Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 47: Những thách thức đầu tiên (2)




“NÀY…NÀY…CHƯỚNG NGẠI VẬT ĐẦU TIÊN DỄ ẸT ĐÚNG KHÔNG …(°∀°)!”

“THẾ THÌ…CÁI SỐ 2 SẼ LÀ GÌ ĐÂY TA…LÀ GÌ ĐÂY…(─‿‿─)…!?”

“Mẹ nó…là cái chi thì nói đại đi…”

“Cha nội này ăn rồi cứ thích đố…Đố cái l**!!!”

Học sinh đang chạy hồng hộc mệt như chó, gặp phải thằng cha thầy bình luận nghe mà muốn điên cái đầu. Đứa nào đứa nầy rủa thầm trong bụng, vừa đi vừa chửi, nhưng cũng chẳng dám chậm tốc độ lại. Bởi vì trước tụi nó đã có mấy tên biến thái lớp 1-A phi thân mất dạng lúc nào không hay…

“Hả…!?”

“Cái gì vậy trời…(0o0)!!!”

“Đậu xanh..sao mà cao quá vậy (T^T)???”

Tụi nhóc khựng ngay lại, khi tiến đến cửa ải số hai…

“TÉ XUỐNG, LÀ BỊ LOẠI NGAY NHÉ!!!”

“NẾU KHÔNG MUỐN THÌ HÃY BÒ SANG ĐI NÀO…”

“THE FALL!!!”

“Làm cách nào…mà họ xây được cái khu này chỉ trong khoảng thời gian một tháng cơ chứ…!?”

Học sinh B la lên vẻ không tin nổi. Trước mặt bọn nó, là một thung lung sâu hun hút, không thấy đáy.

Ở chính giữa là vô số các cọc đá lớn nhỏ, đủ để bốn đến năm người đặt chân cùng một lúc, đồng thời chia thành các cấp bậc khác biệt. Nhưng điều quan trọng, là giữa các cột đá này, đều được nối bằng các sợi dây đặc chế vô cùng dài và cứng rắn, chỉ giành riêng cho các thí sinh đu qua.

Dây được căng tròn, mài nhẵn có chút thô ráp, đảm bảo ma sát vừa đủ để thí sinh giữ thăng bằng khi đi trên dây.

Uraraka, Ashido và rất nhiều bạn học ở các khoa đều đang chững lại tại The Fall. Khung cảnh này đối với những người nào mắc chứng sợ độ cao, đơn giản là ác mộng.

“U.A thật thích chơi mấy cái trò này…(-.-)!!!”

“Có ca cẩm thì vẫn phải vượt qua được nó…”

“Ơ…Tsuyu –chan ( 0,0)?!”

Ashido khó hiểu khi thấy Asui cúi người làm tư thế xuất phát, nhưng còn chưa kịp hỏi thêm, cô bạn đã búng người lên thật cao…

“Chỉ dễ dàng như là đi trên một sợi dây dài bị buộc chặt thôi mà…ộp…(∪ ◡ ∪)!”

“Hả…!!?”

“Cậu ấy bò nhanh quá!!!”

Ashido kinh ngạc đến mức há hốc mồm khi thấy Asui bám bằng bốn chân và di chuyển trên dây nhanh như gió…

Qua bài tập huấn phụ trọng trong hai tuần, Asui đã nâng cấp năng lực của mình, dù chỉ là đôi chút, nhưng khả năng thể chất của cô bé đã có một bước nhảy vọt. Cộng thêm năng lực người nhái, việc đi trên dây, quả thật dễ như ăn cháo.

“Hí hí…Rốt cuộc thì…”

“Đã đến thời cơ mình biểu diễn rồi凸(¬‿¬)凸!!!”

“Hả…?”

“Ai mới nói chi rứa…!?”

Mấy đứa học sinh nhìn đằng sau, và…hết hồn

Một con nhỏ từ mô tới đây, trên người full bộ trang bị, mắt mang kính, lưng đeo ba lô, chân mang giày bốt, hông quấn dây sắt…

Mọi người: Á ĐÌU…CLGT(`・ω・´)???

“Những vật liệu của mình, rồi sẽ được chú ý…Hỡi các công ty hỗ trợ toàn quốc…Xin hãy nhìn đây…Súng bắn giây và đế giày bay!?”

Con nhỏ không thèm để ý tới những ánh mắt đang trợn trừng nhìn nó, mà tự kỉ la lớn, không biết là nói với ai.

“Này này…Cậu thuộc khoa Hỗ Trợ sao…!?”

“Chẳng lẽ ban tổ chức cho phép đem theo dụng cụ vào thi đấu…(-.-)!!!”

Uraraka và Ashido tiếp lời nhau hỏi liên tù tì, vẻ mặt không hiểu cùng khó chịu thấy rõ.

“Tất nhiên là …Sai rồi!”

Cô nhóc quái dị lắc đầu trả lời.

“Khoa Anh Hùng thường xuyên được trải qua những khóa huấn luyện chiến đấu đúng chứ! Để đảm bảo công bằng giữa các khoa, bên phụ trợ tụi tôi có quyền sử dụng trang bị phụ kiện, miễn là bản thân tự chế (°∀°)!”

(0o0)!!!

“HỂ…!? Có vụ đó nữa sao…!?”

Lần này không chỉ một, mà là đồng loạt học sinh đứng tại khu vực đó ngỡ ngàng la lên.

“Há há…Hoặc các người có thể hiểu như vầy…Đối với những người thuộc khoa Hỗ Trợ bọn tôi, thì Hội Thao chính là địa điểm lý tưởng để bọn này phô diễn ý tưởng cũng như kỹ năng cho các công ty thấy…◤(¬‿¬)◥!”

Pặc…!

Vừa nói dứt lời, bên thắt lưng của nhỏ bắn ra hai sợi dây, ở chốt đầu nở ra giống nụ hoa tạo thành một cái kìm ba chân, móc thẳng vào trụ đá…

Vù…ù…uuu…!

Đôi giày bốt của con bé bỗng nhiên nổi gió, tỏa ra khí áp mãnh liệt, nâng cả người nhỏ lên cách mắt đất chừng ba, bốn centimet.

“Hây YA…Ya…ya…aaaaa…!!!”

“Tôi tới đây…!”

Nó cười lớn một tiếng, nghe như thanh âm chuông nhạc điện thoại báo thức hồi sáng sớm…(-_-)

“Nào…hãy cùng chiêm ngưỡng chúng đi…Nhất là mấy công ty lớn ấy…☜(˚▽˚)☞!!!”

“Những bé cưng cực kì dễ xương của tui…!”

Dưới cái ánh mắt im lặng và tức tối của kẻ khác, con nhỏ lướt đi một ách điệu đà và nghệ thuật, đôi giày bay được nó căng ra hết cỡ…Chỉ để khoe với giới truyền thông.

Mọi người:!!!

(Méo tin được…Mình vừa bị một con như thế vượt mặt~~~Tâm lý chung~~~Con điên đó còn làm được, chẳng lẽ lại ngồi đây chờ chế[email protected]@!!!)

Hành động quái dị và nụ cười “tởm lợm” của con bé khoa Hỗ Trợ vô tình kích hoạt lên ý chí chiến đấu của rất nhiều người vốn đã chuẩn bị bỏ cuộc ở vòng thi này.

“Tuyệt quá…@@@!!!”

“Thật là tức tối…Tôi sẽ không thua đâu ►_◄!”

“Đúng vậy…Lên thôi anh em…ఠ_ఠ”

Một loạt các thanh niên đã được phát động skill “Nhiệt huyết” ngay tức thì lao tới như con thiêu thân rơi vào lửa…Dẫu biết một “đi không trở về” cũng chẳng thấy người nào lùi bước…@[email protected]!!

Bình luận vẫn tiếp tục…

Ngồi trong phòng trực tiếp, giọng ông thầy Present –mic ăn rồi cứ vang lên nghe mà nhức cả nách…

“Khá nhiều thí sinh khác cũng đang phấn đấu hết mình cho cơ hội của mình nhỉ…Eraser Head-san

凸(¬‿¬)凸!”

“…”

“Bọn ngốc đó, làm cái quái gì mà cứ đứng đực ra không di chuyển vậy(-_-)~~~!!!”

“Ha ha…Và xin phép được quay lại với sân đấu…Người đang dẫn đầu, là Todoroki Shoto…!”

“CẬU ẤY ĐÃ VƯỢT QUA ĐƯỢC THỬ THÁCH NÀY MỘT CÁCH DỄ DÀNG…”

Quả thực là Todoroki nãy giờ quá quan trảm tướng cực kì thuận lợi. Đi trên dây chẳng hề làm khó cậu chàng này chút nào, thậm chí cậu còn hẳng cần đi, bởi vì Todoroki chỉ cần dùng năng lực băng kết sợi dây lại và lướt một đường theo năng lực của mình, không hề sợ té ngã, mà chỉ tốn chút ít thời gian là đã hoàn thành.

Phía đằng sau, Bakugo đang hộc tốc đuổi theo sát nút…

“Mẹ nó…(ノಠ益ಠ)!!!”

Bùm…Bùm…Bùm…

Phát hiện bản thân chỉ là người đi sau, Bakugo tức giận chửi thề một tiếng, mạnh mẽ dồn hết lực lượng tăng cường Quirk “Nổ” để bay với tốc độ nhanh hơn.

Nó cũng là đứa duy nhất còn sót lại mà đang bay trên không trung cho đến hiện giờ. Có điều, việc này đúng là đã bòn rút thể lực của thanh niên không nhỏ, vẻ mệt nhọc hiện rõ ràng trên khuôn mặt của Bakugo.

[Lúc này mới gồng xô sao…Cậu ta bắt nhịp chậm thật…!]

Todoroki liếc mắt quanh quẩn, cậu có muốn chú ý nhiều cũng không được nữa…Hiện tại mục tiêu duy nhất chính là bắn thẳng về đích càng sớm càng tốt.

Lida thở hồng hộc như trâu, đến khi Todoroki đã sang đến bờ bên kia thì cậu ta mới đuổi kịp…

Mắt kiếng lấp lóe, trong mắt Lida bắn ra tia sáng quyết liệt…

“Anh hai chắc đang coi mình thi đấu…Phải thể hiện cho ngầu mới được!”

Cơ mà…Đi trên dây thì méo ngầu chút nào đâu @[email protected]!!!!

Midoriya không cách nào chạy băng băng hay bay qua được. One For All của thanh niên này giờ mới chỉ lên có ba phần trăm, thể chất Midoriya tăng lên có hạn mà thôi.

Thế là thằng nhóc nắm chặt tay, ra tối hậu thư…Vai cột mảnh thép lấy được từ con robot, chân quặp chặt sợi dây, đu như một con khỉ đu cây…Nó sẽ bò qua đoạn đường này!

Trên khán đài, có cả dân thường và dân chuyên, người ta vừa nhìn vừa bình luận sôi nổi.

Tất nhiên, mọi tâm điểm chú ý gần như đều đổ dồn về người đang dẫn đầu, là Todoroki…

“Cậu học sinh đi trước bỏ khá xa toán còn lại đấy chứ!?”

“Ừmm…Năng lực của cậu ta rất mạnh.”

“Đã vậy, cả tố chất thân thể lẫn khả năng phán đoán cũng hơn hẳn các em khác…”

“Đương nhiên rồi…Cậu ta là con trai của anh hùng hệ hỏa, No2. Hero Endeaver đó

(`・ω・´)!”

“Thiệt hả…Kinh thế⊙▃⊙!!!”

“Hèn gì…Dòng máu của người chỉ đứng sau All Might đúng là có khác ha.”

“Bời vậy…(▰˘◡˘▰), sớm sẽ có sự tranh giành để nhận cậu ta về làm phụ tá cho coi…!”

“ĐÁM DẪN ĐẦU ĐÃ ĐI TRƯỚC KHÁ XA RỒI, MÀ CÁC THÍ SINH ĐẰNG SAU VẪN CÒN CO CỤM LẠI…”

“NHƯNG VẪN CHƯA CÓ THÔNG BÁO SẼ NHẬN BAO NHIÊU THÍ SINH VÀO VÒNG TRONG CHO NÊN…CỨ AN TÂM TIẾN VỀ PHÍA TRƯỚC ĐI NÀO!!!”

[Mấy người kia chạy tới đó rồi ư…Nhanh lên…Nhanh lên…]

Midoriya nội tâm vô cùng nôn nóng, mặc dù tính ra cậu cũng không cách đám này xa là bao, nhưng như vậy…Không có nghĩa là, nó không muốn đạt hạng nhất a.

Midoriya, so với bất kì ai khác, càng mong mỏi khẳng định chính bản thân…Nó, không chỉ là củi mục, mà còn có thể vươn lên trở thành học sinh xuất sắc, đứng đầu của Hội Thao này…

[Quirk của mình…Cố gắng nào…Mình làm được…Chỉ một chút nữa thôi!]

Chướng ngại vật cuối cùng của bọn trẻ…Danger Miles!!!

“Khu vực này, thực ra là…MỘT BÃI MÌN CỰC LỚN!”

“Cách bố trí bãi mìn cho phép các bạn có thể nhận biết được mìn nằm ở đâu nếu nhìn thật kỹ…Mắt lẫn chân phải được vận dụng hết sức tinh tế đấy!”

“Mà nói vậy chứ, những quả mìn này xài trong thi thố, nên sức công phá cũng không mạnh lắm, thế nhưng…chúng nổ to và sáng lắm, nên làm mấy đứa BĨNH RA QUẦN KHÔNG CHỪNG◤(¬‿¬)◥!!!”

Học sinh: Ơ…DM…(ノಠ益ಠ)!

(Cha này chỉ được cái nói bậy là nhanh(-.-)…!)

Người đầu tiên đặt chân vô lãnh địa “Tử thần” này, tất nhiên là Todoroki rồi!

“Ra là thế…Những thứ này, là để người dẫn đầu gặp bất lợi hơn sao!?”

Todoroki cau mày, di chuyển cẩn trọng để không dẫm đạp dính bom. Mặc dù cậu có thể tạo ra đường băng trượt để gia tốc, tuy nhiên đồng thời cũng sẽ mở lối cho mấy người đến sau. Todoroki không thích như vậy…

Boomm…!

Boommm…!!

Boommmm…!!!

“Á…”

“Cái quỷ gì thế này (T^T)…?!”

“Bom như lày mà ổng biểu nhẹ lắm (-.-)…!”

“Écc…Ui cha…”

Tiếng nổ từ những quả mìn chôn dưới mặt đất liên tục vang lên kèm theo là vô số lời tha thở, rên la từ lũ nhóc. Những quả bom này quả thật không hề mạnh chút nào, nhưng không có nghĩa là lực sát thương nó yêu. Ngược lại, có mấy thanh niên dẫm dính cùng lúc vài quả, thế là “bạch nhật phi thăng” biến mất hút không thấy tung tích… ⊙﹏⊙

Đoạn đường chỉ dài ước chừng trăm mét có hơn, tuy nhiên tốc độ mọi người lại giảm xuống đáng kể. Khó khăn và đấu tranh thực sự, giờ khắc này…mới chính thức bắt đầu!