Tháng Tư, mùa hoa anh đào bắt đầu nở rộ!
Và cũng là thời điểm, mà tụi nhỏ phải đến trường.
Nhìn lại một chút căn nhà giờ đây đã vắng bóng, Hitomi khẽ thở dài. Chuyện đời có tụ thì phải có tan. Đã từng họp nhau đi chơi, đi ăn, đi dạo khắp phố phường năm đứa tụi nó, lúc này chỉ còn có hai con người mà thôi.
Bữa tối cuối hôm đó, bọn nhóc đã quẩy rầm trời, la hét, nhảy nhót om xòm trong biệt thự, cuối cùng chui vào ngủ lại phòng của Hitomi.
Để rồi, sáng sớm ra, nhẹ nhàng tạm biệt mọi người trong yên lặng. Minami đôi mắt đã đỏ hoe… Rikido cùng Ryoko nghẹn ngào không nói được câu nào.
Mấy đứa đó biết, sẽ mất rất lâu, tụi nó mới có thể về thăm ông bà Shigeo và viện mồ côi một lần nữa.
Tạm biệt!
Hitomi ngồi ăn sáng với ông bà Yaoyorozu và Momo mà trong lòng tràn đầy ngổn ngang và tâm sự. Nhìn vẻ mặt của cô nhóc bên cạnh ắt hẳn cũng chẳng hề khá hơn cậu một tí nào.
Bởi lẽ, sáng hôm nay, là thời điểm chính thức một học kì mới tại ngôi trường cấp ba danh tiếng U.A
Mang theo cặp sách, vẫy tay chào tạm biệt bốn người lớn, Hitomi song song sánh bước với Momo trên con đường vẫn còn phủ đầy sương sớm.
Giờ khắc này đây, trong tâm trí của Hitomi dường như đã trở lại thành một thằng nhóc cấp ba chân chính, không còn là một siêu anh hùng bóng đêm mạnh mẽ cứu người như lúc trước.
Vào giây phút này đây!
Cậu, sẽ được tiến tới học viện anh hùng đầu tiên của chính mình.
My Hero Academia!
………….
“Hitomi, chỗ này rộng quá!”
Momo kéo kéo tay áo của cậu bạn rồi chỉ khắp khuôn viên trường.
“Uhm, tất nhiên, trường chuyên cấp ba, khẳng định so với nhà của chúng ta lớn hơn rất nhiều.”
“Nhưng lớn như vậy, tìm lớp học chỉ sợ khó khắn đó!”
Quả thật, xung quanh cũng có vài đứa học sinh dáng vẻ ngỡ ngàng như tụi nó.
Thế là Hitomi và Momo phải đi loanh quanh dò xét, cũng may là tụi nó đến sớm, và khu dạy học năm nhất cũng có một cái bảng hiệu rất lớn đặt phía trước để phân biệt, nên rốt cuộc, tại trước khi chuông reo mười lăm phút, hai đứa đã tìm ra được phòng học của mình.
“Khoa anh hùng! Lớp 1-A! Rốt cuộc tụi mình cũng đã tới rồi!” – Momo hưng phấn kéo cánh tay Hitomi chỉ vào tấm biển treo ngay trước một cái cửa khổng lồ, phải dài gần ba mét là ít.
“Phù…! Giỏi lắm Momo, không có cậu thì chúng ta chắc vẫn còn đi vòng tròn ở chỗ hồi nãy quá!” – Hitomi thở phào nhẹ nhõm.
Cũng chả phải nịnh nọt hay khen quá mức gì, bởi vì nguyên bản Hitomi vốn là một dân mù đường. Gì chứ đi tìm lớp rồi tìm nhà các kiểu chính là nhiệm vụ mà cậu ghét cay ghét đắng.
Nói chung là….
Đẩy cửa vào thôi!
Oa!!!
Cửa vừa mở ra, hai bạn trẻ đã thấy phòng học đầy nhóc những gương mặt lạ hoắc.
À mà cũng không hẳn, theo như Hitomi “liếc mắt” một cái, đã nhìn được ba bóng hình quen thuộc!
Tóc vàng điệu đà bắn laze!
Mắt kính Lida- kun vẻ mặt nghiên túc như ai cũng thiếu nợ mình vậy.
Và cuối cùng là Kasutki Bakugo, đứa mà cậu đã cứu bằng thân phận Dawn Knight mấy tháng trước.
“Dưới góc lớp kìa, nơi đó còn trống hai chỗ!”
Theo ngón tay của Momo chỉ về chính giữa cuối lớp, còn có hai ghế trống ở hai bàn sát cạnh nhau. Hitomi và Momo chia ra ngồi ở hai dãy khác nhau. Phía bên cánh trái ngoài cùng của cậu là một đứa bạn có mái tóc hai màu trắng đỏ được chia nửa thành hai phần riêng biệt.
Hitomi thấy thằng nhóc đó chỉ khẽ gật đầu khi cậu ngồi xuống rồi lại quay đôi mắt lạnh lùng của nó sang chỗ khác.
Nhìn thằng bạn này, cậu cảm thấy đây quả là một con người đầy rẫy tâm sự.
Nhưng còn chưa kịp mở lời, trong lớp bỗng vang lên tiếng ồn ào, nghe đâu giống mắt kiếng!
“….”
Cơ mà đúng thật, bây giờ cậu ta đang tranh cãi với thanh niên Bakugo.
Chỉ thấy mắt kiếng Lida-kun vẻ mặt nghiêm túc, quát lớn với Bakugo:
“Không được để chân lên bàn!”
“Hả…!” – Đáp lại Lida là giọng nói vẻ cợt nhả của Bakugo.
“Đối với những đàn anh ở U.A này, thì hành động đó rất vô lễ!” - Lida gắt lên, nhưng cũng chả ảnh hưởng gì tới Bakugo. Cái tính coi thường tất cả chỉ sợ đã ăn sâu vào trong máu của nó rồi.
Nó đáp lại bằng giọng điệu và vẻ mặt coi thường hết sức:
“Không hề nhé! Mày học ở trường sơ trung nào thế hả thằng diễn viên quần chúng kia?”
“Hửm?” – Lida hơi khựng lại rồi tự hào vỗ vào ngực mình nói:
“Tôi là học sinh tại Học Viện Tư Soumei!”
(Vẩy vẩy cái tay!)
“Tôi là Lida Tenya!”
“Soumei!?” –Giọng của Bakugo chợt trở nên gay gắt…
“Vậy ra mày chính là cái thứ con nhà người ta đấy à?”
“Tao sẽ phải tận hưởng niềm vui khi nghiền nát mày đây!”
Bakugo vẻ mặt tí tởn khiến người ta muốn đập, kì lạ là mắt kính – kun vẫn còn nhẫn nhịn và chịu đựng, nhưng Lida cũng tỏ vẻ phản cảm cực kì với điệu bộ và cách ứng xử của Bakugo.
“Nghiền nát?”
“Thật thô lỗ! Mục tiêu của cậu là anh hùng đúng không vậy?”
“Xì…!” – Nhắc tới đề tài anh hùng, Bakugo đột ngột tỏ vẻ hết hứng thú, quay đầu sang chỗ khác định im lặng. Bất chợt, nó trợn hai mắt lên vẻ kinh ngạc…
“Ủa, cậu là…?!”
Lida quay đầu nhìn, và giật mình….
Ngay tại của lớp, một thằng nhóc tóc đen đang đứng đực ở đó tự khi nào. Vẻ mặt của nó đỏ lên rồi luống cuống khi mấy chục đạo ánh mắt đồng loạt quăng về phía mình.
“Ơ… mình…”
Nhưng trong khi nó còn đang lắp bắp thì Lida-kun đã bước tới thật hùng dũng, và….
“Chào buổi sáng!”
[MK***, có chào thôi mà làm gì dữ vậy cha nội!] – Tóc đen trong lòng thầm phun nước bọt.
“Tôi đến từ học viện Soumei, tôi là…!”
“Tôi nghe rồi!” –Tóc đen ngượng ngùng xua xua tay…
“Ờ thì… Tôi là Midoriya, rất vui được làm quen, Lida-kun!”
“…”
[Bà mịa nó!]
Nhìn trước mắt khôi hài màn chào hỏi, cả lớp chỉ còn biết nhả rãnh, kế tiếp đó, một cô nữ sinh tóc nâu mới tới lại tiếp tục gia nhập “Bạn mới” tổ hai người, khiến cho mấy đứa khác im lặng đến cực độ.
“Các em ồn ào quá!”
“Nếu muốn chơi trò kết bạn thì qua chỗ khác hộ đi!”
Âm thanh bình thản kèm theo sự lười nhác vang lên làm đứng hình toàn bộ học sinh, đặc biệt là ba đứa đang đứng ngoài kia.
“Đây chính là khoa anh hùng đấy!”
Giọng nói lại vang lên một lần nữa, giờ khắc này, lũ học trò mới nhận ra dưới đất có một cái túi ngủ hình xoắn tròn tròn, ở trên đỉnh có một khuôn mặt đang ló ra.
Người đàn ông rút từ trong ngực một cái ổng và bắt đầu thổi. Chỉ mất tầm năm giây là cái túi ngủ phồng lên đủ để ông ta bước ra ngoài.
“…”
[Đây là dân chuyên sao?]
[Vì thế nào, lại mất hình tượng như vậy chứ!]
Đó là toàn bộ suy nghĩ của bọn học sinh lúc này, tụi nó chưa thấy một anh hùng chuyên mà lại lờ đờ giống như thế cả.
Hai tóc ổng dài xõa tới tận vai, mắt thì lim dim tưởng chừng bất cứ khi nào cũng có thể ngủ gục tại chỗ. Vai thì quấn từng lớp băng dài.
Ổng nhìn hết cả lớp rồi nói:
“Tôi là giáo viên chủ nhiệm. Aizawa Shota! Chào các em!”
HỂ eeeeee…..!!!
Mấy đứa học sinh ồ hết cả lên.
Giáo viên chủ nhiệm của tụi nó đây sao?!
Không hề quan tâm đến phản ứng của học trò mình, Aizawa-sensei cuốn túi ngủ lại và thò tay vào đó lấy ra bộ đồ thể dục dành riêng cho học sinh U.A
“Mặc dù hơi đột xuất chút,, nhưng các em hãy mặc đồng phục và xuống sân ngay!”
[Thầy định chuẩn bị làm gì vậy ta] – Mấy đứa nhỏ đặt dấu chấm hỏi.
………
“KIỂM TRA ĐÁNH GIÁ NĂNG LỰC???”
Cả lớp đồng thanh la lớn…
Hai mươi đứa học sinh tỏ vẻ ngớ ra trước quyết định của ông thầy. Cô bé có mái tóc nâu lên tiếng hỏi:
“Thế còn lễ chào mừng, định hướng thì sao ạ?”
Và đó gần như là câu hỏi chung của tất cả mọi người. Nhưng …
Ông thầy ngay lập tức trở về một câu phũ phàng:
“Nếu đã có ý định trở thành anh hùng thì mấy cái sự kiện nhàn nhã ấy không giành cho mấy đứa đâu!”
“Hể…!”
Đâu đó vang lên vài tiếng than thở thất vọng của học sinh, Aizawa chưa vội xoay lại mà tiếp tục đứng đối diện lưng về phía tụi nhỏ tiếp tục:
“U.A nổi tiếng vì việc không bị hạn chế trong khuôn khổ nhà trường.”
“Và đó cũng là cách mà giáo viên bọn ta điều hành lớp học!”
“Ta nghĩ mấy đứa đều đã làm việc này hồi sơ trung đúng không?”
“Những bài kiểm tra thể chất không được phép sử dụng năng lực!”
Aizawa giơ lên chiếc điện thoại cảm ứng trong tay cho bọn nhóc thấy rõ một đoàn số liệu hiện ở đó.
“Đây chính là cách mà đất vẫn sử dụng số liệu bình quân từ các học sinh không sử dụng năng lực.”
“Không hề lý tính chút nào cả!”
“Cũng do Bộ giáo dục cứ trì hoãn vấn đề cải cách hoài thôi!”
“Người đứng đầu trong bài kiểm tra thực hành… Là Kizari đúng không?”
Thầy Aizawa vừa nói vừa chăm chú vào một gương mặt, dù chỉ đứng đằng sau nhưng vẫn cực kì nổi bật nhờ chiều cao của cậu.
“Là em!” –Hitomi gật đầu đáp.
Ngay lúc này, cả lớp chợt nổi lên tiếng xì xào bàn tán.
“Nghe nói cậu ta phá vỡ kỉ lục từ trước tới giờ đó!”
“Hơn xa điểm số của người thứ hai luôn. Đạt tới trên hai trăm điểm!”
“Chính tui cũng không tin vào mắt mình khi thấy kết quả của cậu ta!”
Đằng sau Hitomi, mấy đạo nóng bỏng ánh mắt, căm ghét có, đố kị có, ngưỡng mộ có, khâm phục có,… nhìn chăm chăm vào người cậu.
“Được rồi, im lặng!”
Thầy Aizawa lên tiếng để bọn nhỏ giữ trật tự. Ông chăm chú vào Hitomi một lát rồi hỏi:
“Hồi còn học Sơ Trung, thành tích ném xa của em là bao nhiêu?”
“Tầm 70 mét!”
“Tốt, thử ném kết hợp với năng lực của em xem.”
Ông thầy nói và quăng quả banh tennis cho Hitomi.
“Chỉ cần đứng trong vòng tròn, thích làm gì tùy em. Nhanh nhanh tung ra những gì em có đi!”
“Vâng.”
Hitomi tiếp lấy quả bóng và bước vào cái vòng trắng vạch giữa sân. Cậu nắm lấy quả bóng và … đứng im!
“Sao cậu ấy bất động vậy?”
“Đang súc thế lấy đà à?”
“…”
Trong mắt người khác, Hitomi giống như đang câu giờ, nhưng chỉ cậu mới biết, mình cần phải điều chỉnh lại sức mạnh bản thân.
Đừng nói xài một trăm phần trăm công suất, chỉ sợ không tới năm mươi phần trăm cũng đủ cho quả banh này tiến về miền cực lạc luôn rồi. Lúc đó sợ khó mà dấu giếm thực lực bản thân được.
Nắm nắm một chút, cảm thụ lại sức mạnh, Hitomi khóe miệng khẽ nhếch lên một vệt bí ẩn.
Đúng lúc mà thầy Aizawza định lên tiếng, Hitomi liền động thân hình.
“Big Boom!!!”
Thét lớn một tiếng, cánh tay đẩy mạnh ra, cả thân hình của Hitomi dường như lao theo đường bóng.
Bành…!
Vang dội một tiếng nổ, đi kèm với nó là một loạt những âm thanh xé rách không khí muốn chói tai và từng đợt âm bạo liên tục xuất hiện trên bầu trời.
Quả bóng phóng đi như tên lửa rồi biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Tích! Tích! Tích!
Tiếng chuông màn hình cảm ứng điên cuồng reo lên phải mất hơn năm giây ngay sau khi quả bóng được ném.
Aizawa mí mắt hơi giật một chút nâng chiếc điện thoại lên để toàn bộ học sinh được thấy rõ ràng con số trong đó….