Moka quán cà phê nhỏ.
Lấy mèo làm chủ đề chính, thuận tiện phục vụ đồ uống, mặc dù không phải là sang trọng lớn lao gì, nhưng ở tại gần trường Đệ Nhất cũng coi như là có tiếng tăm.
Đặc biệt là các nữ sinh rất thích tới nơi này, vừa tận hưởng yên bình bầu không khí, lại có thể đùa nghịch cái kia đáng yêu tiểu động vật.
Yanaka Mibu cũng vậy.
Thậm chí so với nhiều người khác, cô càng thích nơi này hơn.
Mỗi lần tới đây, tâm hồn của cô tựa hồ trở nên thanh thản đến kỳ lạ.
Cạch!
Đối diện chiếc ghế bị người khác kéo ra.
Là người mà cô đang chờ đợi, Mibu đôi mắt sáng lên.
“Xin lỗi vì đã bắt Yanaka-san đợi hơi lâu!”
Hitomi chỉnh lại chỗ ngồi một chút nhẹ giọng nói.
“Không sao...Tôi mới tới thôi mà…(^.^)...Kizari-kun đừng bận tâm!” - Mibu mỉm cười xua xua tay đáp, “Thật lòng, tôi muốn cảm tạ cậu lần nữa, Kizari…”
“Cuộc ẩu đả đó đã được giải quyết ổn thỏa, công lớn nhất là nhờ vào Kizari-kun...≧◔◡◔≦!”
“Đấy là do các chủ tịch không có ý định truy cứu...Ý kiến của tôi chỉ là một phần...Yanaka-san hiểu chứ…(._.)!?”
“Ừmm….” - Mibu khóe môi nhếch lên có phần chua chát nói, “Ngay khi mà cầm kiếm chiến đấu, thì cả tôi và Kirihara đều đã chấp nhận là sẽ có thương tích…”
“Và như cậu đã nói lúc nãy, mặc dù Hội Trưởng và Chủ tịch các câu lạc bộ không hề muốn truy cứu vụ này, vẫn có kẻ muốn lôi nó ra rồi làm to chuyện lên...Mà mục đích thì nhằm để nâng cao thành tích…”
“Như mấy người ở Ban Kỷ Luật chẳng hạn, suốt ngày nhăm nhe hòng gây điểm với cấp trên…(0~0)!”
“Hình như Kizari-kun cũng nằm trong đó thì phải, xin lỗi nhé…(-.-)!” - Mibu cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Không sao, mấy cái đó khỏi nhắc tới đi...Yanaka-san gọi tôi tới muốn nói chuyện gì thế…(o 0)!?”
“Được, tôi vào thẳng vấn đề chính luôn...Kizari-kun, tôi mời cậu gia nhập câu lạc bộ Kendo, cậu thấy thế nào...(`・ω・´)!”
Hitomi nhấp một ngụm nước, chậm rãi đáp lời, “Thú vị...Nhưng mà xin lỗi cho tôi được từ chối…!”
“Tại sao…(0~0)?” - Mibu mặc dù đoán trước kết quả, nhưng vẫn kiềm nén thất vọng hỏi.
“Trước khi tôi đưa ra lý do, Yanaka-san có thể giải đáp, vì sao lại mời tôi vào câu lạc bộ Kendo…~.~?”
Câu hỏi của Hitomi tựa hồ chạm đến nỗi đau của cô bé, Mibu trầm ngâm chốc lát rồi đáp:
“Bởi vì sự phân biệt giữa ma thuật và kiếm đạo…”
“Như cậu thấy đấy, trong trường Trung Học Đệ Nhất, không, bất kì trường ma pháp nào, yếu tố ma thuật và khả năng thuần thục sử dụng chúng luôn được đánh giá cao hơn cả...Tuy nhiên, Kizari-kun không thấy chỉ dựa vào ma pháp để xác minh địa vị, thật không công bằng!”
“Nhất là đối với học sinh khối hai, những con người không hề được chỉ dạy về kỹ năng thực hành phép thuật và phải tự mò mẫm…”
“Chúng ta bắt buộc chấp nhận sự phân biệt đối xử này…(0~0)!”
“Đơn giản là vì chúng ta thiếu năng lực...(◕︵◕)!”
“Nhưng mà, không ai muốn cam chịu điều đó cả...॓_॔!”
“Mọi cố gắng, mọi công lao dồn nén vào, chẳng lẽ đều bị phủ nhận…” - Mibu càng nói càng kích động, “Không...Chính do thế, tất cả các câu lạc bộ Phi Pháp Thuật đều đã liên hợp lại, để tách riêng biệt ra với Hội Đồng Các Câu Lạc Bộ, đồng thời truyền lại ý nghĩ đó cho trường...Để cho họ biết, không chỉ có mỗi ma thuật, tồn tại trên đời này...ఠ_ఠ!”
“Vậy đó là lý do mà Yanaka-san muốn tôi gia nhập…(v.v)?”
“Đúng vậy!”
Hitomi nhìn đôi mắt tràn ngập ước mơ và khát vọng kia.
Mỹ hảo giấc mộng, tuy đẹp nhưng không thực tế.
Bởi vì thực tại, là vô cùng tàn khốc.
Ma pháp là gì, một câu trả lời chắc chắn ai cũng biết.
Nó, là cội nguồn sức mạnh của thế giới này.
So sánh với đơn thuần khoa học, ma pháp đã trở thành thứ không thể thiếu trong cuộc sống mỗi người.
Thậm chí, năng lực cá nhân nhiều lúc còn muốn kinh khủng hơn cả một quốc gia.
Chiếc lược cấp pháp sư, đôi khí sánh ngang, hoặc lớn hơn tầm uy hiếp của hạch đạn.
Chính là nhờ sự cơ động, linh hoạt của ma pháp.
Thứ mà trước đây, con người luôn luôn thiếu, và cực kì hạn chế trong chiến tranh.
Bởi lẽ, hạch đạn là một con dao hai lưỡi, hại người hại ta.
Nếu dùng không tốt, ô nhiễm phóng xạ hoàn toàn có thể hủy hoại môi trường sống của nhân loại.
Pháp sư xuất hiện, chẳng khác nào một giải pháp tối ưu cho các nước khi muốn giải quyết tranh chấp.
Thế nên là, Hitomi mặc dù không có ý khinh thường, nhưng cũng không cho rằng, cái tương lai tốt đẹp Yanaka Mibu nói sẽ biến thành hiện thực.
“Yanaka-san!”
“Hửm...Kizari-kun…(0.0)?!”
“Nếu thành công đặt vấn đề lên trường, kế tiếp theo, Yanaka-san muốn làm gì…~~~”
“Hể…(0.0)???”
Vẻ mặt của Mibu ngớ ra, hiển nhiên cô không hề ngờ tới Hitomi lại có nghi vấn oái ăm như thế.
Hitomi lặng lẽ chào đi trước sự thẫn thờ của cô nàng. Cậu biết, câu hỏi của mình, đã mang đến trùng kích rất lớn cho Mibu.
Có điều, Hitomi cảm giác bản thân làm vậy là đúng đắn.
Thay vì dập tan ước mơ, Hitomi liền để cho cô gái ấy tự suy nghĩ về độ khả thi của kế hoạch “Phi ma thuật” kia.
Ngoại trừ Hitomi có được vượt thứ nguyên hàng rào năng lực, hấp thu sức mạnh của nhiều thế giới chuyển hóa cho bản thân, mới có thể thành tựu “truyền kỳ” danh xưng dựa trên vật lý thể chất, còn lại, chỉ có ma pháp mới làm được điều đó.
Nếu như thay thế một cái khác thế giới, cho dù là anh hùng xã hội, thì ý tưởng của Mibu cũng không phải là tồi.
Đáng tiếc!
(._.)~~~
Hitomi thở dài thầm nghĩ.
…
“Kizari-kun...Có thiệt là cậu đã khiến cho đàn chị khóa trên kia...Cái gì nhỉ, Etou, à, Mibu Yanaka, sướng rên lên tại quán cà phê gần trường không...≧◔◡◔≦?!”
[Sướng rên lên…(0.0)...???]
[Họ nghĩ đâu ra cái từ thần thánh vậy…]
[Cái đó tựa hồ miêu tả một trạng thái của nữ giới khi thỏa mãn nhu cầu sinh lý đó oni-san…]
Kuro “nhiệt tâm” nhắc nhở.
[Im lặng…(- -)!]
Hitomi bình thường bên ngoài vẻ mặt, khóe miệng có chút rút rút, trong lòng âm thầm nhả rãnh.
Tuy nhiên, cậu vẫn cố duy trì cái trạng thái bình thản, bởi vì bên cạnh không chỉ có hai anh em nhà Tatsuya, mà còn nhiều thêm Mayumi và Azusa, kẻ vừa đặt câu hỏi chính là Wanatabe Mari, cấp trên “tạm thời” của cậu.
Cảm giác được cạnh bên từng đạo ánh mắt cổ quái chiếu lên thân thể, Hitomi lòng thầm cảm ơn “tường thành da mặt” đã ở chế độ tự động, giúp cậu thân tại dòng đời thay đổi mà tâm bất biến, chậm rãi vừa ăn vừa đáp: “Một cái thục nữ nói thế thì mất hình tượng quá, Wanatabe sen-pai...(-’๏_๏’-)!”
“Thật sao, vậy thì cảm ơn lời khen của cậu nhé...Chắc ngoài Kizari-kun thì không ai dám nói Mari này là thục nữ rồi...(▰˘◡˘▰)!”
“Biết đâu được...Có lẽ Tatsuya chăng...@(ᵕ.ᵕ)@!” - Hitomi nhún vai đáp, không thèm để ý kế cạnh hai anh em Shiba đang trợn tròn con ngươi nhìn mình.
“Khục khục...Kizari-san đừng đùa…(~.~)!” - Tatsuya ho khan vài tiếng, bên cạnh Miyuki mái tóc bay bay, tựa hồ có xu hướng bão nổi.
“Mà nói thật nhé, Wanatabe sen-pai...Làm bạn trai không khen còn đi chê bạn gái mình không nữ tính, tôi nghĩ bạn trai của Wanatabe-san cũng không được đàn ông cho lắm nhỉ…!”
Bình thản giọng nói, rơi vào tai Mari giống như trái bom nổ tung vậy.
Chỉ thấy cô nàng đỏ mặt tía tai, đập bàn đứng dậy hét lớn, “Không phải thế, Shu…(0~0)...~~~~”
Xung quanh bầu không khí bỗng dưng ngưng đọng.
Mari chợt nhận ra bản thân lỡ lời, mặt đẹp ửng hồng như táo chín, ngúng nguẩy ho khan hai cái rồi ngồi xuống, đánh trống lảng sang chuyện khác.
“Cơ mà có rất nhiều nhân chứng thấy được khuôn mặt Mibu tự nhiên ửng đó đấy...≧◔◡◔≦!”
“Vậy hả…(-.-)!” - Hitomi hơi nhíu mày, lòng thầm hô thất sách.
Rõ ràng là cuộc nói chuyện giữa cậu và Mibu Yanaka đã bị hữu tâm nhân để ý từ trước, vả lại, Moka quán cà phê nhỏ cũng thường xuyên xuất hiện học sinh Đệ Nhất ghé ngang, việc bắt gặp này không phải quá mức hiếm lạ.
Nhưng tên nào rảnh rỗi tới mức đem nó đi tuyên truyền, mà lên tận tai của Hội Học sinh mới được chứ...(@-@)....~~~
“Vầy là Kizari-san đã có người ưa thích rồi sao...(• ε •)?!”- Miyuki chen ngang cuộc trò chuyện ngây thơ hỏi.
“Đừng tự tiện phán xét sự riêng tư của người khác như thế, Miyuki…(~ ~)!” - Tatsuya khẽ quở trách, “Xin lỗi, Kizari-san, Miyuki chẳng qua có chút tò mò…”
“Không có gì…”- Hitomi xua tay, “ Tôi biết chắc có kẻ nào đang lợi dụng mà tung tin vịt...Bởi vì tôi cảm giác được hành động của Ban Kỷ Luật chịu rất nhiều sự ác cảm đến từ các học sinh!”
“Ý cậu là sao…(0 o)?!”
“Mặc dù không phải hoàn toàn, nhưng có vẻ như phần lớn các học sinh đều nghĩ rằng, thành viên của Ban Kỷ Luật, luôn hành động vì tư lợi cá nhân…”
“Nếu những gì cậu nói là đúng, thì Mibu-san đã sai lầm!”
“Bởi lẽ Ban Kỷ Luật không có cái gọi là thành tích ở đây…!”
“Thế Mari-san có biết ai là người đã tung ra tin đồn này không…(~.~)?!”
Hitomi hỏi, tuy nhiên trong lòng liền xẹt ngang qua vụ tấn công ở rừng cây hôm bữa. Hai thứ này xảy ra quá trùng hợp.
Tựa hồ, có kẻ nào đó đang chĩa đầu mâu mọi thứ về phía cậu.