Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 157: Tình huống khẩn cấp (!)




Bàn tròn ngồi bên ba người, các thành viên gồm có…

Chủ thẩm: Shakata Minami

Dự thính viên: Adilas Ryoko vs Nendou Rikido

Và còn “Người bị thẩm phán”: Kizari Hitomi, Yaoyozoru Momo.

Hitomi một mặt táo bón, nhưng vẫn phải tỏ vẻ hối lỗi, hướng ba người kia bày ra thần sắc nghiêm trang sám hối.

Chủ yếu là “chị đại” Minami tạo áp lực lên Momo quá lớn, khiến cho cô bé cứ ấp a ấp úng, mặt nóng muốn chiên trứng đều được. Thành thử, được trải qua nhiều phen tôi luyện, độ dày thâm hậu có thể so với tường thành Hitomi phải đứng lên trước chịu dame.

“Hôm nay, may mắn chúng ta ẩn nấp thành công…Rốt cuộc đã bắt gian tại trận…!

[Bắt gian tại trận…(0~0)…?!!!]

Hitomi một mặt đau bi nói: “Đừng loạn xạ gọi tên vậy chứ…Minami-chan…Bắt gian tại trận là thế nào…@@@!”

“Hừ…(- -)!”

“Thành thật khai báo sẽ được giảm nhẹ tội…Cố ý chống cự…Khà khà… (ღ˘⌣˘ღ)!”

Minami cười cợt, nhưng trên tay xoay xoay dòng nước đầy ý vị uy hiếp mười phần.

“Đầu tiên, phạm…E hèm…Bị cáo Hitomi, theo lời buộc tội của nguyên cáo Ryoko và Rikido…Ngươi đã quyến rũ đồng bọn Yaoyozoru Momo của họ…Có đúng hay không…!?”

Hitomi nghe hỏi mà suýt sặc.

Cái gì mà quyến rũ…Cái gì nguyên cáo buộc tội ở đây…Mấy người này chơi có phải hơi quá không…@@@

Cơ mà, đã lỡ bị nắm thóp thì đành chịu vậy.

“E hèm…Khục khục…Bị cáo xin phủ nhận những lời cáo buộc đó…Tất cả chỉ là sự tố tụng đến từ đơn phương…!”

“Hừ…Lời phủ nhận không có hiệu lực… ╭( ̄⊥ ̄)!” –Minami ngắt lời Hitomi, gõ gõ bàn.

[Hể…Thế còn hỏi làm gì hả bà nội…(v.V)…?!”

“Tuyên tòng phạm…À nhầm, người bị hại, Yaoyozoru Momo…Bạn có điều muốn trình bày hay không…?!”

“Ế…Mình hả…(0.0)?!” – Momo ngớ ra chỉ vào bản thân.

“Tất nhiên…Chứ còn ai vào đây nữa…Mà lại, nhớ khai báo cho đúng sự thật nhe… ॓_॔!”

Ở mấy chữ cuối cùng, Minami cố ý nhấn thật mạnh, làm Hitomi có cảm giác không ổn.

Nhìn sang Momo, thấy cô bé vẻ mặt do dự, trong lòng cậu lôp bộp kêu to…[Lại chơi quy tắc ngầm ở đây…(-.-)]

“E…Khụ…Đề nghị quý tòa không sử dụng quyền lực để uy hiếp người khác…!”

“Uy hiếp cái giề…, (ò_ó)!” –Minami trừng mắt đánh gãy lời Hitomi, khiến bao lời của cậu chàng đang định nói ra nhét lại hết vào bụng.

“Thế nào…Momo, bạn là người bị hại đấy…Có oan khuất gì, xứ trình bày ra…Bản tọa sẽ lấy lại công đạo cho…, ≧◔◡◔≦!”

Hì hì…

Minami xổ xong hết tràng, quay sang Hitomi đắc ý cười cợt, ngồi cạnh hai thằng mập cũng giơ tay vỗ vỗ, vẻ mặt khoái chí, làm Hitomi hận ngứa răng…

[Tí nữa ra…Các chú chết với anh… (ノಠ益ಠ)!]

“Vâng!”

Ngay từ đầu tiên Momo thốt ra, Hitomi đã cảm thấy cuộc đời “u ám”.

Momo mắt nhìn cậu, tỏ vẻ bản thân cũng bất lực…[Cho Hitomi –kun ăn khổ một chút…để lần sau không bắt mình đợi lâu như vậy nữa… (▰˘◡˘▰)!]

Nếu Hitomi nghe được tiếng lòng của bạn gái, khẳng định kêu oan thấu trời.

Có phải cậu muốn là được đâu…@@@!

Nhưng rất tiếc, Hitomi cũng chả sở hữu bản lãnh đọc tâm…Thế nên, haha…!

“Đề nghị người bị hại trình bày toàn bộ sự việc, cận cảnh chi tiết…Bao gồm…!”

“Bao gồm cái gì…(0.0)!?”

“Hun nhau…!”

“Hể… ⊙▃⊙?!”

“Khụ…Khụ…Nói nhầm, nói nhầm…!” –Minami đỏ mặt, lấp liến trả lời, cậu cứ kể lại cái vụ đi chơi là được rồi.

[Như rứa thì nói cho nhanh đi…Còn bày vẽ kinh quá…(-.-)!]

Thật sự thì Minami cũng không có ý định xoi mói quá nhiều, chủ yếu là vì lần đó, nổ tung Vincom Park tính chất quá mức ác liệt, cho nên cô bé mới tò mò muốn dò hỏi cụ thể. Nhất là khi biết được Hitomi nhận được danh hiệu “đặc cảnh viên” từ vụ đó, quả thực khiến người đỏ mắt không thôi.

Nghe Momo tường thuật lại mất năm phút, cả bọn ba đứa kia giống như bị mất hồn vào tròng câu chuyện.

Đặc biệt là tới khúc đỏ mặt “ấy ấy”, nếu không phải vì Momo chết sống không chịu bàn giao, thì có lẽ từng chi tiết cặn kẽ đều bị cô nàng moi ra hết rồi.

Hitomi cũng phải đổ mồ hôi lạnh với thiên tính “ham học hỏi” của phái nữ.

“Tốt…Sau khi Momo giản thể cho chủ tòa sự việc…Xin hỏi bị cáo có gì tường trần…!”

[Tường trần…Rùi cũng bị bác bỏ…(~,~)!]

Nghĩ vậy chớ cũng chẳng dám nói ra, Hitomi tằng hắng giọng một chút, bắt đầu kể:

“Hôm đó là một ngày đẹp trời… Trăng thanh gió mát, sao chiếu khắp màn…”

“Nè…nè…Coi tui là lớp một hả…Buổi sáng mà trăng thanh gió mát…Sao sáng đầy trời…(- -)!”

“Phải đó…Hitomi, đừng giỡn mặt với tụi này chứ!” –Hai thằng béo hùa theo la ó.

Hitomi ho sù sụ vài phát, mặt dày hơi nóng lên, nhưng nhanh chóng điều chỉnh nhiệt độ lại ngay, lập tức sửa chữa:

“Xin lỗi…Tớ nhầm…Là một buổi sáng đẹp trời, nắng dịu soi sáng khắp nơi… ☜(˚▽˚)☞”

“Thôi bỏ qua phần tả cảnh…Vô chủ đề chính đi ông…!”

“Ok…Ok…nhanh thôi…Tớ tỏ tình với Momo, sau đó lũ tội phạm xuất hiện, tụi này chạy qua giải quyết…hết!!!”

“Hả… (ʘ̆ʚʘ̆)!?”

“Nói gì mà nhanh dữ vậy cha nội…Còn ngắn hơn của Momo-chan nữa…!”

“Cái này quy thêm tội, không trung thực khai báo…!”

“Trời!”

Hitomi bó tay rồi. Không phải mới nói là vô chủ đề chính sao, thế nào lật mặt còn nhanh hơn công nghệ Var vậy.

Cậu bất đắc dĩ, đành thêm mắm thêm muối vô chuyến đi chơi của hai đứa.

Chém gió đến trời đất không rõ, ngay cả Momo bên cạnh cũng ngơ ngớ, không nhớ được là mình với bạn trai đã từng chơi nhiều như thế.

“Ừm…Rất tốt…Sau đó là bọn tội phạm…Rùi bắt đầu đánh nhau…(0,0)?!”

“Ừ….Đại khái là vậy đó…Cơ mà đừng bắt tớ kể nữa…Khát quá Minami-chan (╥.╥)!”

“Hừm…Vậy tạm tha…Lần sau hỏi tiếp… (ò_ó)!”

“Hả…Còn lần sau nữa à… ⊙▃⊙!?” –Hitomi khuôn mặt xạm lại…

“ỦA…Cậu nghĩ của mất Momo đáng iu của tớ mà tẩu thoát nhanh như rứa hả…(0~0)!?” –Minami vừa nói vừa kéo lấy Momo, nắm lấy tay cô bé, vẻ mặt căm phẫn nói, “Tên kia mà dám bắt nạt cậu, thông báo cho tớ một tiếng…Đảm bảo hắn biết tay với mình (●"◡"●)ノ!”

“Cậu ấy tốt với tớ lắm, Minami –chan…!” – Momo bẽn lẽn trả lời.

“Vậy được!”

“Tòa tuyên, cho lui bản án lại, bữa nào rảnh xét xử tiếp… (▰˘◡˘▰)! ”

[Tuyên lẹ cho rùi…Oải quá bà cô tôi ơi… (╥.╥)…]

Hitomi chân có chút run, kéo một cái ghế ra đặt mông xuống ngồi.

Mệt không nằm trên thân thể, mà mệt về mặt tinh thần.

Thiệt tình, đánh trận với Liên Minh Đại Á, hay đập nhau với Noumu, chỉ có nhiệt huyết chiến trường, giờ bị thẩm tra như vậy, quả thực khiêu khích lòng kiên nhẫn của Hitomi quá thể.

[Cái này, so với trong truyền thuyết đi dạo phố cùng bạn gái, không biết bên nào bưa chè hơn đây…(-.-)!]

“Nghĩ gì thế ông thần…(0.0)?!”

Minami quơ quơ tay hai lần trước mặt Hitomi hỏi.

“Không có chi…Minami –chan…Cậu ở bên Shiketsu thấy thế nào…?”

“Cũng bình thường…Cơ mà, bên đấy cũng có nhiều thiên tài ghê gớm đấy…!”

Minami nói, khuôn mặt có hơi ủ rũ. Hiển nhiên đã bị ăn không ít quả đắng.

Hitomi cùng ba đứa kia cảm thấy hứng thú, liền vây quanh cô bé hỏi thăm tình hình.

Minami bắt đầu một đợt “giáo viên giảng giải”…

“Trường tớ nhé…Năm nhất mặc dù không có tổ chức Hội Thao rầm rộ như trường cậu, tuy nhiên, ra ngoài dã ngoại thực chiến nhiều vô số kể luôn…(^0^)!”

“Đặc biệt, có một tên, điểm số thi cao ngút trời…Nghe nói hắn vốn được tuyển thẳng vào U.A, nhưng cuối cùng lại chọn thi bên Shiketsu, điểm số đứng hạng thứ nhất…”

Minami hơi ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Tên đầu gỗ kia, gọi là Yoarashi Inasa…Anh hùng danh xưng là Stormwind!”

“Ồ…(0,0)!?”

“Cái name này, giống như, mạnh mẽ vô cùng…Như vầy, tên đó, tính cách ắt hẳn cũng rất thẳng thắn, pha lẫn nóng nảy đúng không…?!”

Kinh nghiệm đầy mình Hitomi lập tức cho ra phán đoán của bản thân.

“ỜI…Mà sao cậu đoán chuẩn thế… ⊙▃⊙?!” –Minami gật đầu, chợt kinh ngạc kêu lên.

“Bình thường, bình thường…!” –Hitomi xua xua tay, thần sắc thản nhiên nói.

“Thôi đi…Bớt khoe mẽ ông tướng… (・ε・;)”

[Cái này gọi là nằm cũng trúng đạn à…Mình khiêm tốc chứ có khoe đâu…@@@]

Hitomi thật sự vô lực lên tiếng rồi. Bà cô Minami này quả thật chủ tâm đâm chọt bản thân đây mà.

“Inasa…Tên đầu đất đó, luôn mồm nói thích U.A, nhưng không ngờ từ chối lời của trường…Thật chẳng hiểu nổi…(-.-)!”

Minami than thở, có vẻ rất cảm khái trong vấn đề này. Có lẽ bởi vì mộng tưởng của cô bé đã từng là gia nhập U.A chăng?

“Bên Shiketsu cũng nhiều mỹ nhân lắm đó nghen, Hitomi –kun… ≧◔◡◔≦!”

Minami họa phong chuyển đổi một trăm tám mươi độ, khiến Hitomi chuẩn bị không kịp.

Cậu cảm nhận được một tia laze nóng bỏng như có như không chiếu ở sau lưng của mình. Chắc chắn, không ai khác ngoài Momo rồi.

[Minami này…Đáng đánh…( - -)…Biết quan hệ của mình với Momo rùi mà còn châm ngoài khiêu khích…Có dịp phải cho cô nàng này nếm mùi vị mới được…(0~0)!]

“À mà, Hitomi –kun…!” –Rikido đột nhiên chen lời vào cuộc trò chuyện, tay còn nhồm nhoàm miếng khoai tây chiến.

“Ăn hết đi hãy nói…!” –Hitomi một mặt ghét bỏ đáp.

“Nhanh thui…Nhanh thui…(^o^)!”- Rikido thồn hai miếng cuối cùng vào bụng, nuốt một hơi, ấp úng nói…

“Tụi tớ thấy trên bàn cậu có thư mời của I- Island vì là quán quân của Hội thao U.A, thời gian cũng sắp đến rồi, lúc nào cậu đi…(0.0)?!”

“Hả…cái đó…!” –Hitomi vỗ vỗ đầu, nếu không có thằng bạn mập nhắc thì có khi cậu cũng quên béng.

Momo chợt mở lời, “Nhà mình tham gia tài trợ cho bên đảo I- Island, nên có vài suất tham dự nè…Ngoại trừ Hitomi, mấy cậu có muốn đi không…(^.^)?!”

Rikido và Ryoko nghe nói, mắt sáng lên, nhưng rồi sực nhớ tới thứ gì, mặt ỉu xìu trả lời…”Tụi tui thích đi lắm…Có điều, bị bắt phải học hè rồi… (╥.╥)!”

“Học hè…(0.0)?!”

“Cậu chắc chưa rõ…Hai tên này, học hành điểm số lý thuyết thì được, mà thực tập yếu kém quá, trường phạt cho học bù thêm…!” –Minami nói, khuôn mặt ý cười rõ ràng, khiến hai thằng mập dị đến không có chỗ che, tức thì ụp đầu xuống bàn nhất quyết không ngẩng lên.

“Thế còn Minami –chan thì sao…(0,0)?!” –Momo mong chờ hỏi.

“Xin lỗi…Tớ cũng không được, bên Shiketsu có khóa dã ngoại để tập huấn cho kì thi lấy bằng anh hùng…Hình như bên cậu cũng thế phải không, Momo-chan?”

“Ừm… nhưng vài tuần nữa mới bắt đầu…!”

“Tớ xui hơn…Mấy ngày nữa là phải về trương roài…Cho nên đi hổng được…!”

Bầu không khí có chút trầm mặc. Đúng lúc này, điện thoại của Hitomi chợt reo, cậu lấy ra nghe, thần sắc chuyển biến cực nhanh, tắt máy xong, quay đầu sang nói với bốn đứa.

“Bên trụ sở anh hùng có việc gấp…Tớ nhận lệnh triệu tập đi ngay…Khi tớ về bàn tiếp nhé…!”

To be continued…