Vừa sử dụng năng lực, Hitomi tức thì cảm nhận phía bên trái mình một mảnh màu xanh biển sinh mệnh hình thù con người đang cẩn thận di chuyển, hai cánh tay tiểu động tác tựa hồ chuẩn bị rút ám khí ra tập kích cậu lần nữa.
Oành!
Hitomi bất thình lình dậm mạnh chân lên mặt đất, từng vết nứt rạn trải ra xung quanh nửa mét, toàn bộ phương viên sân chùa tựa hồ nhỏ nhẹ rung rinh một cái.
Tại đang ẩn thân Kokonoe Yakumo bị chấn động bất thình lình này làm giật mình mất một giây. Đột nhiên, phía trước ông truyền đến tiếng gió rít gào cùng với thanh âm xé rách không khí.
Là đối phương phản công!
Trong đầu Kokonoe Yakumo lóe lên thật nhanh suy nghĩ. Nhưng cũng không kịp phản ứng, bởi lẽ đòn tập kích canh thời gian quá mức chuẩn xác, chẳng khác gì một loạt hệ liệt chương trình đã được thiết lập sẵn để triển khai vậy.
Không tránh né, mang ý nghĩa phải ngạnh kháng.
Bốp!
Va chạm cùng với lả tả thanh âm vang lên.
“Kizari -kun...Không ngờ cậu có thể khám phá ra thuật ẩn thân của tôi đấy…!”
Kokonoe Yakumo bất đắc dĩ không thể không hiện thân, hai tay bắt chéo trước mặt làm tư thế phòng thủ.
Dưới chân ông rơi vãi đầy mảnh vụn của hòn đá nhỏ mà Hitomi vừa mới sử dụng.
“Đại sư quá khen...Chút tài mọn không đáng để nhắc tới...(─‿‿─)!” - Hitomi híp mắt trả lời.
“Còn có cả Tatsuya và Miyuki- kun nữa sao, hai đứa vào đi…!”
Kokonoe đi trước, chắp tay phong phạm cao nhân bộ dáng khiến người sùng bái. Nhưng nhìn kỹ lại thì phần mu bàn tay phải của ông thỉnh thoảng lại run run, bên trên còn tím bầm một vết không nhỏ, hiển nhiên là ban nãy đỡ đòn mang đến thương tích.
Hitomi cũng chẳng vạch trần, chỉ là cười thầm trong bụng. ra hiệu cho hai anh em nhà Shiba tiến tới.
“Yo, hôm nay mấy đứa muốn gì ở ta…!?”
…
Ở một góc nào đó trong chùa được chiếu sáng bởi bốn đống lửa tại bốn góc, chỗ bình thường tiến hành Hộ ma phần pháp tu (Ngôi chùa này tạm thời công khai thuộc quyền quản lý của Hieizan, Hitomi chưa gặp người này lần nào), Miyuki bắt đầu tiến hành tập luyện.
Hitomi hiểu tại sao Tatsuya lại chọn thời điểm ban đêm mới tới nhờ Yakumo, bởi vì lúc này, cả khoảng đất lập lòe thứ ánh sáng xanh mờ cùng những quả cầu sáng đỏ nhỏ lơ lửng giữa không trung.
Nếu là buổi sáng sớm, có khách hành hương hoặc tham quan, thì sẽ gợi nên rất nhiều vấn đề không cần thiết.
Kể cả như vậy, hiện tại giả sử có ai đi ngang qua, có thể sẽ sợ mất mật khi lầm tưởng rằng hồn ma đang hiện hình. May thay, ở đây chẳng có bất cứ vị khách vãng lai nào.
Hitomi nhìn chằm chằm những đốm sáng bay lượn trên bầu trời.
Phép này gọi là “Spirits hovering- Những tinh linh bay lượn”. Ma pháp sư dùng Psion triệu hồi từ trong trời đất các nguyên tố phép thuật ở dạng tinh linh (cái này tác cũng chả biết:)), các tinh linh không có sức tấn công, chỉ mang tác dụng soi sáng hoặc đánh lạc hướng kẻ địch.
Với mười mấy tinh linh sặc sỡ đủ loại màu sắc, Miyuki xách trong tay gậy bóng chày bay vút lên trời.
Bóng người cao gầy xuyên qua màn sáng xanh, một quả cầu sáng lặng lẽ biến mất.
Hai quả, ba quả, số cầu sáng biến mất dần dần tăng lên.
Bóng dáng tha thướt đuổi theo những quả cầu sáng trôi nổi khắp bốn phía bằng động tác nhanh nhẹn và mạnh mẽ khó tưởng, đồng thời dùng cây gậy ngắn trong tay đánh chúng vỡ ra làm đôi.
Lúc số cầu sáng bị đánh vỡ lên tới ba mươi, Tatsuya ra hiệu Miyuki nên dừng lại nghỉ ngơi.
“Loại này tiêu hao có chút lớn, đợi chốc nữa ta đổi sang một cái khác tương tự, nhưng ít tốn kém Psion hơn…(~.~)!”- Kokonoe Yakumo thở hồng hộc nói.
Hitomi chắc lưỡi, trong lúc đang đợi ông thầy khôi phục thể lực và Miyuki nghỉ giải lao thì cậu quan sát cái kết giới mà Kokonoe đã lập ra.
Bên ngoài kết giới hình vuông khoảng mười một mét được vẽ đơn giản bằng vôi - chỉ dùng bốn vạch vôi trắng mà có thể lập được một vùng bao trùm rộng lớn như vậy, không thể không nói, công lực của vị trụ trì Kyuchou thật sự đáng kinh ngạc.
Kết giới là một trong những bí mật của shinobi, Hitomi không quá am hiểu về món này, cậu chỉ nhớ rằng ngoại trừ Kokonoe Yakumo, thì lần duy nhất gặp được kết giới là mười một năm trước đó, giữa trận chiến đầu tiên tiếp xúc với Liên Minh Đại Á.
“Sen-sei...Miyuki...Kizari-san...Trà tới đây...(`・ω・´)!”
Tatsuya cẩn thận bê một cái khay, trên có đặt ba ly trà nóng còn bốc hơi nghi ngút.
“Bọn họ tập luyện mệt mỏi thế...Trà nóng vầy có ổn không, Tatsuya…(o 0)?!” - Hitomi tò mò hỏi.
Bản thân cậu nóng hay lạnh đều vô tư, chẳng qua nhìn mồ hôi mồ kê nhễ nhại Yakumo và Miyuki, bắt uống trà nóng thật sự không đành lòng a.
“Anh cứ yên tâm, Kizari-san...Loại trà đặc biệt này của sen-sei, có công dụng rất đặc biệt, càng nóng uống càng tốt!”
Kokonoe tiếp lấy ly trà từ tay học trò, khẽ nhấp một ngụm, bên kia Miyuki cũng vậy.
"Sư phụ, cảm ơn người. Không chỉ cho mượn sân, người còn luyện tập cùng em gái con nữa...^( ‘-’)^!”- Tatsuya nghiêm túc nói, khom lưng cảm ơn.
Yakumo gật gật đầu, phẩy tay vẻ không đáng kể:
“"Điểm cốt yếu của tấn công thực thể và tấn công ảo ảnh có sự khác biệt rất lớn, Miyuki cũng là một học sinh đáng yêu của ta, ta sẽ giúp đỡ không ngần ngại."
“Ta trước cho Miyuki làm điểm thực tế, bây giờ sẽ chuyển sang phần ảo cảnh...Để Miyuki-kun cảm nhận được sự khác biệ[email protected](ᵕ.ᵕ)@!”
Hitomi cảm thấy hai chữ "Đáng yêu" hình như được nhấn mạnh, xem ra tính tình của ông thầy bất cứ khi nào gặp tựa hồ đều y chang. Nhưng cậu quyết định không đả động đến vấn đề này, bởi vì chính chủ Tatsuya dường như đã quen thuộc với cung cách nói chuyện của Yakumo.
“Yo...Bắt đầu vòng hai, vô kết giới đi, Miyuki-kun…”
“Vâng, sen-sei!”
Hitomi đột nhiên nhận thấy thị giác một hồi trùng kích, nhưng với lượng tinh thần và chỉ số INT khủng bố, cộng thêm Kenbunshoku Haki bị động khả năng, miễn nhiễm ảo thuật, nên cậu rất nhanh nhận ra cảnh tượng phía trước là giả dối.
Nếu ban đầu Spirit Hovering - Những Tinh Linh Bay Lượn, là chân thực, thì bây giờ “Quỷ Hỏa” của Kokonoe hoàn toàn dựa trên nhẫn thuật làm chủ.
Pháp thuật ảo ảnh là lĩnh vực sở trường của "Nhẫn giả - Shinobi", tất cả các phương diện bao gồm tốc độ chiếu hình, độ chân thật và thông thạo, đều vượt xa pháp thuật hiện đại. Pháp thuật hiện đại có thể phát động nhanh chóng và chính xác rất nhiều loại dị năng lực khác nhau, có điều trong một số lĩnh vực đặc biệt nhất định, vẫn thua xa pháp thuật cổ ở nhiều điểm.
Tuy rằng giả dối, nhưng xét về mặt khóa học, nó cũng tương tự một máy chiếu lập thể, có điều nguồn phát ra ở đây là Kokonoe Yakumo. Đấy đồng thời là lý do ông thầy bảo rằng phép này sẽ đỡ tiêu hao thể lực và Psion hơn.
Mười lăm phút sau…
"Miyuki, đêm nay luyện đến đây thôi nhé...(~.~)?"
Tatsuya đưa nước trà cho em gái rồi hỏi.
Miyuki lắc lắc đầu, uống một ngụm trà cho trơn giọng, đáp.
"Nếu sư phụ không phiền, em muốn tập luyện thêm chút nữa...(`・ω・´)."
"Không vấn đề gì, hay là Tatsuya cũng thử đánh "Quỷ hỏa" xem sao?"
"Không, con... xin kiếu...१|˚–˚|५!"
“Kizari-kun...Thấy sao hả...◤(¬‿¬)◥!”
Hitomi lắc đầu, “Xin lỗi trụ trì, tôi không hứng thú với món này lắm…(._.)!”
“Vậy sao, đáng tiếc thật đấy…!”
Miệng nói tiếc hận, nhưng gương mặt hớn hở kia của Yakumo cho thấy ông chả hề có hảo ý chút nào.
Hitomi cảm giác quyết định không ham vui của mình là đúng đắn.
Yakumo chuyển nụ cười từ nham hiểm xấu xa sang ấm áp gần gũi, quay người lại đối diện với Miyuki.
"Bắt đầu thôi."
"Vâng, phiền sư phụ."
Miyuki cúi người ra hiệu tiếp tục luyện tập.
Tatsuya nhận lại cốc trà từ tay hai người.
Lúc Miyuki đứng ở trung tâm hình vuông tạo bởi bốn đống lửa, Yakumo chuẩn bị thi triển ảo thuật, thì…
“Ai…(0~0)?!”
Hitomi cùng Tatsuya đồng loạt quát lớn.
Hai cặp ánh mắt nhìn chằm chằm vào khoảng tối bên trái của sân chùa, nơi im ắng tịch mịch chỉ duy nhất bụi rậm xào xạc hòa quyện với gió đêm.
“Yu...Haruka -kun…(^.^)!”
Yakumo lơ đãng chào người kia.
Cả ba người đều có ấn tượng về cái tên này. Riêng Hitomi nhớ khá kỹ, đây chẳng phải là:
“Ono sen-sei…(0.0)?!”
Bóng người từ bóng tối đi ra khoảng sân được chiếu sáng ánh lửa chập chờn toát lên vẻ trưởng thành hơn Miyuki.
Cô ta là giáo viên hướng dẫn của trung học Đệ Nhất - Ono Haruka.
Có lẽ tại cô mặc quần áo liền thân tối màu giống kiểu Miyuki, nên những đường cong ở vòng một, vòng hai trông rất nổi bật, kết hợp với khuôn mặt trẻ con kia, quả là rất cuốn hút.
“Ono sen-sei đến đây làm gì?”
Hitomi đặt câu hỏi, xoa dịu đi bầu không khí xơ cứng dưới ánh mắt lạnh như băng của Tatsuya.
“Úi cha...không cần phải cảnh giác như vậy, bởi vì Haruka cũng là một đồ đệ của ta." - Trụ trì Yakumo thay Ono sen-sei đáp lời.
"Nhưng khi dạy con người có ân cần như lúc dạy Shiba-kun đâu."
Haruka nói bằng giọng trêu chọc, hoàn toàn không hợp với bề ngoài lạnh lùng gần như hòa nhập vào bóng đêm.
“Cơ mà…” - Haruka có vẻ ủ rũ nói, “Con bị sư phụ phát hiện thì thôi, không ngờ người phát hiện lại là Shiba-kun, chẳng lẽ kỹ thuật của con đã tụt hậu rồi…(-.-)?"
"Haruka, dối gạt bản thân không phải là chuyện tốt. Nếu lừa gạt quá nhiều, ngay suy nghĩ của chính mình cũng sẽ bị lẫn lộn."
"Shiba-kun cũng nói với con như vậy."
"Ồ, xem ra ta đã lắm lời. Nói chung, tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa. Haruka, nếu con vẫn cho rằng kỹ thuật của mình tụt hậu, nên biết rằng, con ẩn hình gần như hoàn mỹ, không cần phải lo nghĩ nhiều."
Haruka gượng cười lấy lệ một cách chuẩn mực trước cái nhìn của Yakumo.
Chắc cô không cho rằng chuyện qua dễ dàng như vậy, cũng không định cho qua.
Nhìn Yakumo vẫn cười hì hì, đây có thể là cách trao đổi bình thường giữa hai người họ.
"Tatsuya không phát hiện bằng khí tức, nó có một "đôi mắt" khác với chúng ta, muốn qua được mắt nó thì không thể giấu khí tức, mà phải ngụy trang."
"Ra là vậy... Con sẽ ghi nhớ điều này."
Hitomi nhìn ra đây chính là phương thức bình thường đối thoại giữa hai người bọn họ.