Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 9: Mì




Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Từ lúc Ngô Bảo Tú bước vào siêu thị, ánh mắt vẫn luôn len lén nhìn chằm chằm vào những món ăn vặt trên kệ hàng nhiều lần. Vân Sơ nghĩ rằng cô bé thèm ăn nhưng lại xấu hổ mở miệng, cho nên lúc tiểu cô nương chuẩn bị rời đi, cô đã gói một ít bánh mì, bánh lòng đỏ trứng và sữa AD cho cô bé mang về.

Vân Sơ nhỏ giọng hỏi: "Chị nhớ em nói qua, bản thân còn có một người em trai và cháu trai đúng không?".

Ngô Bảo Tú mừng rỡ như điên vì tiên nữ tỷ tỷ còn nhớ kỹ tình huống nhà mình: "Đúng vậy, đệ đệ muội đã sáu tuổi, còn chất nhi đã gần một tuổi".  

Vân Sơ gật nhẹ đầu, lại đưa tay lấy một nắm lớn kẹo que ở trên quầy thu ngân bỏ vào túi: "Những thứ này em lấy về cùng em trai ăn, còn cháu em quá nhỏ, tốt nhất đừng để thằng bé ăn mấy thứ này".  

Bánh ngọt trẻ con có lẽ có thể ăn được một ít, nhưng trong lòng Vân Sơ cũng không quá chắc chắn.

Vì đảm bảo an toàn, cô vẫn không yên lòng nhắc một câu: "Sau khi ăn xong, nhớ rõ đốt vỏ".

Sau khi Ngô Bảo Tú liên tục cam đoan nàng sẽ nhanh chóng tiêu hủy túi đựng hàng, mới lưu luyến không rời kéo cửa rời đi. Đồ lần này rất nhiều, ban đầu Vân Sơ dự định đi qua giúp đỡ chuyển đồ. Nhưng sau khi nghe Ngô Bảo Tú nói là đi cùng ca ca tới, Vân Sơ cũng dập tắt phần tâm tư này, an tâm lên lầu đi ngủ.

Trong rừng cây bên này, lúc Ngô Bảo Mộc nhìn thấy muội muội từ trống rỗng xuất hiện,, đã không còn kinh hãi nữa. Ngô Bảo Tú ban đầu còn tự hỏi tại sao ca ca không cùng nàng tiến vào. Nhưng sau khi nghe Ngô Bảo Mộc nói hắn không có nhìn thấy cánh cửa nào cả, nàng cuối cùng mới hiểu rõ tình huống.

Ngô Bảo Tú không biết có ai ngoài mình ra có thể nhìn thấy cánh cửa gỗ không. Nàng âm thầm đem chuyện này ghi ở trong lòng, nhắc nhở bản thân --- --- Lần sau nhìn thấy Vân Sơ, lại hỏi tỷ tỷ một chút.

Ngô Bảo Mộc nhìn muội muội ngẩn người, giơ tay lắc lắc trước mặt nàng: "Hoàn hồn, hiện giờ không phải lúc để ngẩn người. Nhiều đồ như vậy, chúng ta làm sao chuyển đi bây giờ?"

Ngô Bảo Mộc nhìn đồ ăn chất đống như một tòa núi nhỏ trước mặt, vừa kích động, lại có chút phát sầu. Nhiều lương thực như vậy, chỉ dựa vào hai người bọn họ chuyển, cho dù chuyển tới hừng đông cũng chưa chắc xong.

Nhìn lương thực chất thành một đống, Ngô Bảo Tú trầm tư một lát mới nói: "Ca, ngươi ở đây trông coi,  ta trở về gọi cha nương".

Ngô Bảo Mộc lại không yên lòng tiểu muội đi đường ban đêm một mình: "Vẫn là ngươi ở lại đây đi, ta trở về gọi người".

Ngô bảo tú nghĩ nghĩ, cũng không cậy mạnh, đồng ý đề nghị của huynh trưởng. Nàng từ trong túi chứa đồ ăn vặt lấy ra một cái bịch đưa cho Ngô Bảo Mộc, bảo hắn mang về cho Ngô Bảo Vân.

Trước khi đi, Ngô Bảo Mộc liên tục căn dặn: "Ta sẽ quay lại sớm, ngươi phải cảnh giác chút, nếu có tình huống phát sinh thì phải nhớ rõ quan trọng nhất vẫn là phải tự bảo vệ mình, về phần lương thực...... Dù sao, ngươi phải bảo đảm an toàn cho bản thân trước".

Lương thực mặc dù trọng yếu, nhưng trong trường hợp khẩn cấp, nên bỏ thì vẫn phải bỏ.

Bởi vì lo lắng cho tiểu muội ở lại rừng cây một mình sẽ gặp nguy hiểm, Ngô Bảo Mộc gần như chạy như bay trở về. Lúc tới ngoài thành, hắn lại cẩn thận vòng qua từng cái lều gỗ được dựng tạm thời, rồi khom lưng tiến vào lều gỗ nhà mình ở dưới ánh trăng không sáng lắm. Nói là lều gỗ, nhưng thật ra nó cũng chỉ là dùng mấy cái nhánh cây chống lên nhau mà thôi, không thể che được sương đêm mùa hè.

Bởi vì quan tâm nhi nữ chưa về, Ngô lão cha không dám ngủ say. Vì vậy, ngay lúc Ngô Bảo Mộc tiến vào, ông lập tức ngồi dậy. Những người còn lại cũng bị động tĩnh của hắn đánh thức, mơ mơ màng màng mở to mắt.

Tưởng Lan thấy trượng phu bình an trở về, tâm tình lo lắng cuối cùng cũng được buông xuống.

Ngô lão cha nhìn thấy nhi tử trở về một mình, cho là bọn họ gặp phải nguy hiểm, vội vã nắm lấy cánh tay nhi tử hỏi: "Muội muội ngươi đâu?".

Ngô Bảo Mộc trước trấn an nhìn thê tử, sau mới hạ giọng trả lời: "Cha đừng vội, Bảo Tú không có việc gì. Tiểu muội đang ở trong rừng cây nhỏ trông lương thực".  

Ngô Bảo Vân dụi dụi con mắt, tinh thần ngay lập tức tỉnh táo. Hắn hai ba cái đã bò tới bên người Ngô Bảo Mộc, kích động hỏi: "Lương thực! Nói vậy các ngươi lại gặp được thần tiên!".

Ngô Bảo Mộc lắc đầu, nói ngắn gọn về tình huống trước đó cho mọi người nghe: "Ta không thấy thần tiên. Chẳng qua tiểu muội thấy được. Ta chỉ thấy tiểu muội vụt một cái đã biến mất, sau đó không bao lâu thì lương thực xuất hiện. Cuối cùng tiểu muội lại trở về".

Ngô lão cha gật nhẹ đầu, trong lòng cảm thấy vốn nên như thế: "Thần tiên không phải là những phàm nhân như chúng ta muốn thấy là thấy. Muội muội ngươi có thể có được kỳ ngộ này, đó là đại tạo hóa trong mệnh nàng".

Ngô Bảo Mộc gật đầu qua loa, trong lòng lại vô cùng gấp gáp: "Bây giờ không phải lúc nói mấy thứ này, lần này thần tiên cho quá nhiều lương thực, chúng ta không thể khiêng trở về, cho nên ta mới nhanh chóng trở về tìm cha".

Ngô lão cha vội vàng đứng dậy, quay đầu dặn dò thê tử: "Chúng ta qua đó một chuyến, ngươi ở lại cùng với con dâu và bọn nhỏ chờ chúng ta trở về".

Lương thực nhiều như vậy, cả Ngô gia đi qua thì sẽ nhanh hơn. Nhưng Ngô Hòa Khánh còn quá nhỏ, Ngô lão cha lo lắng tôn nhi nửa chừng tỉnh dậy rồi khóc, như vậy sẽ dẫn người tới. Nhưng lưu lại một mình Tưởng thị cùng đứa nhỏ, Ngô lão cha lại không yên lòng.

Mặc dù phú hộ trong thành đã bắt đầu phát cháo, tình huống so với trước kia cũng tốt hơn nhiều. Hiện tại mọi người gần như có thể được phân tới một bát cháo mỗi ngày. Diễn đàn lê quý đôn. Mặc dù ăn không đủ no, nhưng cũng không còn đói tới tình trạng phải đi ăn vỏ cây. Tuy nhiên, bởi vì thiên tai lần này, rất nhiều người ban đầu không phải là kẻ chính trực, hiện giờ lá gan càng thêm lớn.

Cái ác được sinh ra từ lòng can đảm, gần đây ngoài thành cứ cách mấy ngày lại có phụ nhân hoặc đứa nhỏ không duyên cớ biến mất. Trước khi mọi người chạy nạn, phụ nhân cùng đứa nhỏ chính là mục tiêu của những tên buôn người.

Dù sao, nữ nhân cùng đứa nhỏ đều có thể bán đi đổi thành bạc trắng bóng. Vì vậy, bây giờ tất cả nạn dân đều ngầm hiểu với nhau một điều, không thể để cho phụ nhân cùng đứa nhỏ lạc đàn. Với tình huống như bây giờ, nếu như bị kẻ buôn người bắt đi, người trong nhà muốn tìm đều không có chỗ để tìm.

Ngô Bảo Vân cảm thấy mình cũng là nam tử hán, cho nên quấn lấy huynh trưởng cũng muốn đi cùng. Ngô Bảo Mộc bị hắn quấn lấy tới phiền, đột nhiên nhớ tới cái túi tiểu muội đưa cho lúc trước.

Vừa nãy chỉ lo nói chuyện lương thực, nên hắn đem chuyện này quên mất. Ngô Bảo Mộc từ trong ngực móc ra một cái túi, rồi đưa cho đệ đệ.

"Nhị tỷ ngươi để cho ta mang về, bên trong chính là đồ ăn thần tiên cho".

"Thật sao?". Ngô Bảo Vân ngạc nhiên nhận lấy cái túi.

Nếu không phải Ngô Tề thị sớm có phòng bị, nhanh chóng che lại miệng của hắn. Chỉ bằng Ngô Bảo Vân đột nhiên tăng âm lượng, như vậy nhất định sẽ đem người xung quanh đánh thức.

Ngô Bảo Mộc đang lo lắng cho muội muội ở trong rừng không an toàn, cho nên không tiếp tục cùng Ngô Bảo Vân dây dưa nữa, mà nhanh chóng giơ tay kéo phụ thân rời đi.

Sau khi cha và ca ca rời đi, Ngô bảo Vân không kịp chờ đợi mở ra cái túi. Bên trong lều không có ánh sáng, hắn dựa vào xúc cảm cảm nhận được điểm tâm trong tay rất mềm mại, sau lại dựa vào ánh trăng yếu ớt cẩn thận mở túi.

Nếu như Vân Sơ ở đây, sẽ nói cho hắn biết đây là bánh lòng đỏ trứng.

Mặc dù Ngô Bảo Vân trước đó không nhìn thấy túi bánh trông thế nào, nhưng khi hắn cắn một miếng mà không cắn được đồ ăn, liền vô sự tự thông học được cách xé mở bao bì bằng tay.

Sau khi cắn một cái, hai mắt Ngô Bảo Vân trong nháy mắt sáng lên.

"Nương, điểm tâm này ăn ngon thật!".

Dứt lời, Ngô Bảo Vân lại từ trong túi lấy ra ba cái "điểm tâm". Hắn quen đường quen nẻo xé mở miệng túi, đưa cho nương, đại tẩu và chất nhi mỗi người một cái.

Một gói bánh lòng đỏ trứng chỉ có mười cái. Ngô Tề thị làm trưởng bối trong nhà, nhiều năm nay đã dưỡng thành thói quen --- --- Có đồ tốt không bao giờ nỡ ăn, chỉ để lại cho người thân của mình ăn.

Ngô Tề Thị đem chiếc bánh lòng đỏ trứng nhét trở về tay nhi tử: "Ngươi ăn đi, nương không thích ăn".

Ngô Bảo Vân lại không ngốc, hắn đưa điểm tâm tới bên miệng mẫu thân, thái độ cường ngạnh: "Nói dối! Đồ ăn ngon như vậy, tại sao lại có người không thích ăn".

Thật sự không cưỡng lại được nhi tử, Ngô Tề thị đành phải há miệng cắn một ngụm nhỏ. Chiếc bánh lòng đỏ trứng mềm, ngọt thực sự khiến Ngô Tề thị, một người cổ đại hiếm khi nếm được vị ngọt, khó mà kháng cự. Chờ khi nàng hồi phục, một chiếc bánh lòng đỏ trứng đã bị nàng ăn hết.

Ngô Bảo Mộc cũng rất vui khi thấy nương ăn điểm tâm. Hắn nhìn chiếc bánh lòng đỏ trứng trong tay mình, thật sự cảm thấy không nỡ ăn hết cùng một lúc.

Hắn cẩn thận nhấm nháp từng ngụm nhỏ, nghĩ thầm ------ Nhị tỷ không có lừa hắn, đồ của thần tiên cho thực sự ăn rất ngon!

Bên này, mấy người Ngô lão cha không thể chở đi nhiều lương thực như vậy. Vì thế chỉ có thể áp dụng biện pháp cũ trước đây, là đào một cái hố to để chôn phần lớn lương thực.

Mì sợi được đóng gói trong thùng giấy được Ngô lão cha đặt sang một bên, bởi vì chúng không chống ẩm.

Ngô Bảo Tú trên tay đang đào hố, nhưng mắt lại không rời thùng giấy. Nàng liếm môi: "Tiên nữ tỷ tỷ nói bên trong là mì sợi. Ta chưa bao giờ ăn mì sợi. Cha, chúng ta lưu lại một ít để ăn được không?"

Bình thường đa phần mấy người Ngô Bảo Tú ăn đều là cơm gạo lứt. Đừng nói là mì, ngay cả bánh bao bán trong huyện, nàng đã sống hơn mười năm cũng chỉ nếm qua được một hai lần.

Ngô lão cha vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi hắn nhìn vào đôi mắt khao khát của nữ nhi, trong lòng liền nghĩ, tất cả đều nhờ vào vận khí tốt của nữ nhi gặp được thần tiên, mà họ mới có thể có nhiều lương thực như vậy.

Lúc lại mở miệng, trong miệng Ngô lão cha liền rẽ ngoặt một cái: "Nếu ngươi muốn ăn, chúng ta sẽ để lại một thùng cho ngươi từ từ ăn".

Ngô Bảo Tú đang bận đào hố, không nhận thấy sự bất thường trong lời nói của cha mình. Nàng chỉ vui mừng khi nghe được hắn đồng ý để lại một thùng mì cho nhà mình ăn.  

Sau khi nấp kỹ lương thực, ba người Ngô gia cũng không có vội vã trở về. Ngô lão cha muốn ở lại đợi ở trong rừng cùng nhi tử. Chờ khi trời sáng, họ sẽ lập tức mang theo lương thực vào thành bán. Ngô lão cha đã suy nghĩ kỹ. Lương thực dù sao cũng không giữ lại được, vì vậy lần này bọn hắn không đổi thành lương thực nữa, mà toàn bộ đổi thành bạc.

Ba người ở trong rừng chịu đựng tới khi trời hơi hửng sáng, sau đó chia  binh thành hai đường. Ngô Bảo Tú trở về đi ngủ, Ngô lão cha và Ngô Bảo Mộc thì mang theo một bao vải to mì sợi tiến vào thành. Diễn đàn lê quý đôn. Bọn hắn tới cửa hàng ngũ cốc nơi họ đã bán gạo trắng lần trước, chủ tiệm cửa hàng ngũ cốc là người biết hàng.

Ban đầu, hắn hơi khinh thường bởi vì quần áo rách rưới của hai cha con Ngô lão cha, nhưng khi nhìn thấy mì sợi Ngô gia phụ tử lấy ra, thái độ của hắn lập tức thay đổi. Lão bản thận trọng cầm mấy chiếc bánh ở trong tay nhìn.

Vừa nhìn, lão bản vừa gật đầu nói: "Bánh súp này làm rất tốt, chiều rộng cùng chiều dài đều bằng nhau, màu sắc của bánh có màu trắng, có thể nhìn ra các ngươi sử dụng bột mì không phải là xấu".

Mọi người bây giờ gọi mì gọi chung là bánh, bởi vì mì được nấu trong nước canh đun sôi, cho nên được gọi là bánh súp. Tuy nhiên, mọi người ăn bánh súp đều là được làm từ nhu diện*, tựa như hai cha con Ngô gia làm được tốt như vậy lại còn mang bán, thì đúng là lần đầu tiên.

(*) Có ai biết nhu diện là gì không? Chỉ Hương với.

Cũng không biết bọn hắn làm thế nào cắt những chiếc bánh súp này đều nhau như thế.

Lão bản cửa hàng ngũ cốc là người thông minh. Lúc hắn nhìn thấy mì, cũng hiểu rõ nếu như hắn mua những chiếc bánh súp này trở về nấu, như vậy sẽ được mọi người hoan nghênh đến mức nào.

Ngô Bảo Mộc thấy lão bản luôn gọi thứ này là bánh súp, có lòng muốn nói cho hắn biết đây là gọi là mì, không phải là bánh súp. Nhưng khổ nỗi lại không thể nói rõ lai lịch của cái tên này, nên chỉ có thể đứng ở một bên biệt khuất.

Lão bản sau khi cảm thấy hiếm lạ, lập tức đổi sang thái độ đối với việc làm ăn: "Không biết bánh súp này các ngươi định giá bao nhiêu?".

"Năm mươi lăm văn một cân". Ngô lão cha báo ra một cái giá sau khi trải qua suy xét cẩn thận.

Bởi vì nạn hạn hán, giá cả lương thực trong thành tăng vọt, bột mì phẩm chất tốt một chút hiện giờ cũng muốn bốn mươi văn một cân. Mì này mua về chỉ cần cho vào nồi nấu là được, ít đi công đoạn nhào bột mì và xắt mì, vì vậy giá năm mươi lăm văn một cân xem như là cái giá đại khái trong lòng Ngô lão cha.

Nghe được cái giá này, lão bản cửa hàng lắc đầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Năm mươi lăm văn! Ta nói lão ca này, cái giá này quá đắt".

Hiện tại nhân công không đáng tiền. Dù sao, nhà ai mà không có một hay hai nữ nhân hoặc là lão nhân?

Ngay cả là bánh súp mua về chỉ cần cho vào nồi là được, thì nó cũng không đáng giá cao năm mươi lăm văn này. Chỉ cần tốn mười lăm văn tiền, tự mình mua nhiều một chút bột mì về nhà tự làm không phải là ngon hơn sao?

Ngô lão cha là một anh nông dân, vì thế không có nhiều cong cong quẩn quẩn như thương nhân. Hắn nhíu mày hỏi lão bản: "Vậy ngươi cho một cái giá, phù hợp chúng ta liền bán".

Lão bản cửa hàng trầm tư một lát, rồi báo ra một cái giá: "Bốn mươi lăm văn, không thể nhiều hơn nữa. Cái giá này đã rất cao, ta cũng không kiếm được mấy tiền lời nếu như bán lại".

Lời này dĩ nhiên không phải thật, với giá bốn mươi lăm văn bán vào, chỉ cần mỗi cân hắn tăng thêm hai, ba văn, rồi bán lại cho phú hộ trong thành đang muốn tìm tươi mới, thì vẫn có thể kiếm được một chút lợi nhuận.

So với lợi nhuận hai, ba văn một cân, lão bản cửa hàng càng coi trọng giá trị kèm theo của chiếc bánh súp này. Đồ hiếm lạ như thế, chỉ cần hắn mua lại, nhất định có thể mượn cơ hội này khiến cho danh tiếng của cửa hàng ngũ cốc của hắn được khai hỏa.

Ngô lão cha cắn răng nói: "Bốn mươi lăm văn thì bốn mươi lăm văn, ta bán".

- -- ----

Sau khi bán lương thực, Ngô lão cha cất kỹ bạc ở trong người, rồi lôi kéo nhi tử đi về phía cổng thành. Lúc gần tới cửa thành, Ngô Bảo Mộc đột nhiên đưa tay kéo ống tay áo Ngô lão cha, nói: "Cha, có người đi theo chúng ta!".

- - HẾT CHƯƠNG 9 --