đúng với thực tế.
Hắn nhíu mày để chờ đợi xem cái chuyện lớn của mấy người thành viên bên dưới mình là như thế nào. Vì khả năng khó khăn duy nhất gặp phải của họ chỉ là quân đội của quốc gia.
- Chuyện cũng khá khó sử bới có một chút ngoài ý muốn chúng tôi đụng độ thằng nhóc kia. Mặt dù không đá động gì tới nó. Nhưng xảy ra tình trạng bất trắc toàn đội của mình chỉ còn duy nhất lại hai người. giờ đang chạy trốn với thương tích đầy mình cần nhờ sự giúp đỡ từ đoàn trưởng.
Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng khuôn mặt hắn có chút xíu nhíu mắt lại ở một bên để điện thoại ra khỏi vùng tai nghe của mình. Hắn không dự đoán được việc sẽ diễn ra nên chỉ có thể làm thêm một bước phòng vệ như thế này.
tiếng nói thông qua cái loa nhỏ xíu của cái điện thoại không làm người phía bên kia nghe rõ những gì vừa rồi. hai con mắt trợn trừng lên long sòng sọc như đang phẫn nộ. Phải biết rằng những thành viên được điều đi với mục đích bảo vệ an toàn cho người của Tô gia nhưng hiện tại thì tin tức đưa về lại là một mảnh đối lập không hề nhỏ.
- Chuyện gì đang diễn ra. Bọn mày lặp lại một lần nữa những gì vừa nói tao xem.
- Việc này! Hiện tại chỉ còn tôi và số bảy còn sống toàn bộ thành viên còn lại chắc chắn sẽ không trở về.
Dù biết rằng bên kia đối phương sẽ nổi trận lôi đình nhưng ở phía điện thoại bên này hắn vẫn phải nói một câu thật lòng để đôi phương cho người hỗ trợ hắn trong lúc này.
- Tại sao! Tao muốn biết sự thật. Không thể nào như thế được, Bọn mày gặp chuyện gì?
Người đoàn trưởng của hai tên thành viên Huyết Long còn lại giọng nói không những âm trầm mà còn pha chút lạnh lẽo. Không ai có thể đứng im khi nghe được tin tức nhóm người thân cận của mình phải chết đi không ít. Trong giọng nói có thể nghe được cái lạnh thấu xương của hắn đối với tên đang nói điện thoại.
- Chuyện xảy ra bất ngờ tôi với mọi người cũng không lường trước được. Vốn mọi chuyện sắp xếp êm đẹp hoàn toàn không có trở ngại gì. Giữa đường lại nhảy ra thằng nhóc kia. Dù chúng tôi đã cố gắng không chạm mặt nhưng không hiểu sao. Nó lại biết việc của chúng ta cho người tập kích bất ngờ với sự hỗ trợ của quân đội và một nhóm người nào đó nên chúng tôi hoàn toàn thất thế. Tô gia cũng không thể nào rời đi mà bị bắt lại không ít. Hai người chúng tôi thoát được cũng một phen sinh tử chạy trốn một đường.
Lời hắn nói xong làm cho tên Huyết Long chung đội phải chằm chằm nhìn vào hắn. Thay vi giả thích điều gì khác hắn lại đặt một ngón tay lên miệng mình và lắc đầu ra hiệu cho tên kia đừng nói gì hết.
- Thằng nhóc đó nó làm gì? Nó biết cái gì mà nhúng tay vào chứ?
- Việc này thì tôi không biết nhưng dám chắc rằng việc này được sắp xếp từ trước. Vì nếu không với khả năng của chúng tôi có thể thất thủ sao. Tôi sợ rằng kể từ lúc rời đi Lý Tế Minh đã cho người theo dõi và móc nối các thế lực lại với nhau. Đoàn trưởng ông nghĩ xem thằng nhóc kia sớm không đến muộn không đến lại nhắm vào ngay lúc chúng ta đang thực hiện kế hoạch mà xuất hiện. Chắc chắn nó được lệnh của Lý Tế Minh thanh lý chúng ta. Bọn đó được huấn luyện bài bản lại có sự hỗ trợ từ quân đội đoàn trưởng nghĩ chúng tôi làm sao đánh lại khi bị bất ngờ.
Trước câu hỏi không có mục đích tên này ngay lập tức đưa ra những lý do mà hắn có khả thi nhất. Cũng như hướng cái nhìn sự việc hoàn toàn không phải do đám người bọn hắn mà chính Thiếu Kiệt làm ra sự việc này.
Lý lẽ của hắn khá thuyết phục bởi để đám người tinh nhuệ của mình thất thủ theo tên đoàn trưởng thì chỉ có những người từ trong Huyết Long của Lý Tế Minh tuyển chọn ra.
Trước sự hợp tác của các thế lực lại thêm không có nguồn lực chi viện tốt đám người của hắn thất bại khi bị đánh úp là điều bình thường. Thậm chi hắn thấy hai người thoát được là điều may mắn trong bất hạnh vì nếu không có người thoát ra. Sự việc này chìm trong một dấu chấm hỏi nhất định.
Tô gia vì không phục tùng quốc gia chắc chắn sẽ không thể nào tiếp xúc được những người của hắn thì chỉ có một cách giam ở một nơi nào đó để khai thác thông tin hoặc cách đơn giản nhất là giết chết không để lại dấu vết.
- Xem ra tên cáo già đó lúc nào cũng ẩn mình. Đến cả thằng nhóc với con đàn bà kia cũng là quân cờ. Bọn mày nhanh chóng cho tao biết nơi ở hiện tại của bọn mày ở đâu. Tao cần trực tiếp nói chuyện với bọn mày để biết rõ mọi chuyện.
Thấy những giải định của nhóm người mình khá thuyết phục. Hắn ngay lập tức đưa ra câu hỏi để cho người đến ứng cứu hai tên đội trưởng bên dưới mình.
- Hiện tại chúng tôi ở nơi tập kết bất trắc của kế hoạch thương tích khá nhiều. Ông cho người đến càng sớm càng tốt. Nếu không thật sự hai người chúng tôi không chịu nổi.
Thấy có hi vọng rời khỏi đây hắn liền đáp lại đoàn trưởng của mình. Việc ở đây hắn cần sắp xếp lời nói cho đồng bộ với tên bên cạnh mình. Muốn sống hiện tại hắn chỉ có thể nghĩ ra cách đổ lỗi cho Lý Tế Minh và Thiếu Kiệt. Vì đây là cách tốt nhất trong thời điểm hiện tại.
- Được rồi ở quân khu gần đó sẽ cho người tiếp viện hai người. Nhanh chóng trở về gặp tôi.
- Vâng chúng tôi rời khỏi đây sẽ gặp đoàn trưởng ngay.
Đáp lại một câu nói với tên đoàn trưởng bên kia điện thoại tên này đợi cho bên kia điện thoại cúp máy chỉ còn vang lên những âm thanh tút tút của việc ngắt kết nối liền thở dài một hơi nói.
- Xem ra hiện tại hai người chúng ta chung một con thuyền nếu không có chuyện gì bất trắc tốt nhất giữ mạng là điều tốt nhất. Lần này xem như không chết cũng phải nghỉ dưỡng ít nhất vài thàng.
-