Hitomi cũng không đợi ở nơi đó, tính cách độc hành như một thói quen khiến cậu không muốn đợi nhiều ở chốn đông người. Cũng chẳng phải vì sợ sệt hay chán ghét này nọ, chẳng qua chỉ là phiền toái mà thôi.
Tất nhiên nếu cần thì Hitomi vẫn là một chàng trai trẻ năng động và đầy nhiệt huyết!
(☞゚ヮ゚)☞!
Cơ mà, lúc này thì nhóc Midoriya (từ giờ xài tên luôn vì đã thấy bảng thuộc tính rồi) mới là người thảm hại nhất nơi đây. Nước mắt nó ràn rụa, cánh tay trái duy nhất còn lại đang đập liên hồi trên mặt đất, miệng liên tục gào khóc:
“Chỉ cần mình kiếm được thêm một điểm nữa thôi!”
“Chỉ một điểm nữa….!”
Ánh mắt nó đầy lưu luyến không buông bỏ, nhưng thông báo vang lên từ loa của ông thầy đã vỡ nát mọi hi vọng của thằng nhỏ.
“ĐÃ …HẾT GIỜ!”
“Cuộc thi kết thúc!”
Kèm theo đó là một đoạn nhạc nghe mà não cái lòng….
Mọi người: (ノಠ益ಠ)ノ!
Có cần thiết phải như đưa tang vậy không?
Không một ai lên tiếng nhổ nước bọt, bởi vì chính họ cảm giác được bản thân cũng chả làm tốt được bao nhiêu. Tuy nhiên tất cả thí sinh đều nghĩ chắc rằng người đầu tiên sẽ rớt…Ắt hẳn là thằng bé tóc đen này.
Mà Midoriya, vẻ sửng sốt, bất lực, bàng hoàng và thất vọng, vô số cung bậc cảm xúc khác nhau đều hiện rõ lên khuôn mặt cay đắng tràn đầy nước mắt kia.
Và “Ụppppp…”
Nó không chịu nổi áp lực đến từ cả mặt thể xác và tinh thần, đã đổ gục xuống bất tỉnh nhân sự.
“Tên này là cái quái gì thế?”
“Tự nhiên lao đầu vào chướng ngại vật luôn…”
Mấy giọng nói từ lũ học sinh còn đứng đó thì thào bàn tán.
“Rõ ràng là cậu ta có năng lực thuộc dạng cường hóa…” – học sinh A.
“Nhưng mà bất thường quá….” – Học sinh B.
“Cái gì mà lạ kì?” –Học sinh C.
“Thì nếu cậu ta đã có năng lực tuyệt vời, thế quái nào cậu ta lại chết nhát như vậy chứ?” – Học sinh D.
“Có khi nào cậu ta cố tình làm để đánh lừa mọi người không?” –Học sinh A.
“Cơ mà… cậu ta làm thế cũng chẳng được ích lợi gì cả!” – Học sinh B.
“Dù sao thì, việc cậu ta khá kinh khủng là không thể bàn cãi được.”- Học sinh D.
[Bọn họ chỉ nghĩ tới đó thôi sao!] –Hitomi cau mày lại, nói thế này hơi vô lễ, thế nhưng một kì thi anh hùng mà chỉ chăm chăm vào kiếm điểm, đến bảo vệ người khác còn không làm nổi thì nói gì anh hùng.
Cùng suy nghĩ với cậu, còn có mắt kiếng.
Tiện thể, ban nãy Hitomi quăng một cái dò xét vào lấy được thuộc tính giao diện như sau.
Tên: Lida Tenya
LV: 1 +4
*Skill: Engine (Động cơ)
Mắt kiếng Lida-kun thực lực quả không tệ chút nào, có thể nói là hơn đa số học sinh ở nơi này. Đồng thời khả năng nhận xét tình thế của chàng trai trẻ này cũng rất nhanh.
[Tóc đen lao vào là vì cứu cô bé hơi thấp tóc nâu kia.]
[Bọn họ lại không nhìn rõ điều đó sao?]
[Vấn đề là, cậu ta nhận thức được tình huống cũng như sự an toàn của bản thân, điểm số cần thiết để thi đậu. Nhưng cậu ta vẫn đâm đầu tới trực diện con robo đó không chút ngần ngừ.]
[Nếu là mình… Mình có làm được hay không?]- Lida cảm thấy trong tín niệm của mình có chút gì đó dao động, lại thiêu đốt không ngừng.
[Chắc chắc…Mình sẽ hành động giống vậy!] –Lida siết chặt nắm btay.
“Rồi, rồi, tất cả làm tốt lắm!”
Bỗng đâu một giọng nói vui tai cắt ngang dòng suy nghĩ của từng người. Một bà lão có khuôn mặt hiền từ, vắt cây tiêm ở búi tóc trên đầu, mang áo blouse trắng chống cây gậy nho nhỏ bước tới.
Bà thò vào ống tay áo và….
….lấy ra một ít kẹo…
“….”
“Này, kẹo dẻo này, ăn một ít đi!”
Bà vừa nói vừa đưa trong tay mấy viên kẹo đỏ lam chàm tím đủ các màu.
Học sinh A: “…”
“Dạ, cảm ơn….!”
Nhưng thâm tâm thì điên cuồng gào thét…
[Ơ đệch… bà chọn ai không đươcj, lại đưa tôi làm gì! Người ta nhìn vào như thằng nhóc cấp một đi xin kẹo vậy. Mất hết cả mặt mũi … ๏̯̃๏ "Ω).
Nhưng mà, ….
“Của em nữa này,…”
Học sinh B: “….” [Mẹ nó!]
“Những người khác tới lấy kẹo đi…!”
Bà vẫy tay gọi mấy thanh niên đang co giò chực chạy, làm tắt đi cái ý nghĩ chuồn lẹ của tụi nó.
[Há há…. Té ra ông mày cũng không phải là người duy nhất!]
Học sinh A nhìn mấy đứa khác vẻ mặt sửng sốt nhận cục kẹo mà khoái trá thầm nghĩ.
Rốt cuộc nó không phải là thằng duy nhất xấu hổ ở nơi đây.
[Nhưng rốt cuộc bà ấy là ai vậy ta?] – Mọi người trong lòng thắc mắc.
Và dĩ nhiên, sẽ có người giải đáp cho tụi nó!
“Quý bà đây, chính là cội nguồn của U.A đấy.”
Nhóc bắn laze điệu đà đưa một ngón tay chỉ về phía bà lão, lên tiếng.
“Nữ anh hùng trẻ trung, Recovery Girl! Y tá được cấp phép hành nghề từ U.A, nhờ có bà ấy mà U.A mới dám tổ chức những cuộc thi tuyển sinh đầy táo bạo thế này.”
“Vậy hả?”
Ngay lúc mọi người vẫn còn đang thắc mắc, chỉ thấy bà lão bước đến bên cạnh Midoriya và làm một động tác không tưởng.
Bà cúi đầu xuống rồi…..
“HUNNNN NÀY YYYYY….!!!!”
CÁI GIỀ …!!!!
Cả lũ học sinh đứng hình tập thể.
Nhưng rồi tụi nó chợt há hốc trợn trừng mắt, vì những vết gãy và tím bầm trên thân thằng nhóc tóc đen (Midoriya) lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được khép lại.
[Quả không hổ là Recovery Girl]
[Nhưng mà phương thức chữa bệnh … Chả dám khen tí nào!]
“…” ~thí sinh~
……….
Hitomi bước ra cổng trường thì thấy xe ông Shigeo đã đậu ở đó từ thuở nào. Một cảm giác ấm áp và tự hào bỗng nảy nở trong lòng cậu.
Hitomi bất chợt cảm thấy hôm nay mình bộc lộ tài năng cũng không phải là vấn đề gì ghê gớm.
Càng mạnh mẽ thì cậu lại càng được chú ý và bồi dưỡng nhiều hơn thôi. Biết đâu rằng trong U.A sẽ có phương pháp để cậu đột phá LV 3 thì sao.
Không những thế, cậu còn muốn hai ông bà Yaoyorozu, sơ Manila, và cả tụi bạn ở viện mồ côi nữa. Cậu muốn họ có thể hãnh diện khi nói chuyện với người khác, có thể hãnh diện khoe với bạn mình rằng, người anh của tụi này chính là thí sinh đã đỗ thứ nhất đầu vào U.A
Vả chăng với sức mạnh hiện nay, ngoại trừ một vài “biến thái” không đề cập tới, cậu có thể đi ngang trước toàn bộ tội phạm. Số lượng bây giờ gần như đã không còn bất kì tác dụng gì với cậu, LV 2 phía dưới đên bao nhiêu cậu thịt bấy nhiêu. Tất nhiên, một số thiên tài mặc dù đẳng cấp mới chỉ LV 1 cộng, thế nhưng khả năng công kích cao hơn LV2, hoặc có tính đột biến như cậu tóc đen khi nãy thì ngoại trừ.
Mang theo vô vàn cảm xúc, Hitomi ngồi lên xe mà chẳng hề chú ý quãng đường về nhà đã gần kề lúc nào không hay. Ông Shigeo cũng là người tinh ý, ông chưa hỏi gì về vẫn đề thi cử, mà chỉ lặng lẽ chở cậu bé tới nhà thôi.
Trẻ con khi nào cần nói, thì chúng sẽ nói, người lớn không cần thiết phải gặng hỏi quá sâu.
Đó chính là quan niệm của nhà Yaoyorozu.
Vừa mới đậu ở cổng, Hitomi đã thấy Rikio và Ryoko như hai quả cầu thịt phi ra với tốc độ chóng mặt, tinh thần cực kì hưng phấn.
Momo đi ra ngay kế sau họ, cô bé vẻ mặt mừng rỡ nhìn Hitomi, rồi bỗng chốc lo lắng…
[Nếu như cậu ấy không đậu vào thì sao?]
[Không thể nào, Hitomi đã hứa với mình rồi mà!]
[Mình tin tưởng cậu ấy sẽ làm được.]
Mang theo tâm tình thấp thỏm, Momo có chút không kịp đợi Hitomi đi vào nhà đã muốn hỏi kết quả bài kiểm tra.
Nhưng có người còn nhanh hơn cả cô.
Rikido nhảy cà tưng tới trước mặt Hitomi và ông Shigeo cười toe toét…
“Đậu rồi chứ thanh niên…!”
Thằng mập thụi nhẹ quả đấm vào người Hitomi. Bên cạnh sáu đạo ánh mắt cùng phát ra một cái nhìn mong chờ về phía cậu.
“Dĩ nhiên!”
“Thứ nhất nữa là!”
Hitomi hơi nhếch khóe môi, tạo thành một nụ cười nửa miệng mà Momo vô cùng yêu thích. Nó giống như một sự cuốn hút, hấp dẫn vô hình của cậu đối với người khác phái mà cô bé không tài nào cưỡng lại được. Kể từ ngày hôm ấy….
Mà đó cũng là dấu hiệu mà Hitomi chắc chắn sẽ thành công, chỉ khi nào không mắc bất kì sai sót gì, Hitomi mới dùng biểu lộ như vậy để trả lời người khác.
“Vậy thì đợi Mina-chan nữa thôi!”
“Shiketsu địa điểm thi có chút xa, nhưng giờ này phải gần về rồi chứ!”
Mọi người lầm bầm nhìn về phía cổng, chỉ tầm năm phút sau, tiếng xe ô tô quen thuộc đã xuất hiện.
Minami bước xuống, vẻ mặt nặng trĩu…
“Các cậu, tớ….”
“Đậu rồi nhé…!”
Minami bỗng nở một nụ cười thật tươi, bên cạnh bà Shigeo cũng vẻ mặt rạng rỡ.
“…”
[Làm người ta hết hồn tưởng rớt rồi!] – Mấy đứa nhỏ trong lòng nhổ nước bọt.
“Oh YEAHHHH!!!!”
“Mở tiệc ăn mừng thôi nào!”
Rikido cùng Ryoko hét lớn, lắc lắc cái thân hình chảy mỡ của tụi nó khiến mọi người phải phì cười.
Mặc dù chưa có kết quả cụ thể, nhưng ai trong số tụi nó, đều khẳng định rằng bản thân chắc chắn sẽ đậu trường mình mong muốn.
Và cứ thế, một tuần sau ….!
Yao-Momo, Rikido, Rykoko Minami…Và Hitomi.
“Nè, Hitomi, sao sắc mặt cậu bình tĩnh vậy!”
Minami bĩu môi hỏi, tuy rằng bản thân có niềm tin tuyệt đối sẽ đậu, nhưng đứng thứ mấy mới là vấn đề a.
Chẳng lẽ sau này có người hỏi thì trả lời thi vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên. Cho dù là đậu Shiketsu hay U.A thì cũng rất mất mặt được không.
Có điều, nói với tụi con trai quả thật là nước đổ đầu vịt. Hai thằng mập chẳng khác gì Hitomi, vẫn cứ nhơi nhơi như thường.
Tiêu chí của tụi nó chính là đậu không nhìn hạng mà!
Hitomi bất đắc dĩ vò vò cái đầu của mình nói:
“Không phải tớ bảo là sẽ đạt ngôi đầu bảng rồi sao!”
“Hứ… Cứ nổ nữa đi! Mình hổng tin đâu, đúng không Momo!”
“Ớ!” –Momo ngớ người ra khi cuộc đấu khẩu lan ra tới mình. Cô bé hơi ngập ngừng đáp lại:
“Nhưng mình cũng tin là Hitomi sẽ được thủ khoa đó!”
“Hể…..! Sao bữa nay cậu không ủng hộ mình nữa vậy, huhu, Momo- chan thấy sắc quên bạn, vì trai mà bán đứng đồng bọn rồi…!”
“Làm gì có...” – Momo đỏ bừng mặt, lấy tay bịt kín miệng Minami.
Bỗng hai cậu béo hưng phấn chỉ về phía bưu điện hét to:
“Hàng về, hàng về bà con ơi!”
“À nhầm, thư tuyển sinh về!”
Minami: “….”
[Tí nữa hai cậu chết với tôi!]