~~~…Rắc…Rắc…Rắc…~~~
Nương theo tiếng động mỗi lúc một lớn, mặt đất bắt đầu xuất hiện từng vết loang lổ, tràn đầy những khe nứt giống như ngày tận thế đến vậy.
May mắn là mọi người đã rời xa khu vực nguy hiểm, rất nhiều thị dân lấy màn hình smart phone quay chụp lại những gì đang diễn ra.
Oành!
“Nhìn kìa…!”
Một người đột nhiên chỉ vào xa xa khối đất la lớn, hấp dẫn sự chú ý của toàn thể xung quanh.
Từng lớp thổ địa đột nhiên sụt xuống, và rồii bắn ngược lên trên.
Rắc…Rắc…UỲNH…!!!
Kèm theo đó là đinh tai nhức óc âm thanh, tựa như có người vừa dùng bom nổ ngay dưới lòng đất, bụi bay mù mịt khắp trời, người ta trông thấy loang thoáng một vài bóng hình lớn đen kịt đột ngột xuất hiện.
Khàn khàn điệu cười từ trong khói bụi hiện người nghe phải khiếp vía.
Leonard vặn vẹo thân hình, rũ xuống đất cát bám trên lông mình, trầm giọng nói:
“Đại ca, giờ chúng ta có cần đồ sát chút ít thị uy không…Hay chỉ phá hư để thu hút tầm mắt kẻ khác là được…?”
“Đợi chút, tao liên lạc…!”
Trung niên đàn ông không nhiều lời, lấy bộ đàm ra liền hỏi, “Rumal, bên tụi mày xử lí đống hàng đó trong bao lâu thì xong?”
“Khoảng tầm mười phút hơn chút đại ca…Tại người đông quá, bọn em tuy dễ tránh né tầm mắt, nhưng muốn mang đồ ra cũng khó, với lại cửa ngoài theo quan sát thì có vài cái xe của lũ cớm đang đậu bên đường, số lượng cũng đang tăng lên…(0.0)”
“Được...Tao sẽ dụ tụi nó sang bên này, tiếp viện đang chờ ngoài kia, tụi mày chuyển càng nhanh càng tốt!”
“GE, Tatsumaki, Leonard…!”
“Có tụi em ॓_॔!”
“Ba đứa bây, chế tạo càng nhiều hư hại cho tao càng tốt, chôm bao nhiêu tiền cũng được, nhưng đừng cố ý giết người, cứ để lũ kia tự sinh tự diệt. Tao không muốn lôi kéo tầm mắt của đám anh hùng trên top tới đây vây quét đâu…(- -), Rõ chưa!”
“Dạ vâng…!”
“Làm đi!”
Tên thủ lĩnh vừa dứt lời, GE cùng Leonard, hai cái khổng lồ tội phạm lập tức như trâu điên, gào thét xông ra ngoài.
Ầm~~~Ầm~~~Ầm~~~
Hai tên tội phạm vừa hiện thân, tức thì gây nên một đợt khủng hoảng và rối loạn cho thị dân bình thường.
Mọi người tức thì bỏ chạy tứ tán, cái gì tập trung một chỗ đều vất ra đằng sau. Nói đùa, hiện trường kết hợp với hình thể hai tên đó, có ngu cũng biết được là chuyện gì đã xảy ra. Động đất chắc chắn là do hai tên bự con trước mắt này gây nên.
Pực!
Cạnh đường một cây cột đèn to đến vòng tay hai người ôm không hết, lại bị Leonard nhấc lên nhẹ như bỡn.
Vù…RẦM!!!
“Chạy mau…Ông trời ơi, không phải động đất…!”
“Là BỌN TỘI PHẠM…(!~!), bọn chúng mới từ dưới đất chui lên…!”
“Anh hùng…Anh hùng đâu hết rồi…?!”
“Giờ này mà vẫn chưa có dân chuyên nào đến à…(T^T)!”
Cuống cuồng, khóc lóc, sợ hãi, la ré…Bản tính chân thật nhất của nhân loại, chỉ khi hiểm nguy tới gần, mới có thể bộc lộ rõ ra. Dù cho thường ngày thấy sự việc phạm tội diễn ra như ăn cơm uống nước, nhưng loại này hung hăng, không coi tính mạng con người ra gì, cùng hung cực ác kẻ xấu, mức độ so với ăn trộm ăn cướp, khác biệt một trời một vực.
Vừa nãy, cả trăm người thị dân, từ cách xa mấy chục mét, tận mắt chứng kiến sức phá hoại kinh khủng của Leonard và GE. GE giống như một cái hình người vũ khí di động, đối phương dẫm chân xuống đất liền sụp hết phương viên ba mét quanh đó, đôi tay to bằng cả thân hình một người trưởng thành, một đập, một nhảy, liền phá hư một cửa hàng nhỏ. Đồng bạn bên cạnh hắn còn đáng sợ hơn.
Leonard chỉ quơ nhẹ cây cột, phạm vi năm mét xung quanh giống như bị cắt chém một dạng, cây cối bị quét sạch, ngã rạp xuống đất, mấy băng ghế đá ngày thường là nơi của bao đôi trai gái, tình nhân ngồi ước hẹn, này chỉ còn là đống vụn vỡ.
Tatsumaki lơ lửng giữa không trung, chân đạp nắp thùng rác, niệm lực phun trào, khuấy động khí lưu tạo thành phong bạo, ngăn trở tầm mắt của vô số người dân cùng cảnh sát.
Cả ba tên tội phạm kết hợp lại, thoáng chốc, khu trò chơi số ba của công viên Vincom Park đã bị phá hủy gần phân nửa, kể cả địa chất lẫn các công trình kiến trúc.
Bọn tội phạm không cố ý nhằm vào người dân, nhưng chúng cũng mặc kệ bên trong tòa nhà, chỗ chơi trò chơi, có hay không có người, cứ gặp là đập, cứ gặp là phá…Phạm vi ngày một lớn, thương vong về người và của mỗi lúc một tăng, tình thế trở nên nghiêm trọng vô cùng.
......
Quay về phía Hitomi, sau khi nhận ra tình thế không ổn, cậu nghiêm nghị, nắm tay bạn gái nói:
“Momo…Vòng quay đứng lại rồi, chúng ta phải xuống thôi!”
Người khác có thể không thấy, nhưng năng lực cảm nhận cùng đôi mắt sẽ không biết đánh lừa cậu. Vừa nãy Hitomi mới quét ngang toàn bộ phương viên ba trăm mét bên trong, tức thì có bốn đạo sóng sinh mệnh ập vào não cậu…[Có bốn tên tội phạm, chia ra bốn khu, đang cố gắng phá hoại nơi này…(- -)]
Bên dưới người xem giống như còn lác đác dăm ba cái, phần lớn đều bị động tĩnh bên kia hấp dẫn qua, hai người bảo vệ cũng chẳng biết là đã chạy đi đâu.
Người trên vòng quay bây giờ, đều lâm vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, muốn xuống không được, mà nhảy ra cũng không xong.
“Lại chờ nữa là hạ sách, mau vận dụng quirk sáng tạo ra mấy cái dù để mọi người trên này hạ cánh cái đã.”
“Mình làm ngay đây, đợi mình chút xíu (`・ω・´)!”
Hitomi hướng những người còn đang kẹt trên vòng quay hét lớn:
“Tất cả, xin chờ một chút, hai người chúng tôi là học sinh khoa anh hùng ở U.A, chúng tôi có biện pháp đưa toàn thể các bạn xuống đất an toàn, nếu ai tự tin rằng Quirk của bản thân có thể tự thoát được trạng thái trước mắt thì xin sử dụng để thoát thân…”
“Tôi không biết người khác thế nào, nhưng tôi không có…⊙︿⊙!” –Một ông bác lớn tuổi la lên. Bên cạnh bà vợ cũng gật đầu liên tục chêm vào, “Đúng vậy, hai cháu có cách gì thì làm nhanh lên, tôi thấy loáng thoáng xa xa có ánh lửa, giống như đang xảy ra vấn đề gì rồi…!”
“Hai bạn trẻ đằng trên, nếu có phương pháp xuống khỏi cái vòng quay chết tiệt này, làm ơn nhanh chóng một chút…!”
“Đúng vậy, tụi này chỉ là dân thường thôi…Bon tôi trông chờ vào anh hùng tương lai các bạn đấy!”
“Cố lên…Chúng tôi chờ được…!”
Một số nhỏ trầm mặc, còn đa phần đều hô to cổ vũ, chỉ cần nghe thấy hai chữ Anh Hùng, liền tính là hoảng loạn nhất thời khắc, dân chúng đều có thể phục hồi được tâm trạng mình với tốc độ nhanh nhất. Đó cũng chính là lí do mà Hitomi vội vàng lấy bảng hiệu U.A của mình ra.
Rất nhanh, năm cái dù cỡ nhỏ đã được Momo tạo thành, Hitomi lập tức cầm lấy, tháo ra thắt lưng, linh động thân thể lập tức bám lên những khớp nối của vòng quay siêu tốc, đưa hàng cho năm người gần nhất.
Người nhận là cặp vợ chồng trung niên và một gia đình trẻ với một cô con gái.
“Hai anh chị, để tôi giúp đưa cháu xuống bằng dù không khí luôn nhé!”
Hitomi đưa lời đề nghị, vì cảm thấy để một cô bé chưa đầy bảy tuổi, nhảy dù từ độ cao hai mươi mấy mét, kiểu gì cũng không ổn hết.
Người vợ có chút lưỡng lự, nhưng anh chồng quyết đoán bế con gái lên, trao cho Hitomi và nói, “Làm ơn đưa nó xuống an toàn. Thân thủ của cậu, tôi tin tưởng là có thể! Nếu vợ chồng chúng tôi mang thì rất dễ xảy ra chuyện(-.-)!”
“Tất nhiên, anh cứ an tâm!”
“Nini…Con thích nhất là được ở trên không trung phi hành đúng không…Bây giờ, anh trai này sẽ cùng con thực hiện nguyện vọng đó nhé…!”
“Thế còn ba mẹ thì sao…( o,o)?”
Tên gọi Nini cô nhóc, tuy còn nhỏ nhưng không phải là ngu ngốc, bắt ngay trọng điểm vấn đề, tròn to đôi mắt hướng ba mẹ mình hỏi thăm, nước mắt liền muốn chảy ra. Người bố mỉm cười, xoa đầu con và nói, “Ba mẹ sẽ xuống ngay sau con, đừng lo lắng gì hết! Ngoan, không khóc, nghe lời bố nhé!”
“Vâng…(o-o)!”
Nini gật gật cái đầu nho nhỏ, xoa xoa khuôn mặt, biểu thị mình rất nghe lời, hướng Hitomi giơ hai tay lên, cậu hiểu ý ôn nhu thặt dây dù vòng quanh người cô bé.
Lại liếc sang nửa kia vòng tròn, Momo đã biến thành trạng thái Flexible Armor và bắt đầu “vận chuyển hàng hóa” đến cho mọi người.
“Chuẩn bị kỹ càng chưa, Nini…(^.^)!” – Hitomi toét miệng cười đến tận mang tai, nhỏ giọng thì thầm, “Đây sẽ là chuyến du hành thú vị nhất của em đó…”
“Em sẵn sàng rồi!” –Nini khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc đáp lời.
Vậy thì…
Nhảy thôi…!
“A…A…A…a…a…a…a…a…~~~~~~!!!!”
~~~(V.V)~~~
Hạ cánh bình an, Hitomi vẻ mặt cứng đờ, lỗ tai có chút run, khóe miệng co giật, tay cầm lấy Nini xinh xắn thủ chưởng, cảm giác đầu óc có chút váng…
Ban nãy, dù chuẩn bị tinh thần rồi, nhưng cậu không ngờ con bé có thể hét to khủng bố như vậy, chấn động màng nhĩ đau ê ẩm. Nếu không phải Hitomi phản ứng kịp thời, lấy từ trường ngăn cách bớt âm thanh, chắc giờ điếc tai nói không chừng. Cho dù thế hai bên màng nhĩ vẫn còn kêu ông ổng không dứt.
To be continued!