Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 202: Âm mưu bắt đầu (2)




ẦM ~~~ ẦM ~~~ ẦM ~~~

Kinh khủng tiếng va chạm mỗi lúc một lớn.

Không chỉ ba người Ashido, Yui và Momo bị chấn nhiếp bởi âm thanh này, mà toàn bộ mọi người trong khu rừng đều nghe thấy nó.

Vô số cặp mắt hướng về xa xa cao nghều nghệu vách núi đá mà toát ra thần sắc kinh nghi bất định.

Ác liệt như vậy chiến đấu, rốt cuộc là ai mới có thể chứ?!

Đánh thậm chí núi đá rung chuyển, trời long đất lở. Công kích ghê gớm đến thế, tựa hồ, phe anh hùng, không ai có thể làm được.

Team Pussy Cat mặc dù đã dùng thần giao cách cảm liên lạc với hai thầy giáo chủ nhiệm là Aizawa cùng với Vlad thông báo về việc tội phạm tập kích, nhưng giờ khắc này, đại chiến xảy ra, họ mới cảm nhận được sự an toàn của các học sinh, đang gặp uy hiếp cực độ.

Thậm chí là chết!

Phòng học bù dành cho học sinh thi rớt bên trong, Aizawa và Vlad -King, hai người thầy chủ nhiệm lớp 1-A và 1-B, mắt đối diện nhau, tức thì hành động ngay.

“Vlad...Ở lại trông chừng lũ trẻ, đề phòng tội phạm tập kích...Tôi sẽ xông vào giải cứu tụi nó... ►_◄!”

“Sen-sei...Nhưng chúng ta không biết họ đang ở đâu…(0~0)...!” -Kirishima lo lắng kêu lên.

"Tình hình bên ngoài rối loạn lắm...!"

“Cứ yên tâm ở đây...Đừng đi lộn xộn là được...Còn mọi chuyện để anh hùng chuyên chúng ta xử lý…!”

Aizawa không có thì giờ đáp trả Kirishima, cả người phóng vút ra ngoài.

Két~~~

Cửa vừa bật tung, một giọng nói khàn khàn có chút âm trầm lạnh lùng vang lên ngay sau lưng ông, “Nghĩ đi đâu đấy...Eraser Head…?!”

“Cái gì…(o o)...!?”

Aizawa giật mình quay đầu, bất chợt, một luồng hơi bỏng rát phả ngay vào mặt ông.

Phừng ~~~

Ngọn lửa màu xanh biếc yêu diễm bùng cháy, che lấp ngăn cách giữa Aizawa và tên tội phạm, vừa tấn công, lại đồng thời ngăn cản ông tiếp cận hắn.

Ngay tại khoảnh khắc ấy, Aizawa phản ứng cực kì nhanh, dây vải múa lên quấn quanh người tạo thành một cái lồng bảo hộ, chống đỡ ngọn lửa nóng hầm hập kia.

“Ngươi tốt nhất là lo cho bản thân trước đi, Eraser Head…!”

Đôi mắt quầng thâm, thân thể gầy gò thanh niên, phát ra hỏa diễm hừng hực đốt cháy Aizawa, lạnh lùng buông một câu, định xông thẳng qua tòa nhà chính dạy học.

Đột nhiên, từ trong ngọn lửa xanh biếc, bay ra vô số sợi dây vải trắng, hơi xám đen vì lửa nóng, ~~~ Pặc~~~

Dây vải nhanh như cắt trói chặt lại thân thể thanh niên, mặc cho hắn ta dãy giũa thế nào cũng không thoát khỏi.

“Chết tiệt...Đốt cho ta...(ノಠ益ಠ)!” - Nam thanh niên điên cuồng gào to, nhưng chợt im bặt. Bởi vì, năng lực của hắn, bất ngờ không thể sử dụng được.

Vù ~~~

Thân ảnh Aizawa nương theo dây vải lướt đến ngay bên cạnh hắn ta, một đùi mạnh mẽ tung lên ngay bụng của nam thanh niên, hai mắt ông đỏ cạch, tóc bay phấp phới, hiển nhiên là quirk Eraser đang tác dụng.

“Khụ...Ngươi…!”

“Nhiều lời…(ノಠ益ಠ)!”

Aizawa nhăn mặt, trói gô gầy gò thanh niên, gằn giọng hỏi, “Lũ các ngươi là ai, mục đích đến đây là gì, Nhân số bao nhiêu người...(눈д눈)!”

“Khặc khặc...Tao là Dabi...Còn mấy câu hỏi kia…!” - Nam thanh niên chợt ngẩng đầu, hướng Aizawa nở một nụ cười quỷ dị, “Ngươi nghĩ sẽ moi được thông tin từ ta sao…”

“Hả,...⊙▃⊙?” - Aizawa trợn tròn con mắt, dưới ánh nhìn của ông, tội phạm Dabi giống như chất lỏng đồng dạng, từ từ mềm nhũn ra, rồi hóa thành một bãi nước mủ màu đen chảy tí tách bên ngoài băng vải của Aizawa.

“Hừ... ►_◄!” -Aizawa tối sầm mặt lại, vội vã chạy về phía tòa nhà dạy học.

Vừa tới nơi, ông đã nghe “Rầm” một tiếng thật to, kèm theo là thanh âm rung rinh của bức tường đá ở ngoài.

“Vlad...Ông còn ổn không…?!”

“Aizawa à…?”

Vlad sen-sei thu lại trên tay đỏ thẫm máu tươi, đông đặc như tinh thạch, chính là quirk của ông, “Blood Control -Khống chế máu”.

“Tôi vừa bắt được một tên tội phạm đang định đột nhập vô…(- -)!”

Aizawa mới nhìn lại, chợt giật mình, hô to: “Hồi nãy tên này cũng mới bốc hơi ngay trước mặt tôi…!”

“Cái gì...⊙▃⊙?” - Người bị bắt ép trên tường, không ai khác, chính là nam thanh niên, tên gọi Dabi, mà hắn cũng tự xưng mình là tội phạm.

“Lũ anh hùng các ngươi mạnh hơn ta tưởng đấy chứ…!” - Không chút sức lực phản kháng nào, Dabi bỗng nhiên mở miệng, hắn quét mắt qua hai vị anh hùng, ý vị thâm trường nói, “Suy cho cùng, giữ chân các ngươi mới là mục đích của chúng ta a...(°∀°)!”

Nói rồi, toàn thân hắn lại lần nữa hóa mủ, cấp tốc nhão ra thành một bãi bùn đen ngay trước mặt của hai vị anh hùng.

“Khốn kiếp...Là năng lực của hắn sao...(ノಠ益ಠ)!” - Vlad nóng nảy đấm lên tường một cú thật mạnh, khiến nó hõm ra thành một cái hố hình nắm tay ước chừng ba mươi centimet, xung quanh rạn nứt vô số.

“Xem ra bọn chúng không muốn chúng ta tham chiến...Như vậy càng chứng tỏ, mục đích của bọn chúng không chỉ là tấn công bất ngờ để gây xôn xao dư luận…(- -)!”

“Vlad...Tôi sẽ chạy theo đường bí mật khác...Tên ban nãy nếu tới...Nhờ ông cả đấy…!”

“Được...nhanh đi, Aizawa...bọn trẻ đang phải đối mặt với nguy hiểm hết sức…!”

[Ta thật sự không muốn nghĩ đến những gì có thể xảy ra...Nhưng mà, mong là tụi nhỏ vận dụng được kinh nghiệm trong suốt khóa thực hành...Cố gắng sống sót đi, học trò của ta, thầy của các em tới đây!...►_◄]

ẦM...Oành …~~~ Oành ~~~ oành ~~~

Aizawa trong lòng tâm thần không yên, giống như có việc lớn sắp ập đến.

Nhưng hiện tại ông cũng không có cách nào tiến về âm thanh chỗ khởi nguồn được.

….

“Khặc khặc...Thằng nhỏ...Mày cũng khá nhể… (°∀°)!” - Hung tợn giọng nói, từ một cái to lớn cơ bắp tràn ngập hơi thở cuồng bạo đàn ông nói, trong thanh âm của hắn ẩn chứa vẻ bông đùa cùng giễu cợt, chẳng khác gì đỉnh cấp kẻ săn thú đang trêu đều với con mồi của mình vậy.

Mà đối diện hắn ta, là hai thằng bé, một lớn một nhỏ. Đứa lớn tầm mười lăm, mười sáu, vẻ mặt non choẹt đầy tàn nhang, không ai khác ngoài Midoriya.

Thằng nhóc nhỏ hơn, khuôn mặt non choẹt rõ ràng còn chưa quá mười tuổi. Nó mang một cái mũ lưỡi trai màu đỏ có hai cái sừng bé tí, thần sắc tái mét vì sợ hãi.

“Tụi bây có biết sao không...Tao chỉ định kiếm một tầm nhìn đẹp để thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ...Ai mà biết được, một lần câu lại có đến hai con cá cơ chứ… ☜(˚▽˚)☞!”

“Chậc chậc...Nhãi con...Hai món đồ chơi tuyệt vời...quả thật tính giải trí không tệ...À mà này…”

Hung ác tội phạm, chợt thả áo choàng, tháo xuống mặt nạ, để lộ một gương mặt trạc tuổi trung niên, tóc vàng lưa thưa cắt nhọn, đáng chú ý hơn hết, là con mắt bên trái của hắn, đã bị mù.

Con mắt ấy, lúc này đây chỉ là một cái vệt nứt rạn, kết hợp với nụ cười khát máu của hắn ta, nhìn qua khủng bố mười phần.

“Midoriya...Đúng chứ nhỉ...Mày có ở trong danh sách của tụi tao đấy…!”

Hắn cúi người xuống, từ trong thân thể, từng sợi dây cơ bắp khổng lồ kéo dài ra, nhanh chóng che kín toàn thân.

Giọng hắn bỗng trầm thấp, nhiệt độ tưởng chừng hạ xuống vài phần, sát ý tựa hồ ngưng tụ muốn người hít thở không thông.

“Danh sách tất giết…ฅ(๑*д*๑)ฅ!”

Vừa dứt lời, hắn ta đạp mạnh chân, đỏ ngòm thân ảnh hóa thành huyết quang tia chớp bắn thẳng tới Midoriya.

“Lui lại...Kota-kun…(0~0)...!”

Midoriya chỉ kịp hét lớn cảnh báo, tay trái chắn ngay trước mặt, đỡ lại đòn tấn công của tên ác nhân.

Crắc ~~~

Trong không khí truyền đến tiếng xương gãy nát, cơ hồ chưa đầy hai giây sau, một thân ảnh lập tức bị đánh bay, cả người đập dính vào vách đá đối diện.

ẦM…~~~~

Khói bụi bốc lên mù mịt, một lỗ hõm vừa khít hình dáng Midoriya hiện ra, thằng bé cơ hồ dán chặt vào đó.

Musculer liếm liếm môi, nhếch miện lộ hàm răng vàng ởn, khàn khàn nói:

“Yếu ớt vậy, cho tao thấy chút máu đi nào, Midoriya...Musculer này lâu lắm rồi chưa được thỏa mãn ham muốn đấy… (°∀°)!”

“Oẹ...Khụ...khụ…!”

Midoriya nôn khan một búng máu tươi, tay trái đau đớn, hầu như bị phế bỏ hoàn toàn sau pha va chạm vừa nãy.

Sức mạnh của cậu và của hắn, quả thật không cùng một đẳng cấp.