Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 91




Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Nếu bên Quý Hòa bận rộn với việc xây dựng kiến thiết thôn làng, vậy Vân Sơ bận tới Khánh thị mua sắm.

Vài ngày nữa là tới giao thừa rồi.

Nếu là hai năm trước, Vân Sơ sẽ không bao giờ ăn mừng năm mới. Bởi từ sau khi ba mẹ qua đời ngoài ý muốn, trong cuộc sống của Vân Sơ chưa từng có mấy ngày lễ náo nhiệt như giao thừa. Vì cô đã không còn người thân nào để cùng nhau đón giao thừa nữa.

Nói vậy cũng không đúng, bởi khi đó bà ngoại cô vẫn còn sống nhưng cô không hề hay biết mà thôi.

Vốn năm nay Vân Sơ cũng tính tự mình tùy tiện hồ lộng cho qua, nhưng lần trước Trạm Vân Tiêu tới đã ngỏ lời mời cô tới Trạm phủ ăn tết. Bây giờ quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt, nếu Trạm Vân Tiêu đã mở lời, vậy Vân Sơ tất nhiên cũng không cự tuyệt.

Nghĩ tới nhân khẩu đông đảo của Trạm phủ, hẳn cũng là một thể nghiệm không tệ khi cùng nhau qua năm mới trong không khí náo nhiệt đó.

Vì sợ Vân Sơ không đáp ứng, Trạm Vân Tiêu còn chuẩn bị cả một rổ lý do. Cái gì mà mấy quả dâu tây hắn trồng trong nhà ấm đã chín rồi, rồi lại Tần thị, Vương thị liên tục nhắc tới cô này nọ, v.v....

Nhưng, trước khi chờ hắn nói ra những lý do sớm đã nghĩ kỹ trong lòng, thì Vân Sơ đã sảng khoái đồng ý trước.

Giờ nhớ lại vẻ mặt kinh ngạc không dám tin tưởng của Trạm Vân Tiêu khi đó, Vân Sơ lại không nhịn được cười.

Lần trước do say rượu mà vội vã tới, nhưng lần này Vân Sơ là được mời đi nên thật không tốt nếu lại tới tay không như thế.

Trước kia khi Vân Sơ tới Lâm gia làm khách, cô đã chuẩn bị một bộ mỹ phẩm dành cho phụ nữ lớn tuổi và hai bình rượu ngon cho ba mẹ Lâm Trí Hòa. Với lễ mừng năm mới như vậy, chắc chắn không được coi là thất lễ trong thời hiện đại.

Tuy nhiên, Trạm Vân Tiêu là người cổ đại, mà hai người Vương thị và Tần thị ra tay cũng rất hào phóng. Động một chút là vòng tay ngọc bích đỏ có giá trị liên thành, hay vòng tay bảo thạch mạ vàng. Bởi vậy, Vân Sơ luôn cảm thấy có chút đuối lý nếu cô tặng lễ theo cách hiện đại.

Bên người cô chỉ có mỗi Dương Vi là người đã kết hôn. Nhưng Dương Vi lại cho biết trước và sau khi kết hôn, quà cáp hai bên nội ngoại đều là chồng cô ấy chuẩn bị. Cô ấy trước nay chưa từng chuẩn bị quà tặng cho ba mẹ chồng bao giờ.

Khi nghe nói Vân Sơ muốn chuẩn bị lễ vật cho người nhà bạn trai, Dương Vi còn không ngừng khuyên cô. Nói con gái nên có giá trị riêng của mình, không nên vội vàng lấy lòng nhà trai làm gì nếu không sẽ bị đối phương coi khinh. Bên cạnh đó, không nhất thiết phải có cái cấp bậc lễ nghĩa này. Con gái khi đang yêu, chỉ cần mang theo ít hoa quả và sữa qua nhà bạn trai là được rồi.

Hoa quả và sữa, Vân Sơ luôn cảm thấy chính mình không thể xuất thủ lấy ra thứ này đem tặng người được. Vậy nên đề nghị của Dương Vi không có tính tham khảo, lược bỏ qua.

Cô đã suy nghĩ ròng rã suốt một ngày và cảm thấy vẫn nên tới Khánh thị nhìn một chuyến xem sao đã. Sau mới quyết định nên mua cái gì làm lễ năm mới cho mấy người Tần thị.

Năm mới đến gần, Khánh thị ngập tràn ánh đèn và không khí vui mừng. Dù là trung tâm thương mại hay phố đi bộ, các cửa hàng lớn nhỏ đều đưa ra đủ loại giảm giá rất hấp dẫn. Rất có ý tứ muốn vắt khô túi tiền người dân Khánh thị ở trước lúc ăn tết.

Vân Sơ đã dạo một vòng khắp trung tâm thương mại và chỉ chọn được một bộ mỹ phẩm chống lão hóa. Các mẫu mã kiểu dáng quần áo trong các tiệm bây giờ rất đẹp và cũng rẻ hơn ngày thường, nhưng với tính cách bảo thủ của Tần thị, hẳn dì ấy chắc chắn không muốn mặc những bộ quần áo "sang chảnh" này.

Thời điểm này có quá nhiều người mua đồ Tết, nếu Vân Sơ không có ý tưởng đặc biệt nào vậy cô chỉ có thể theo số đông mua thật nhiều hoa quả khô cùng bánh kẹo.

Hạnh nhân, quả mắc ca, hạt thông, hạt dẻ cười, hồ đào,....

Kẹo cứng, kẹo dẻo, kẹo bơ cứng, sô cô la......

Dù sao thì Vân Sơ đã mua một bao lớn thượng vàng hạ cám, sau còn phí rất nhiều khí lực mới xách được tất cả ra xe.

Nghe Trạm Vân Tiêu nói thời tiết chỗ anh bây giờ rất rét lạnh, nên Vân Sơ còn mua một túi lớn áo len và quần áo giữ ấm. Có của Vương thị và các cháu trai cháu gái của Trạm Vân Tiêu, ngay cả ba của anh và một nhà anh trai cả và anh trai thứ hai của anh hiện đang đóng ở biên quan cũng có phần.

Nhớ trước đây Trạm Vân Tiêu nói ba và anh trai anh là người cực kỳ thích rượu giống Lỗ Bằng Thiên, vì vậy Vân Sơ còn đặc biệt đi tìm mua rượu. Nhưng rượu đế ngon lại không dễ kiếm như thế, cần phải tìm được đường mua riêng. Vì chuyện này, Vân Sơ đã chạy qua liên tiếp mấy cửa hàng bán rượu để tìm mua, một chai rượu đế ngon cũng rơi vào một nghìn khối một chai.

Mặc dù có rất nhiều người sẽ tích trữ rượu trong dịp năm mới nhưng hiếm có khách hàng nào như Vân Sơ mua liền vài hộp rượu hảo hạng trong một lần. Vì chuyện này, người quản lý cửa hàng rượu đã tặng cô thêm vài bộ dụng cụ pha rượu và hai bình rượu đế ngon.

Quản lý cửa hàng rượu muốn dựa vào điều này để thiết lập mối quan hệ tốt với Vân Sơ. Dẫu sao một khách hàng lớn như vậy có thể giữ lại thì càng tốt.

Vân Sơ đã dành ra ba ngày ở lại Khánh thị để mua đồ và nhét đầy ắp cả chiếc xe ô tô của mình. Dù thế, cô vẫn muốn mua thêm ít hoa quả nữa, vì hoa quả vào mùa đông ở thời cổ đại rất đắt đỏ. Tuy nhiên nghĩ lại thì hoa quả bình thường ở Thanh thành cũng có bán, nên cô không cần thiết phải mua từ Khánh thị trở về.

Mấy đêm nay Vân Sơ đều ngủ lại ở nhà cũ. Bành Tĩnh Tình đã về nhà ăn Tết, còn Đường Lôi cũng về với ba mẹ cô ấy, do đó cô trở về nhà cũ ở mấy ngày cũng không có gì phiền phức. Bành Tĩnh Tình quả nhiên là người thích sạch sẽ. Nhà cửa được cô ấy dọn dẹp vô cùng sạch sẽ gọn gàng, trong nhà cũng không hề có thứ gì hỏng hóc. Từ đó có thể nhìn ra bọn họ vẫn rất chăm chút bảo vệ căn nhà này.

Lúc trở về, Vân Sơ còn lái xe tạt qua nhà Đường Lôi một chuyến. Một là để đưa chìa khóa cho cô ấy, hai là để tặng quà Tết cho dì Đường và chú Đường. Lúc biết được cô sẽ đến thăm ba mẹ Trạm Vân Tiêu, lại nghĩ đến mấy hôm nay liên lạc không được, Đường Lôi không khỏi cười trêu ghẹo. Nói cô cần phải ngàn vạn chú ý, vì quê Trạm Vân Tiêu xa xôi như vậy, đừng có để bị người ta bắt về làm nàng dâu miền núi.

Vân Sơ không để ý tới mấy câu đùa trêu ghẹo ấy. Nhớ trước kia mỗi khi bọn cô nói tới Trạm Vân Tiêu, hai người Đường Lôi vẫn luôn khen ngợi anh không ngớt. Họ cảm thán nói không biết vùng núi khe suối nào lại xuất ra được một Kim Phượng Hoàng giống như anh.

Khi trở lại Thanh thành, Dương Vi đã lắc đầu khi thấy cô chuẩn bị nhiều quà Tết như thế. Tuy cô ấy không nói gì, nhưng Vân Sơ biết rõ cô ấy đang nghĩ gì về mình. Dương Vi hẳn đang nói trong thâm tâm rằng cô là một người phụ nữ ngốc nghếch, khi móc sạch vốn liếng ra để đi lấy lòng ba mẹ nhà bạn trai.

Vì không biết mất bao lâu mới quay lại nên Vân Sơ đã trả trước cho Dương Vi hai tháng tiền lương. Một phần là tiền lương của tháng này, phần còn lại là tiền thưởng cuối năm của cô ấy.

Dương Vi không nghĩ tới mình còn có tiền thưởng cuối năm, nên quả thực là sướng đến phát rồ rồi.

Thừa dịp cô ấy cao hứng, Vân Sơ nhanh chóng nói ra chuyện cô sẽ theo bạn trai về quê một thời gian. Hiện tại còn chưa xác định muốn ở lại mấy ngày rồi mới trở về, nên muốn nhờ Dương Vi vất vả một chút giúp cô chiếu cố siêu thị. Nghe vậy, Dương Vi lập tức lời thề son sắt vỗ ngực, thẳng thừng nói Vân Sơ cứ yên tâm mà đi. Có cô ấy ở đây, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Đi theo Vân Sơ làm hơn nửa năm, Dương Vi hiểu rõ bà chủ nhà mình là người hào phóng. Chỉ cần cô tận tâm tận lực trông coi thật tốt siêu thị, vậy chờ bà chủ trở về chắc chắn sẽ nhận được tiền thưởng.

Giao phó xong chuyện siêu thị, Vân Sơ mua thêm hai bộ quà Tết phổ thông tặng cho Dương Vi và Ngô gia gia mỗi người một phần. Nói ra cũng thật hổ thẹn. Vân Sơ đã tiếp nhận cái siêu thị này hơn nửa năm, nhưng các mối quan hệ có thể được xưng là tốt lại chỉ có mỗi hai người Dương Vi và Ngô gia gia.

Dương Vi nhận được quà Tết liền liên tục cảm ơn Vân Sơ. Còn Ngô gia gia sau khi nhận được quà Tết, ông đã cười tươi rói tới không thấy mắt, còn nhặt ra ít bánh dày nhà mình làm bảo cô mang về ăn.

Không biết có phải do cánh cửa gỗ được mở thường xuyên hơn không, mà Vân Sơ luôn cảm thấy có một mối liên hệ mờ nhạt nào đó giữa cô và cánh cửa gỗ. Cũng tỷ như hôm nay, ngày hai mươi tám Tết Nguyên đán. Ngay khi cô vừa rời giường vào buổi sáng thì trong lòng bỗng có một loại trực giác, đêm nay cửa gỗ sẽ xuất hiện.

Loại trực giác này chưa từng xảy ra. Trước đây mỗi khi cửa gỗ xuất hiện đều là ngẫu nhiên và Vân Sơ chỉ có thể bị động chờ cửa gỗ mở ra. Cô không biết hôm nay trực giác của mình có đúng hay không, nhưng ôm ý nghĩ lo trước khỏi hoạ nên cô vội vàng lái xe chạy tới chợ.

Cô đi chợ mua lấy vài giỏ hoa quả. Lúc trở về có đi ngang qua cửa hàng bán máy mạt chược và chợt nhớ ra ở cổ đại không hề có hạng mục giải trí nào cả. Lần này không biết bản thân sẽ ở lại cổ đại bao lâu, vì để tránh cho bản thân quá nhàm chán trong một khoảng thời gian sau này, Vân Sơ đã cho dừng xe và tiến vào cửa hàng mua hai bộ mạt chược.

Ông chủ là bán máy chơi mạt chược. Và đây là lần đầu tiên ông thấy một vị khách như Vân Sơ không mua máy chơi mạt chược mà chỉ mua bài mạt chược. Tuy nhiên, ở ngay lúc ông cho rằng Vân Sơ tới cửa gây chuyện trong dịp Tết Nguyên Đán, thì cô đã vội vàng giải thích nói đó là để đưa về quê chơi. Mà do quê cô không có điện nên cô chỉ có thể mua bài mạt chược.

Tiền tới cửa, ông chủ đương nhiên là muốn kiếm. Vì vậy ông chẳng xoắn xuýt nhiều mà rút ngay ra hai bộ bài mạt chược bán cho Vân Sơ. Sau nhìn Vân Sơ vất vả xách hai hộp mạt chược ra khỏi cửa hàng mà lắc đầu. Ông tự hỏi với một chút bối rối: Rốt cuộc quê cô gái này phải nghèo nàn tới mức nào vậy? Ở Trung Quốc bây giờ vẫn còn có nơi chưa được nối điện sao?

Vân Sơ không quan tâm người khác nghĩ gì. Trở lại tòa nhà nhỏ, cô không thèm dọn đồ lên tầng hai mà trực tiếp xếp chúng chất đống ngay bên cạnh dãy kệ trong cùng.

Tới khi ăn xong cơm trưa, cô lại bắt đầu suy nghĩ về những thứ cô muốn mang tới cổ đại.

Đầu tiên, thứ quan trọng nhất là giấy vệ sinh và băng vệ sinh. Vạn nhất lần này cô phải ở lại cổ đại mười ngày nửa tháng, vậy cũng không cần phải luống cuống nếu gặp được "tình huống khẩn cấp". Nghe nói người cổ đại đều dùng vải quấn tro than hoặc bông bên trong để dùng vào mấy ngày khi kinh nguyệt tới. Với tình huống nhà Trạm Vân Tiêu hẳn sẽ không dùng tro than, nên có khả năng là bông.

Đối với loại chuyện này, Vân Sơ luôn tình nguyện mang nhiều một chút. Cô một hơi đóng gói bốn năm gói băng vệ sinh và năm bộ đồ lót cho vào vali. Khăn giấy loại cuộn và rút tờ cũng mang theo rất nhiều, chỉ riêng mấy thứ này đã chiếm hơn một nửa vali của cô. Tiếp theo, chính là quần áo giữ ấm và quần áo mỏng mặc bên trong.

Vân Sơ không có Hán phục mùa đông, mà chỉ có mấy bộ Hán phục mùa hè. Nhưng theo phong cách hành xử thoả đáng của Trạm Vân Tiêu, hẳn anh đã chuẩn bị xong quần áo cho cô nên cô chỉ cần mang theo quần áo thường ngày của mình qua đó là được.

Sự thật chứng minh trực giác khó giải thích của Vân Sơ khá chính xác. Vào mười giờ tối hôm đó, cánh cửa gỗ đã đúng hẹn xuất hiện ở lầu một.

Từ lúc bị Trạm Vân Tiêu lấy đi chuông gió, mỗi lần cánh cửa gỗ xuất hiện là Vân Sơ đều bị Trạm Vân Tiêu đánh thức.

Trước kia hai người họ đã nói với nhau mỗi khi cửa gỗ xuất hiện, Trạm Vân Tiêu sẽ trông coi cửa hàng, và Vân Sơ có thể ngủ trên lầu như bình thường. Nhưng sau này họ mới phát hiện ra rằng điều này là không thể.

Bọn họ vốn dĩ chỉ có thể ở lúc ban đêm khi cửa gỗ xuất hiện mới được gặp nhau. Mà từ khi hai người xác định quan hệ, mỗi một giây một phút ở chung với nhau của hai người đều rất trân quý. Mỗi đêm ở bên nhau họ còn ngại chưa đủ, nên làm sao có thể tách ra một người ngồi trông tiệm, còn người kia đi ngủ.

Vậy mà hôm nay sau khi cánh cửa gỗ xuất hiện, Vân Sơ không bị đánh thức bởi Trạm Vân Tiêu mà lại nghe thấy tiếng chuông gió quen thuộc.

Không phải chuông gió đang ở chỗ Trạm Vân Tiêu sao?

Sau khi nghĩ đến một khả năng nào đó, Vân Sơ thậm chí không thèm mặc áo khoác, loạng choạng chạy vọt xuống tầng một trong bộ quần áo mỏng manh ở nhà. Thấy chiếc chuông gió treo trên cửa gỗ, Vân Sơ chỉ cảm thấy sức lực của mình biến mất ngay khi nhìn thấy nó.

Cô yếu ớt ngã trên mặt đất, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào chuỗi chuông gió treo trên cửa gỗ. Trong lòng hận không thể khoét ra một cái lỗ trên chiếc chuông gió ấy. Dù Vân Sơ không muốn tin, nhưng mọi chuyện xảy ra trước mặt đã nhắc nhở cô rằng, khả năng---- cánh cửa gỗ bên chỗ anh đã biến mất.

Vân Sơ cảm thấy thân thể rất lạnh và sợ hãi, cảm giác cả người như rơi vào hầm băng thật sự rất khó chịu. Cô nhìn đôi chân trần và bộ đồ ngủ mỏng manh của mình, hậu tri hậu giác nhớ ra mình nên lên lầu mặc áo khoác và đi dép lê vào, nếu không sẽ bị cảm lạnh mất.

Không có Trạm Vân Tiêu, trên thế giới này sẽ không còn ai quan tâm đến việc cô có bị ốm hay khó chịu không.

......Cô lại là một người cô đơn rồi.

Vân Sơ cố gắng đứng dậy khỏi sàn nhà lạnh lẽo, nhưng tay chân cô run rẩy đến mức không nghe lời cô. Sau hai lần cố gắng đứng dậy đều không thành công, cô tựa như quả bóng bị xì hơi ủ rũ cuộn mình lại ôm lấy đầu gối, hy vọng nhờ vào đó có thể sưởi ấm cho chính mình.

Trạm Vân Tiêu vĩnh viễn không bao giờ quên được buổi tối này. Ở lúc hắn nghe được tiếng chuông gió trên đầu giường vang lên, liền như thường lệ đứng dậy đi ra sân, trên tay còn không quên mang theo nửa giỏ dâu tây chính mình trồng.

Mặc dù Vân Sơ đã đồng ý cùng hắn ăn Tết, và dâu này vào sáng mai là nàng ấy sẽ được ăn. Nhưng hắn chỉ là muốn nàng được nếm thử dâu càng sớm càng tốt. Tuy có lẽ nàng ấy không thiếu thứ như dâu tây, nhưng đây là dâu tây do chính tay hắn chăm sóc từ khi nó còn là hạt giống cho tới lúc ra quả. Cho nên ý nghĩa tự nhiên không giống.

Chỉ là, khi hắn vui vẻ bước qua cửa gỗ với chiếc giỏ trong tay, lại nhìn thấy người trên đầu quả tim của mình đang mặc bộ đồ ngủ mỏng manh ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, hai tay ôm trọn lấy đầu gối. Dù đầu nàng đang vùi trong đầu gối nhưng hắn biết nàng đang khóc.

Xảy ra chuyện lớn!

Đây là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Trạm Vân Tiêu.

Hắn đánh rơi cái giỏ trong tay, vươn tay cầm chặt chuôi kiếm cảnh giác nhìn quanh phòng.

Nghe thấy tiếng giỏ trúc rơi xuống đất, Vân Sơ chậm rãi ngẩng đầu lên.

Sau khi cẩn thận nhìn chung quanh một vòng, Trạm Vân Tiêu căn bản không thấy ai khác ngoài hai người họ ở lầu một. Hắn nhanh chóng ngồi xổm người xuống, cởi xuống áo choàng trên người mình và phủ nó lên người Vân Sơ, rồi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì thế?".

Nhìn người trước mặt, Vân Sơ không thể tin vào mắt mình. Nếu không phải áo choàng đang mặc trên người cô còn mang theo nhiệt độ của anh, vậy cô sẽ cảm thấy thần kinh mình không bình thường rồi.

Hai mắt đỏ hoe, cô nhanh chóng dùng tay ôm lấy hai má Trạm Vân Tiêu. Sau khi xác định gương mặt dưới tay còn ấm, cô vừa khóc lại cười vỗ vỗ cánh tay anh, hỗn loạn nói: "Anh, anh sao lại... ở đây....Chuông gió....Ức! Em còn tưởng rằng, tưởng rằng....Ô ô ô...!!! Làm em sợ muốn chết".

Tuy không hiểu sao bị người trong lòng đánh, lại nghe nàng nức nở và nói rất nhiều lời không rõ ràng. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc hắn cười cười ôm lấy người vào trong ngực.

Hắn vừa vỗ nhè nhẹ lưng Vân Sơ vừa ôn nhu an ủi: "Đừng khóc, không sao mà. Có ta đây rồi".

Dưới sự an ủi của anh, Vân Sơ cuối cùng đã bình tĩnh lại. Sau khi bình tĩnh lại và hít thở thật sâu mấy hơi, cô mới từ trong ngực anh lui ra. Hai tay Vân Sơ ôm lấy mặt Trạm Vân Tiêu, sau một hồi tinh tế nhìn anh, cô bỗng bổ nhào tới đẩy ngã anh trên đất dưới cái nhìn đầy mơ hồ của anh.

Nói một cách hợp lý, khi Trạm Vân Tiêu bị Vân Sơ đẩy ngã ra đất, trong nội tâm hắn cũng rất mờ mịt. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến hắn khi thấy nàng run rẩy đặt một nụ hôn lên môi hắn, hắn thậm chí còn trở tay ôm lấy nàng và nhiệt tình đáp lại. Đây là lần đầu tiên hai người chân chính thân thiết kể từ lần cuối cùng nhẹ nhàng thơm má khi trước. Trạm Vân Tiêu không ngốc đến mức bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời như vậy.

Hai người hôn cuồng nhiệt đến khó có thể chia lìa. Có trời mới biết khi Lỗ Bằng Thiên từ cửa gỗ đi qua, hắn đã sụp đổ thế nào khi nhìn thấy cảnh tượng kích thích như vậy.

Trạm Vân Tiêu là người tập võ nhiều năm nên ngũ quan nhạy bén hơn người thường. Lúc nghe được chỗ cửa gỗ có động tĩnh, hắn liền nhanh chóng dừng lại.

Vốn dĩ Lỗ Bằng Thiên nghĩ muốn lặng lẽ đến và lặng lẽ rời đi trước khi hai người họ chú ý đến. Nhưng Trạm Vân Tiêu phản ứng quá nhanh, hắn còn chưa kịp kéo cửa ra thì đã đối diện với đôi mắt có chút mê ly của đối phương.

Lỗ Bằng Thiên quẫn bách sờ sờ chóp mũi, vội vàng nói: "Cái đó, các ngươi cứ tiếp tục. Ta đi, ta đi!".

Nói thật, Lỗ Bằng Thiên cũng không biết tại sao mình lại thấy xấu hổ. Cũng không phải hắn làm chuyện xấu bị người bắt gặp mà. Nhưng vào lúc này, ở tình huống này hắn lại thấy mình nên rời đi thì hơn. Để nói về lý do tại sao hắn lại cảm thấy như vậy, có lẽ đó là bản năng xu lợi tránh hại khi là một thợ săn của hắn đi.

Trạm Vân Tiêu cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống xấu hổ này, hắn chỉ biết nhìn Lỗ Bằng Thiên mà không biết phải làm sao. Vừa rồi nhất thời ý loạn tình mê, nên hoàn toàn đã quên mất rằng bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đi qua cánh cửa gỗ này. Thế mà bọn hắn còn.....

Nói ra cũng là hắn càn rỡ.

So với hắn xấu hổ tới cả khuôn mặt đỏ lên và lan dần sang bên tai thì phản ứng của Vân Sơ lại bình tĩnh hơn nhiều.

"Không sao đâu. Nếu đã tới, vậy không cần vội vàng rời đi".

Sau khi gọi lại Lỗ Bằng Thiên, cô liền từ dưới đất đứng dậy như người không việc gì. Sau khi đứng vững còn không quên đưa tay kéo Trạm Vân Tiêu đang ngẩn ngơ trên mặt đất dậy.

Nghe Vân Sơ nói, hai tay Lỗ Bằng Thiên gần như để xuôi theo người. Nếu không phải băn khoăn Vân Sơ là chủ siêu thị này, đồ nhắm và rượu của hắn đều mua ở đây thì hắn khẳng định nghĩ cũng không cần nghĩ, trực tiếp mở cửa gỗ và quay trở lại hang động.

Hắn chỉ tới mua chút rượu để uống mà thôi, tại sao lại muốn để hắn nhìn thấy cảnh tượng kia.

Đây không phải ngược cẩu sao! Thật bất công mà!

Vân Sơ đã nói như thế, Lỗ Bằng Thiên chỉ có thể kiên trì đi tới trước quầy thu ngân mua nguyên một thùng rượu trắng và một thùng cải bẹ. Đưa tiền xong liền vội vã xách đồ rời đi.

Đối với bầu không khí giữa hai người trước mặt, Lỗ Bằng Thiên hiểu rõ hắn ở lại đây chỉ tổ làm chướng mắt người ta. Dù không làm Vân Sơ chướng mắt, thì cũng là làm Trạm Vân Tiêu chướng mắt.

[ LTH: Khổ thân anh! ]

"Chờ đã". Vân Sơ vội vàng gọi lại anh.

Trước ánh mắt nghi ngờ của Lỗ Bằng Thiên, Vân Sơ bất đắc dĩ thở dài rồi xoay người từ dưới quầy thu ngân lấy ra một bình rượu đế. Người quản lý cửa hàng rượu có đưa cho Vân Sơ hai bình rượu đế ngon. Cô nghĩ Tết Nguyên đán sắp đến rồi nên đưa một bình cho Lỗ Bằng Thiên, còn bình kia sẽ đưa cho Quý Hòa mang về cho Trọng phụ. Cũng coi như một chút tâm ý của cô.

Rượu này mặc dù đã bị Vân Sơ loại bỏ bao bì nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc Lỗ Bằng Thiên biết giá trị của nó. Xét cho cùng, rượu ngon và rượu bình thường chỉ từ kiểu dáng và chất liệu chai đã có sự chênh lệch khá lớn.

Lỗ Bằng Thiên nhận lấy rượu và vui vẻ rời đi.

Nhìn theo bóng người khuất dần ở cánh cửa gỗ, Vân Sơ quay đầu lại muốn nói vài câu với Trạm Vân Tiêu. Nhưng ngay khi ánh mắt chạm vào cô, anh liền vội chuyển mắt đi tựa như bị điện giật, không dám nhìn cô lấy một cái.

Chút ngại ngùng trong lòng Vân Sơ từ lâu đã bị cuốn trôi mất bởi sự xuất hiện của Lỗ Bằng Thiên. Nói ra cũng không tính là chuyện lớn gì, hai người họ chính là quan hệ bạn trai bạn gái đường đường chính chính. Hôn nhau một cái bị người nhìn thấy cũng không có gì to tát. Chẳng qua cả Lỗ Bằng Thiên và Trạm Vân Tiêu đều là người cổ đại bảo thủ, cho nên mới có phản ứng quá khích như thế.

"Được rồi, anh đừng khó xử nữa. Không phải chỉ bị Lỗ Bằng Thiên bắt gặp thôi sao, loại chuyện này ở chỗ bọn em rất phổ biến".

Thấy trên mặt Trạm Vân Tiêu bán tín bán nghi, Vân Sơ giận cười nói: "Nếu anh không tin, vậy hôm nào em dẫn anh đi nhìn một cái. Đợi khi anh thấy các đôi yêu nhau hôn môi trên đường phố, vậy anh sẽ không còn thấy kỳ quái nữa".

Hôn môi ở trên đường phố? Trong đầu Trạm Vân Tiêu nghĩ đến bức ảnh đó, thân thể không khỏi run lên. Hắn thật sự không thể tiếp nhận cảnh tượng như vậy. Ở trong nhận thức của hắn, hai người họ như ban nãy đã rất khác biệt rồi.

Tuy nhiên, hắn không ngờ Vân Sơ lại chủ động như vậy. Tuy biết người chỗ nàng ấy đều rất..... thoải mái và không bị trói buộc. Nhưng bọn họ đã ở bên nhau một thời gian và Vân Sơ chưa từng chủ động bao giờ. Lần cuối cùng là khi hắn thỉnh cầu nàng, nàng mới khe khẽ thơm một cái lên má hắn.

Nghĩ đến tình cảnh ban nãy, ánh mắt Trạm Vân Tiêu không khỏi đảo qua một lần nữa. Vừa vặn nhìn thấy đôi chân trần của Vân Sơ đang giẫm trên sàn nhà. Một cái nhìn này làm những suy nghĩ kiều diễm trong lòng hắn lập tức biến mất. Vừa kéo Vân Sơ lên tầng hai, hắn vừa hỏi: "Phải rồi, ban nãy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế? Hiện tại nàng thấy thế nào rồi?".

Vân Sơ không gạt anh. Dù sao vừa rồi anh cũng nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của cô nên cô không có gì phải giấu giếm cả. Chờ Vân Sơ mặc áo khoác và xỏ dép bông bước xuống, liền thấy Trạm Vân Tiêu đang quan sát chiếc chuông gió treo trên cửa gỗ.

Thấy cô xuống, hắn có chút bất an nói: "Nhưng sợi dây chuông gió của ta vẫn đang treo ở đầu giường, vậy cái chuông gió này ở đâu ra?".

Trạm Vân Tiêu khá chắc chắn rằng khi hắn đến đây vừa rồi, chuỗi chuông gió trong tay hắn vẫn đang treo trên đầu giường. Nhưng chuỗi chuông gió xuất hiện trên cửa gỗ này, bất kể là kích thước hay kiểu dáng đều rất giống với cái hắn đã gỡ xuống lúc trước. Chuỗi chuông gió lúc trước đã bị hắn lấy đi từ lâu, vì sao lại xuất hiện một chuỗi chuông gió khác ở trên cửa gỗ? Nguyên nhân nó xuất hiện là gì? Có phải có thời cơ gì không?

Đối với Trạm Vân Tiêu, cánh cửa gỗ này chính là cây cầu ô thước trong cố sự Ngưu Lang Chức Nữ. Và là cây cầu ô thước kết nối hắn với Vân Sơ. Vậy nên bất cứ sự thay đổi nào của cánh cửa gỗ đều khiến hắn cảm thấy thấp thỏm lo âu.

So với vẻ mặt căng thẳng của anh, Vân Sơ lại bình tĩnh hơn nhiều. Cô nhún vai thờ ơ. Quản nó bất kể là từ đâu đến, chỉ cần cánh cửa gỗ bên chỗ anh không có biến mất là được. Sau khi đại hỉ đại bi qua đi, cô lúc này đã nghĩ thoáng hơn nhiều.

Nhìn anh vẫn đứng xuất thần trước cánh cửa gỗ, Vân Sơ vẫy tay gọi: "Được rồi, trước đừng nghĩ mấy cái chuyện không giải đáp được này. Chúng ta nên tranh thủ thời gian đi khuân đồ đi. Lần này vì tới chỗ anh ăn tết nên em đã mua không ít đồ đấy".