Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 312: Sự cố (1)




Erika đang cãi cọ, đột nhiên sực nhớ điều gì, quay người qua hỏi:

“Tatsuya-kun và Kizari -kun cũng ở trên lễ đài phải không?

"Ừm, chắc thế..."

Tatsuya ấp úng trả lời câu hỏi của Mizuki vì đó chính là điều anh không muốn nhắc tới.

"Và hai cậu ấy mới chỉ là học sinh năm nhất, đúng chứ?"

Như Leo nói, hai đứa học sinh năm một được nhận vào Cửu Hiệu Chiến.

“Nói thật nhé, Hội trưởng chọn tôi cứ như là có thêm một đạo bảo hiểm vậy...Công việc gần như chỉ đi đánh xì dầu, mọi người thấy đúng chứ…(._.)!” - Hitomi lắc lắc đầu nói, “Dự bị kể ra tỷ lệ thực chiến cũng rất thấp...chưa kể...mà thôi ~~~”

Hitomi ngừng lại không nói thêm, cậu tự có suy đoán của bản thân, chẳng qua không tiện nói ở đây.

“Nhưng được đi là tuyệt hơn khối kẻ rồi...Nhìn bọn khoa Một đi...Mặt chẳng khác gì Khỉ đít đỏ hết...há há... ≧◔◡◔≦!”

Những học sinh khoa 1 vẫn đang ấm ức với quyết định cuối cùng, và những lời trên giống như thêm dầu vào lửa vậy. Điều này hiển nhiên rõ ràng dù cho Erika không đề cập đến nó.



Buổi lễ trao giải diễn ra cực kỳ chóng vánh, và Hitomi, dĩ nhiên là không muốn đề cập nhiều tới nó, cả Tatsuya cũng vậy.

Mặc dù thế, ơn trời là có hai thằng cùng đứng trên bục, nên cảm giác ngượng ngập đã bớt đi phần nào.

Có điều, người trao huy hiệu là Miyuki, cho nên gần như chả có thằng con giai nào miễn nhiễm với nụ cười dễ thương của con bé.



“Tự giới thiệu lại lần nữa...Tôi, Shiba Tatsuya...Lớp 1-E của Tổ Kỹ Thuật, sẽ đóng vai trò hiệu chỉnh CAD cho mọi người...(`・ω・´)!”

“Ừm, Kizari - Hitomi, nói sao đây nhỉ...Tôi chỉ là thành viên hậu cần, nên sẽ hỗ trợ các bạn trong việc xây dựng chiến lược và tăng cao kỹ năng thực chiến…!”

“Vậy phụ trách chúng ta sẽ là hai gã con trai sao…Tui thích con gái hơn cơ...(-.-)?!”

Một cái có mái tóc màu hồng đậm, khuôn mặt nhí nhố lấp lóe răng mèo cô nàng ngồi bên dưới bĩu môi nói, “Thiệt tình, đàn ông con trai nhìn chả hợp chỗ này tí nào!”

Hitomi không thể không thừa nhận con nhóc này nói đúng, bởi vì ngoại trừ cậu và Tatsuya, cũng không có đứa con trai nào nữa hết.

“Tôi thì ai cũng được, miễn sao hoàn thành tốt công tác…(^.^)!” - Nhìn có vẻ thân thiên mang kính tóc tím một bạn nữ khác phát biểu.

“Coi nào hai người...Eimi, Subaru...Thô lỗ quá đấy, kỹ năng của Shiba-kun rất chuyên nghiệp, còn năng lực thực chiến của Kizari-kun tuyệt vời lắm đấy…(0~0)!”

Ngồi tại hàng đầu Honoka tức giận ngoái đầu nói với hai cô bạn, hiển nhiên thái độ của họ cho thấy họ chẳng hề tin tưởng về khả năng của Hitomi và Tatsuya.

“Tốt nhất là bắt đầu buổi họp đi...Chờ hoài thành cái chợ mất…!” - Hitomi đau đầu ngăn lại cuộc tranh luận.

Rất nhanh, buổi thảo luận về chiến lược tập luyện cũng như những vấn đề cần cải tiến về CAD được diễn ra, ở trong khuôn khổ sau trường.

“Trước hết, cần mọi người phối hợp ghi lại thông tin bản thân cùng đề mục dự thi để tiến hành phân tích…”

Hitomi cầm trên tay xấp giấy phát cho từng người, mặt trong điền đầy đủ các mục nội dung cậu muốn hiểu rõ.

Tatsuya thì tiếp thu CAD từng người, bắt đầu sơ bộ kiểm tra. Nói là sơ bộ, bởi lẽ hiện tại không có công cụ cần thiết, vả chăng, Cửu Hiệu Chiến còn chưa chính thức khai mạc, gấp rút quá cũng không nên.

Tại tất cả điền xong xuôi, Hitomi ra hiệu Tatsuya lấy máy tính con nhập lại toàn bộ tin tức một lần, sau đó liền giải tán mọi người.



Ngày 1 tháng 8.

Ngày lên đường đến Cửu hiệu chiến đã tới.

Những trường nằm xa như Đệ Bát ở Otaru và Đệ Cửu ở Kumamoto sẽ đến sớm, trong khi trường Đệ Nhất ở ngoại ô phía tây Tokyo thường tới ký túc xá trước lúc khai mạc một ngày.

Không phải theo chiến thuật gì gì đâu, mà chủ yếu vì những trường ở xa được ưu tiên sử dụng sân luyện tập tại chỗ tổ chức cuộc thi.

Sân đấu chính thức thì bị cấm ra vào cho đến ngày diễn ra cuộc thi, nên chẳng có lý do gì để đến sớm...

Hitomi biết được thông tin này nhờ vào Mari, và đồng thời, Hitomi cũng nhận ra một điều, dự bị chưa chắc đã thảnh thơi như cậu nghĩ.

Chí ít là như vậy vào lúc này.

Bởi lẽ, Tatsuya đang ngồi trên cái xe đằng sau nhàn nhã mà nghỉ ngơi, còn Hitomi thì đang đứng nói chuyện với trưởng Ban Kỷ Luật, dưới bầu trời xanh trong gắt nắng của mùa hè.

Đừng hỏi Hitomi, vì sao lại có thú vui hứng nóng dưới cái thời tiết oi bức này. Bởi vì, cậu đang làm nhiệm vụ thường niên nhất, cũng là công việc khổ sai.

Điểm danh!

Chính là đứng đánh dấu tên của những thành viên đã tới, để kiểm tra xem có còn thiếu sót ai không, hoặc là có người đang cấn phải gì đó tới trễ.

Hitomi lướt trên tay Notebook, lại nhìn đồng hồ thời gian, tặc lưỡi:

“Hình như có chút lâu, Mari -san…(~.~)!”

“Chịu thôi...Tại người quan trọng nhất còn chưa đến mà...(-’๏_๏’-)!”

Mari nhún vai đáp, ngay tại lúc cô dứt lời, một bóng người từ xa hối hả chạy lại.

“Xin lỗi…(~.~)!"

Tiếng nói nhỏ nhẹ hòa vào tiếng dép xăng đan truyền đến. Nhìn về phía người nói, Mari đang cầm ô che nắng khẽ thở phào một cái rồi mỉm cười, Hitomi đứng đầu trần dưới nắng thì lẳng lặng tích một cái vào danh sách thành viên trên thiết bị đầu cuối.

“Trễ một tiếng rưỡi so với dự định, tất cả thành viên cuối cùng đã đến đủ...Mayumi, cậu lề mề quá…(0~0)!"

"Xin lỗi, xin lỗi."

Cả lời trách cứ và xin lỗi đều cực kỳ ngắn gọn.

Người vừa tới, không ai khác ngoài hội trưởng đáng yêu của chúng ta.

Hai người bước lên chiếc xe bus cỡ lớn như chưa có việc gì xảy ra.

Ít nhất là như vậy, cho đến khi Mayumi tay không bước xuống xe.

"... Quên gì sao…(0.0)?" - Hitomi nghi hoặc hỏi.

Mà có quên gì thật thì ở ký túc xá cũng có gần hết, đi chuyến xe bus cùng lắm là hai tiếng, chưa đến nỗi cần tay xách nách mang nhiều đồ.

"Không, không phải... Xin lỗi nhé, Kizari-kun, vì một mình tôi mà khiến cậu phải đợi lâu…(-.-)!"

“Khỏi lo, chờ đợi cũng chẳng sao, cơ mà tôi biết lý do rồi…” - Hitomi cười cười đáp.

Mayumi đến muộn không phải vì những nguyên nhân vớ vẩn như "Ngủ quên" hay "Nhớ nhầm giờ".

Ba tiếng trước, cô bỗng gọi tới báo trong nhà có việc gấp, sẽ đến muộn.

Trong điện thoại, Mayumi bảo mọi người cứ đi trước, cô sẽ đến sau rồi gặp nhau, nhưng học sinh năm ba đều nhất trí quyết định đợi cô, nên cô mới vội vàng chạy tới chỗ hẹn.

Cũng không phải vì cô là người thừa kế nhà Saegusa.

Cô có hai anh trai.

Dù là con cháu Thập sư tộc, Mayumi chỉ là con thứ ba trong nhà, lại đang học trung học, ít khi cô phải xử lý việc gia đình. Cho nên, trong nhà gọi cô về có việc đúng buổi sáng có sự kiện chính thức của trường thì chắc chắn việc đó rất quan trọng.

Nếu các học sinh khác khởi hành trước, Mayumi không cần vội làm gì, thời gian sổng sểnh hơn. Nhưng vì mọi người - thật ra Hitomi phản đối - đề nghị đợi cô, nên Mayumi mới phải vội vàng tới.

Chính bản thân đưa ra đề nghị, thì chả có gì lại trách móc người khác. Mà chút nắng này quả thật chẳng thấm vào đâu, bởi vậy, liền có câu hỏi tiếp theo của Mayumi, một sự tò mò:

“Trời nóng lắm mà...Nhìn cậu thanh thản dữ vậy…(o o)?"

"Không sao, giờ hãy còn sớm, với lại nhiệt độ như này chưa tính là gì."

Làm dự bị thành viên, còn thuộc đoàn hỗ trợ, cho nên phải làm khổ sai, bảo là cu-li cũng đúng, việc điểm danh đương nhiên là do cậu tiếp nhận, phía trên đã đề cập tới.

Thuận tiện nói luôn, trường Đệ Nhất người đi gồm có bốn mươi tuyển thủ, bốn cố vấn chiến lược, tám kỹ sư.

Mười hai người hỗ trợ, chỉ có Hitomi và Tatsuya là năm một.

Ngoài mười hai người đó ra, tất nhiên có những thành viên hậu cần khác. Không kể đội cố vấn và kỹ sư, thì còn đội giúp việc gồm hai mươi học sinh tình nguyện, song họ sẽ đi riêng, hiện giờ ở đây không có cả một giáo viên. Trên chiếc xe bus cỡ lớn và bốn chiếc xe kỹ thuật đi cùng, trừ lái xe, còn lại toàn là thành viên tham gia thi chính thức.

Mayumi không bận tâm quá vào lời giải thích của Hitomi, mà xoay xoay người ngó quanh cậu rồi nghi ngờ hỏi:

“Cậu chảy mồ hôi...Ủa...Nhầm...Vẫn sạch trơn…(0.0)?”

“Sạch trơn nghe không đúng lắm…(- -)!” - Hitomi xạm mặt, “Dùng từ vậy có vẻ khiếm nhã quá, Hội trưởng!”

“Ưmm...Chắc zậy rồi...Sorry nha…≧◔◡◔≦ ~~~~” - Mayumi híp mắt, trông đáng yêu cực kỳ.

“Nhân tiện, Kizari-kun, cậu thấy nó thế nào (✿◠‿◠)?"

Mayumi xoay một vòng, nổi bật vóc người lung linh của mình.

Đến lúc này, Hitomi mới nhận ra, nụ cười của Mayumi rạng rỡ tựa hoa hướng dương.

Lý do đơn giản là, hình tượng của cô hết sức lạc loài.

Thậm chí, nói theo ngôn ngữ tuổi teen, có lẽ khá là “bốc lửa”.

Chiếc váy hai dây lộ vai, tay trần ngắn trên gối.

Đôi chân dài đi cặp xăng đan cao gót.

Da cô màu nâu nhạt, hẳn Mayumi đã bôi một lớp kem chống tia tử ngoại và hồng ngoại, nếu tính cả lớp kem thì coi như cô chưa lộ da thịt trực tiếp. Nhưng màu nâu nhạt lại khiến người khác hiểu nhầm da cô mới rám nắng.

Mặc dù hôm nay mới chỉ đến nhận ký túc xá, chưa có hoạt động chính thức.

Có thể vì thế, nên dù là sự kiện của trường mọi người cũng không có nghĩa vụ mặc đồ học sinh.

Học sinh năm một, bao gồm Hitomi, cùng mặc đồng phục, trong khi con số này ở năm hai là chưa được một nửa, còn năm ba gần như đều mặc quần áo thường ngày.

Tuy vậy, có thể do quan niệm ăn mặc hiện đại tránh lộ nhiều da thịt ở nơi công cộng đã ăn sâu vào tâm mỗi người, nên phần lớn học sinh đều mặc áo dài tay rộng rãi thoáng mát và quần mỏng dài đến mắt cá chân giống như Mari.

Trường hợp ngoại lệ là một học sinh nữ năm hai tên Chiyoda. Cô mặc quần soóc ngắn và tất chân dài tận đùi, rất khó nói kiểu ăn diện của cô có được gọi là mát mẻ không. Cậu học sinh tên Isori, có vẻ bị cô ép, cũng chơi quần lửng và đi tất, giống đang mặc đồ đôi (Tiện đề cập, hai người này hình như cặp với nhau thật).