“Nhìn thoáng qua thì khó mà nghĩ ra, hai người lại là thanh mai trúc mã a…(~.~)!” - Hitomi thuận miệng đáp một câu.
Vẻ ngoài trầm tĩnh của Mikihiko cùng sự hiếu động của Erika, rất khó để liên tưởng chúng lại cùng nhau.
Có điều, lời nói của cậu chẳng hề được hưởng ứng.
[Nà ní...Sao thế…(0.0)?!]
Mắt hơi chúi xuống, Hitomi tức thì phát giác ra được sự khác thường.
Bởi lẽ, cả Leo và Mikihiko đều đang trợn tròn mắt to mắt nhỏ nhìn cô nàng tóc đỏ đối diện.
Năm 2095, xu hướng thời trang hiện đại hạn chế trường hợp lộ hàng chốn công cộng. Trường học cũng là một nơi công cộng, nên dù mùa hè vẫn có nghĩa vụ mặc áo khoác, học sinh nữ phải mặc quần tất không xuyên thấu hoặc quần nịt bó dài đến mắt cá chân dưới váy.
Quy định này không áp dụng trên đồ thể dục, đồng phục của câu lạc bộ thể thao dù lộ chân tay không bị chỉ trích, khi học thể dục không cần làm theo quy định này. Như hiện giờ Hitomi và đám học sinh nam mặc quần soóc ngắn trên gối, Mitzuki mặc quần lửng dài năm mươi phân, đây có thể nói là quần áo học sinh nữ thường mặc trong giờ thể dục.
Còn vấn đề của Erika là…
Cả hai chân cô trần trụi với thiên nhiên.
Từ bắp đùi trở xuống hoàn toàn lộ hết ra giữa tiết trời hè oi ả. Quần của cô không dài quá mười phân, thậm chí không thể đo độ dài theo cách này. Hơn nữa nửa người trên mặc áo cộc tay ngắn cũn cỡn, thoạt nhìn lúc đầu còn tưởng chỉ mặc quần lót.
Trắng hồng pha lẫn chút rám đen thon thon cặp đùi khiến người nhìn, đặc biệt là đám con trai, hô hấp muốn lệch lạc thở dồn dập không thôi.
Cái này quả thực là trần trụi câu dẫn a!
Nếu không phải quá rõ ràng tính cách của Erika, không...Kể ca như vậy, người đầu tiên lên tiếng, không ai khác chính là.
Erika, sao cậu ăn mặc như vậy...ಠ▃ಠ!?"
Mikihiko cuối cùng hoàn hồn, giọng cậu cao lên một quãng tám, mặt đỏ rực chẳng liên quan đến ánh mặt trời chứa đầy tia UV.
"Làm sao đâu, đây là đồ thể thao truyền thống của học sinh nữ mà...@(ᵕ.ᵕ)@ "
Tâm trạng Mikihiko hiện giờ thế nào chỉ cần nhìn một cái là biết, Erika lại hoàn toàn không để tâm đến, chỉ nghiêng đầu trả lời với vẻ ngạc nhiên. Xem ra cô không cố ý mặc như vậy để trêu chọc cậu bạn "thanh mãi trúc mã".
Hitomi cảm giác bản thân tốt nhất nên tránh chủ đề này càng xa càng tốt.
Nhất là khi đối mặt với sự vô tư của Erika và thần kinh đang căng cứng của Mikihiko.
“Kì thực, đây không phải quần thể thao…!”
Tatsuya chen ngang cuộc đối thoại, thật may mắn, và bây giờ, kẻ hy sinh liền biến từ Mikihiko sang Tatsuya.
Nhưng với độ dày gương mặt so sánh tường thành còn muốn vững chắc Tatsuya, Hitomi tin rằng Erika còn lâu mới khiến thằng nhóc bối rối.
"Đây không phải quần lót an toàn mặc khi đánh tennis đúng không…(0,0)?"
"Mình không thích mặc quần lót an toàn mà không có váy, cái này gọi là bloomers....(-_-)!"
"Bloomers? Nghe giống broom, có phải trước kia hay mặc đồ này khi quét dọn…(0.0)?"
"Ngốc! Không phải mình đã nói đây là đồ thể thao của học sinh nữ rồi sao (0~0)!"
Không đoán được Tatsuya đang cố ý hay vô ý giả ngu, làm Erika suýt không đỡ được.
"Nói đến bloomers chính là nói cái này hả?"
Leo đã hoàn hồn, đột nhiên cất cao giọng khiến mọi người giật mình chú ý.
"Năm ấy, trong thời buổi đạo đức suy đồi, học sinh nữ cấp ba mang bán cho mấy chú ba lăm đứng tuổi kiếm tiền tiêu vặt..."
Hitomi: (0.0)...Ôi Vl thanh niên…
Tatsuya:!!!
Thà rằng Leo đừng có “thức tỉnh” còn hơn. Lời nào lời nấy của thành niên này, “chất” không thể tả.
Mitzuki hồng hồng gương mặt muốn bốc khói, Mikihiko thì che hai con mắt lại, chẳng dám nhìn chuyện xảy ra kế tiếp.
Còn Erika, hai con ngươi của cô nàng như muốn bốc cháy.
Bốp!
“Im đi, thằng ngốc…(0~0)!”
“Á…!”
Erika không chút do dự “Phi Long Cước” vào ngay chính giữa hạ bộ của Leo, may là nó bị chệch sang và chỉ trúng đùi, tuy nhiên cũng làm cho thanh niên kia hét lên đau đớn té lăn ra đất.
Tuy nhiên Erika cũng chả khá hơn.
Chỉ thấy cô nàng ôm một chân, xuýt xoa nhảy lò cò vòng vòng mấy bận.
Xem ra cuộc chiến bằng ngôn ngữ và tứ chi đã kết thúc với kết quả hòa.
"Thật không tin được, trong đầu ông chỉ có những thứ đấy thôi à?"
Hiện giờ học sinh nữ ở khán đài sân bóng học sinh nam chỉ còn Erika mà Mizuki.
"Ồn quá, tôi đọc sách thấy nó viết thế thì chỉ biết có thế."
Bị Erika nhìn với ánh mắt khinh bỉ, Leo có lẽ cũng thấy tình hình bất lợi cho mình nên trả lời tương đối ngang ngược, mắt không dám đảo lung tung.
Hitomi nhanh nhạy chấm dứt ngay cuộc khẩu chiến chuẩn bị bùng nổ.
Tiệc tàn, mọi người về lớp.
…
Với trung học pháp thuật, Cửu hiệu chiến mùa hè và thi luận văn mùa thu là hai cuộc thi quan trọng, quy mô tổ chức của cái trước lớn hơn cái sau nhiều, có thể nói là cuộc thi quan trọng nhất.
Cửu hiệu chiến là cuộc thi pháp thuật liên trường dưới hình thức thể thao (thi đấu pháp thuật ngoài hình thức thể thao ra còn có giải đố hình học, trò chơi trên bàn, vượt mê cung giới hạn thời gian và truy tìm kho báu). Trường Đệ Nhất có các câu lạc bộ ứng với từng môn thi, nhưng sự cạnh tranh ở giải tương đối khốc liệt, nên việc lựa chọn tuyển thủ dự thi không giới hạn trong thành viên các câu lạc bộ, mà mở rộng ra toàn trường, tìm kiếm những tài năng có hy vọng đoạt giải.
Vì thế, công tác chuẩn bị Cửu hiệu chiến do hội học sinh nhận đảm nhiệm chứ không phải hội câu lạc bộ.
"Nói là nói vậy, cũng không thể coi thường tuyển thủ chính quy từ các câu lạc bộ. Riêng việc quyết định danh sách đội tuyển đã rất vất vả..."
Vẻ tươi tắn đáng yêu thường ngày của Mayumi không còn nữa, thay vào đó là một nụ cười yếu ớt.
Cô nằm trườn người dài ra bàn, bàn tay cầm đũa gắp thức ăn tựa hồ cũng mệt mỏi mất tinh thần.
“Cứ từ từ rồi mọi chuyện cũng sẽ đâu vào đấy thôi, Hội trưởng…!”
Hitomi vừa thưởng thức hộp bento của mình, nhẹ nhàng đáp.
“Nếu được như thế thì tốt...Nhưng hiện tại đang có một vấn đề khá nan giải đấy…(-.-)!”
Hitomi không tham dự vào, kể cả Tatsuya cũng chỉ đảm nhiệm phụ trợ em gái trong việc tập luyện mà thôi, nói chung hai thằng đều có tâm thái, làm khán giả bàng thính ở ngoài, giao cho người tài giỏi là được rồi.
Mayumi chống cằm gỗ gõ bàn giọng uể oải.
"May có Jyumonoji giúp đỡ, cuối cùng mới quyết định được danh sách...Mà vấn đề về kỹ sư còn rắc rối hơn…@@@!"
“Nhắc tới mới nhớ, Tatsuya và Miyuki -san không có mặt ở đây sao…(o 0)?!”
“Hai anh em bọn họ đang về chuẩn bị thứ gì ấy...Có vẻ như vài bữa sau họ sẽ xuất hiện thôi!”
“Tatsuya vừa mới thông báo cho tôi, cậu ta nhắn tiện thể nói lại với hội trưởng này…” - Mari quơ quơ điện thoại trong tay nói.
“Cơ mà, cậu vẫn chưa tìm đủ người à…(o,o)?”
“Ừm...Khó lắm…” - Mayumi gật đầu mệt mỏi với Mari, “Học sinh trường mình phần lớn muốn trở thành pháp sư, nhân tài toàn nghiêng về bên thực hành... Năm ba bây giờ đang trong tình trạng thiếu trầm trọng nhân tài thuộc lĩnh vực công nghệ pháp thuật. Chúng ta có những người giỏi như A-chan và Isori-kun ở năm hai, thế vẫn chưa đủ…(-.-)!"
"Isori-kun... Cái cậu cực giỏi hình học, thuộc loại đỉnh lý thuyết mà cùi điều chỉnh ấy à?"
"Giờ chúng ta không còn thời gian quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt ấy."
Hiếm khi Mayumi và Mari thở dài cùng một lúc, cho thấy tình hình nghiêm trọng tới mức nào - dù cho dùng cách này để đánh giá mức độ nghiêm trọng của sự việc cũng không được hay cho lắm.
"Mình và Juumonji có giúp cũng chỉ giúp được một phần..."
"Hai người không phải là tuyển thủ chủ lực sao? Nhỡ quan tâm đến CAD của người khác quá mà lơ là môn thi của mình thì sao, việc này không đùa được đâu."
"... Mari mà tự điều chỉnh được CAD thì ít ra cũng bớt một phần gánh nặng."
“...!”
Lời thật đau lòng a.
Ban trưởng Ban Kỷ Luật khóe mắt co rúm, quay đầu nhìn đi chỗ khác trước ánh mắt kiên định của Mayumi.
".. Ừ, tình hình thật sự rất tệ."
Bầu không khí trong phòng hội học sinh bắt đầu trở nên nặng nề.
Hitomi cảm giác bản thân cần phải làm gì đó để thoát khỏi hiện trường này.
Nhưng cơ hội vẫn chưa đến…
“Rin-chan, hay là em làm kỹ sư nhé…(^o^)...?"
Mayumi ngỏ lời mời, không biết là lần thứ mấy, với Suzune, người thường ở phòng hội học sinh vào giờ nghỉ trưa trong thời điểm bận rộn khi giải Cửu hiệu chiến sắp đến.
"Không được, kỹ năng của em chỉ làm liên lụy đến Nakajou và mọi người thôi." - Suzune cực kyd dứt khoát từ chối, dường như đã quá thành thạo với việc này.
“Khục...Hội trưởng, tôi góp một lời được không!” - Hitomi ho khan một tiếng thu hút sự chú ý.
“Dĩ nhiên, Kizari- kun có sáng kiến gì sao...≧❂◡❂≦!?”
Mayumi to tròn sáng lấp lánh đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hitomi, khiến cậu cảm nhận áp lực lớn lao vô cùng.
“Có một người mà tất cả đều bỏ quên đấy...Một kỹ sư pháp thuật đầy tài năng…!”
“Ai?”
Bốn cô gái đồng loạt thốt lên, ngạc nhiên không thôi.
“Shiba -kun!” - Hitomi lời ít ý nhiều, cũng không có bất kỳ tội lỗi cảm giác khi bán thằng em mình.
“Tatsuya sao...Chuẩn xác quá chứ…!” Azusa, người từ đầu đến giờ vẫn nhìn chăm chú thiết bị đầu cuối cỡ lớn của mình mà nhăn nhó - chắc đang làm bài tập - khẽ thở dài, tắt nguồn thiết bị rồi ngẩng lên. Bầu bĩnh khuôn mặt tựa hồ tỏa sáng.
“Cậu ấy có Silver Horn...Nghe nói CAD của Miyuki-chan là do Shiba-kun điều chỉnh. Em từng thấy qua một lần rồi, kết quả so với kỹ sư của công ty hàng đầu chỉ có hơn chứ không kém."
Mayumi nhảy bật khỏi ghế.
Gương mặt cô lại tràn đầy sức sống, vẻ mệt mỏi nãy giờ dường như chưa từng xuất hiện.
“Tốt, vậy quyết định thế nhé...Kizari-kun, nhờ cậu thông báo giùm Tatsuya -kun nha...≧◔◡◔≦!”
“Hế…(0.0)!?”
Giúp đỡ không cầu hồi báo, vẫn bị sai như khổ lực, vẫn là hội trưởng sai khiến, Hitomi ánh mắt trông chừng tương lai một mảnh tối tăm.
“À quên, còn việc nữa…”
Mayumi lời nói kéo mọi người trở về thực tại