Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 73: Dâu tây và thuốc




Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Những lời đồn đại này Tần thị cũng nghe được, nàng vỗ mặt nạ trên mặt, hơi mím miệng nói với hai nha hoàn thiếp thân bên cạnh: "Không cần để ý tới mấy lời đồn đãi này. Tính cách Vân Tiêu thế nào ta hiểu rất rõ. Hắn nha, giờ trong lòng chỉ có mỗi Vân cô nương của hắn, nào còn chỗ để đi chú ý tới nữ tử khác".

"Hơn nữa, mấy người thích xem náo nhiệt đều không chê chuyện lớn. Ngươi càng giải thích, bọn họ càng cảm thấy đó là ngươi chột dạ. Nếu vậy thì cứ dứt khoát mặc kệ đi, chờ khi có chuyện khác hấp dẫn hơn làm đề tài câu chuyện thì họ tự nhiên sẽ đem chuyện này ném tới sau đầu thôi. Dù sao cũng chỉ là mấy lời nói vô căn cứ".

Nói xong Tần thị nhìn chằm chằm vào gương đồng, rồi quay đầu hỏi: "Các ngươi cũng thấy từ sau khi ta dùng mấy thứ này, làn da đúng là khá hơn chút đúng không?".

Lục Ti và Tích Ngọc nghe hỏi, vội vàng gật đầu: "Đúng ạ. Gương mặt phu nhân bây giờ không hề kém cạnh so với tiểu cô nương mười mấy tuổi. Nhìn non mềm như có thể nhéo ra nước vậy ạ".

"Đúng vậy ạ, giờ phu nhân mà đi ra ngoài, đảm bảo sẽ làm các phu nhân khác trong Kinh thành hâm mộ muốn chết".

Tần thị duỗi ngón tay chọc hai người, nói: "Hai người các ngươi đấy, miệng cũng thật ngọt".

Hiệu quả của những sản phẩm chăm sóc da này thật sự rất bất phàm. Đặc biệt là khi sử dụng ở trên mặt những người chưa bao giờ dùng mỹ phẩm dưỡng da này như Tần thị, thì hiệu quả càng rõ ràng hơn từng ngày. Bây giờ mới chỉ dùng có hai ba ngày mà da mặt vốn xỉn màu như đã được thay thế bằng một làn da khác, các vết lấm tấm trên mặt dần mờ đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tuy rằng nếp nhăn nơi khóe mắt vẫn là như vậy, nhưng Tần thị hiểu rõ chỉ cần không tăng thêm nếp nhăn thì coi như còn trẻ.

Nhìn những sản phẩm dưỡng da trên bàn, Tần thị lập tức đổi ý. Nàng mở miệng nói: "Tích Ngọc, đi gửi bái thiếp tới mấy nhà các phu nhân có quan hệ tốt cùng chúng ta, mời các nàng ngày mai đến trong phủ dự tiệc".

Tích Ngọc vội vàng gật đầu: "Dạ, nô tỳ lập tức đi ngay".

Lục Ti và Tích Ngọc là nha hoàn thiếp thân của Tần thị nên tự nhiên rất hiểu rõ nàng. Cũng hiểu lý do nàng đột nhiên muốn tổ chức yến hội, vậy ngày mai khẳng định nàng sẽ ở trên yến hội nói hai câu về chuyện Vân cô nương.

Có thể tưởng tượng ra sau yến hội ngày mai, tất cả trên trên dưới dưới Kinh thành đều sẽ biết Tam công tử nhà họ đã có người trong lòng. Và Tần thị đối với người con dâu tương lai này còn rất hài lòng.

Đây có thể coi là một trong những thủ đoạn khôn khéo của Tần thị. Bởi sau yến hội này, lời đồn đại tự nhiên sẽ tự sụp đổ. Công tử nhà họ đã có người trong lòng nên sao có thể có ý tưởng khác với thê tử của tùy tùng được.

Tần thị lại vẫy tay với Lục Ti, nói: "Lục Ti, ngươi đi chọn ra hai cây son môi. Ngày mai ta muốn dùng, nhớ kỹ, không được chọn màu sắc trùng lặp".

Vân Sơ chỉ chuẩn bị ba bộ mỹ phẩm dưỡng da. Tần thị một bộ, hai tẩu tử của Trạm Vân Tiêu mỗi người một bộ và không có thừa thêm bộ nào. Hôm qua, Tần thị đã cho người đưa hai bộ mỹ phẩm dưỡng da và phương pháp sử dụng tới chỗ hai con dâu đang ở biên quan. Đương nhiên, với lộ trình xa như thế không thể chỉ đưa mỗi hai bộ mỹ phẩm dưỡng da được. Cùng đưa theo qua còn có quần áo mùa đông và một ít đồ ăn cho Trạm tướng quân và hai đứa con trai.

Điều kiện biên quan gian khổ, Tần thị tuy ở Kinh thành nhưng cũng biết hai con dâu đang ở biên quan có bao nhiêu vất vả. Vì vậy, chỉ cần bên Kinh thành có đồ ăn mới mẻ, quần áo hay đồ trang sức đẹp, nàng đều sẽ chuẩn bị thêm một phần rồi gửi tới biên quan mỗi năm ít nhất một lần.

Mặc dù mỹ phẩm dưỡng da trân quý này không thể lấy ra cho các phu nhân ở Kinh thành xem, nhưng lần này Vân Sơ còn mua một túi lớn các mỹ phẩm trang điểm. Tựa như son môi, má hồng, bảng phấn mắt, phấn nền dạng lỏng và kẻ mắt. Vụn vụn vặt vặt cộng lại cũng mua không ít.

Đơn giá của những món đồ này không cao, nên lúc Vân Sơ mua cũng mua rất nhiều. Những thứ này bền, dù là son môi có dùng những nửa năm cũng không có vấn đề gì. Hai ngày nay Tần thị trang điểm đều là dùng mấy thứ này, vì thế trong lòng nàng hiểu rất rõ ràng: Mấy thứ này so với son phấn trước kia nàng dùng tốt hơn nhiều.

Đặc biệt là son môi và má hồng có kích thước nhỏ gọn, rất tiện lợi khi mang theo và tùy thời đều có thể dùng.

Tần thị có thể đoán trước trên yến hội ngày mai, mấy thứ này tuyệt đối sẽ khiến đám phu nhân phải điên cuồng.

Là một người cực kỳ có đầu óc kinh doanh, Tần thị còn tìm gặp Trạm Vân Tiêu và hỏi: "Không biết mấy thứ này có hiếm không, nếu không hiếm thì có thể để Tiểu Sơ mở một cửa hàng ở ngay Kinh thành chuyên môn bán mấy thứ này. Sinh ý này tuyệt đối có thể kiếm lớn".

Nữ nhân đều thích chưng diện, đặc biệt là các phu nhân tiểu thư có chút giàu ở Kinh thành. Vì để chăm sóc và bảo hộ gương mặt của mình, họ sẵn sàng vàng ròng bạc trắng tiêu xài tựa như nước chảy.

Nghe thấy cách xưng hô của mẫu thân, Trạm Vân Tiêu cảm thấy buồn cười: Mới đó đã gọi Tiểu Sơ rồi, gọi cũng thật là thân mật.

Chẳng qua ngại dưới dư uy của Tần thị, hắn cũng chỉ dám oán thầm ở trong lòng còn trên mặt vẫn phải tươi cười nói: "Chuyện này để ta hỏi Tiểu Sơ xem, hỏi xem ý kiến của nàng thế nào đã rồi lại nói".

Khố bạc riêng của Trạm Vân Tiêu khá sung túc. Nhất là sau khi được phong làm Quận công, một năm chỉ bằng sản xuất trên đất phong cũng đủ cho hắn một cuộc sống áo cơm không lo. Bởi vậy hắn tự tin tương lai chính mình có thể cho Vân Sơ một cuộc sống giàu có, cho nên đối với đề nghị của Tần thị hắn lộ ra không quá nhiệt tình.

Chỉ là hắn biết Vân Sơ là người có chủ kiến nên không trực tiếp cự tuyệt. Hắn thấy vẫn nên đề cập cho nàng biết sau để chính nàng quyết định có muốn mở cửa hàng hay không.

Nghĩ đến những thương phẩm kỳ lạ cổ quái mà Trạm Vân Tiêu đã mua từ chỗ Vân Sơ trước đó, Tần thị hậu tri hậu giác nổi lên nghi ngờ: Rốt cuộc Vân Sơ là người quốc gia nào? Chỉ bằng nàng ấy tùy tiện lấy ra bất kỳ một thứ nào cũng đều rất hiếm lạ, và đó hẳn là thứ chỉ có thể tìm thấy ở những quốc gia có sản vật phong phú. Nhưng nàng chưa từng nghe nói xung quanh Khánh quốc có quốc gia như thế.

"Ừm, cái đó.... Dù sao cũng là một quốc gia cách rất xa Khánh quốc chúng ta. Ở đây hiếm ai biết tới mấy thứ này, đừng nói nương, ngay cả ta nếu không có kỳ ngộ cũng không biết trên thế giới này còn có một quốc gia phồn vinh như thế".

Đâu chỉ rất xa, mà khả năng cách những mấy ngàn năm đấy. Trạm Vân Tiêu đã nghe Vân Sơ kể về lịch sử chỗ nàng ấy. Thế giới của nàng ấy không có sự tồn tại của Khánh quốc, cho nên cũng không biết khoảng cách chính xác giữa hai bên là bao nhiêu năm.

Nghe nhi tử nói, Tần thị trở nên lo lắng: "Nếu nàng ấy ở xa như vậy, vậy chẳng phải cần một hành trình dài mới đến được Kinh thành sao? Vậy chuyện của hai người các ngươi.....".

Bất mãn trong lòng Tần thị lại bộc phát, oán trách Trạm Vân Tiêu cứ nhất định đi thích nữ tử ngoại tộc. Giờ hai người muốn gặp mặt cũng khó khăn. Nếu hành trình xa như thế, một năm nửa năm mới có thể gặp một lần vậy có khác gì Ngưu Lang Chức Nữ. Hiện tại hai người còn chưa có kết hôn, vậy phải làm sao mới tốt đây hả?

Thấy Tần thị nghĩ lệch, Trạm Vân Tiêu vội vàng giải thích: "Không có xa như nương nghĩ đâu. Dù sao muốn gặp thì chúng ta vẫn có thể gặp, bọn ta ở chung với nhau cũng rất tốt. Cho nên ngài nên ăn thì ăn, nên uống thì uống đi, không cần quá quan tâm vấn đề này làm gì".

Tần thị không xác định hỏi lại: "Thật sao?".

"Thật!". Trạm Vân Tiêu gật đầu khẳng định.

Nhìn thần sắc nhi tử xác thực không có chút nào miễn cưỡng, Tần thị cuối cùng cũng buông tâm xuống. Nàng cho rằng có thể là Vân Sơ đã rời cố quốc, ở bên ngoài bôn tẩu khắp nơi làm ăn cho nên mới cách Khánh quốc không xa. Sau cùng, nàng nhớ rõ trước đó đã nghe nhi tử nói qua, người nhà Vân Sơ đều đã tạ thế và chỉ lại một mình nàng ấy.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tần thị cảm thấy khó chịu, nàng quay người căn dặn nhi tử: "Tiểu Sơ tóm lại vẫn là nữ hài tử, cả ngày chạy ở bên ngoài cũng không phải kế lâu dài. Chuyện cửa hàng bán đồ trang điểm ngươi nhớ phải nói lại với nàng ấy. Nếu mở cửa hàng này, chỉ định sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Tới lúc đó nàng ấy không cần lại hối hả chạy khắp nơi làm ăn nữa".

Trạm Vân Tiêu cũng không thể nói với mẫu thân rằng Vân Sơ đang trông coi siêu thị nhỏ nhà mình và có một cuộc sống khá tốt. Nàng ấy không có gian nan giống như mẫu thân nghĩ. Cho nên những lo lắng này của ngài đều là dư thừa. Chẳng qua, hắn chỉ có thể thành thật gật đầu nói: "Ta đã biết, ta khẳng định sẽ nói chuyện với nàng ấy".

Khó được thấy nhi tử thuận theo như thế, đối thoại của Tần thị lập tức chuyển sang thúc giục: "Còn có, ngươi cũng nên nhanh nhanh đem người cưới vào cửa đi. Một nữ hài tử cơ khổ không nơi nương tựa ắt hẳn mỗi ngày đều rất vất vả. Ngươi đã thích người ta thì không thể cô phụ người ta, đã biết chưa?".

Nói tới chuyện này, Trạm Vân Tiêu tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Chuyện này không cần nương nói, trong lòng ta cũng gấp. Chẳng qua loại chuyện này không phải chỉ mình ta nói là xong, cũng cần đối phương gật đầu mới được. Cho nên nương cũng đừng thúc ta, ta sẽ nắm chắc thời gian".

Hắn chẳng lẽ không nghĩ sớm cưới Vân Sơ về nhà làm thê tử rồi sinh thêm đưa nhỏ sao? Chẳng qua hắn và Vân Sơ mới quen nhau được vài ngày, và họ vẫn đang trong giai đoạn "yêu đương". Hiện tại xách ra lời này còn hơi sớm, vội vàng quá nói không chừng còn dọa người chạy mất. Nên muốn cưới được người về nhà, còn cần mài thêm.

Nhìn Tần thị bị hắn làm cho cứng họng, Trạm Vân Tiêu ung dung không vội mà hỏi: "Nương còn gì phân phó nữa không? Nếu không còn, ta muốn đi chăm vườn dâu tây của ta".

Tần thị nộ khí đằng đằng giơ tay véo một cái lên cánh tay Trạm Vân Tiêu: "Chính sự cần làm thì không làm, mỗi ngày chỉ biết đi nghịch cây, ngươi là muốn tức chết ta đúng không?".

Dứt lời, không chờ Trạm Vân Tiêu phản ứng đã thở phì phò dẫn theo Lục Ti và Tích Ngọc rời đi.

Trạm Vân Tiêu sờ cánh tay bị véo đau, có chút hậm hực nói với bóng lưng Tần thị: "Nói ta cả ngày chỉ nghịch cây, vậy chờ lúc dâu ra quả, nương chớ trông mà thèm đấy".

Vân Sơ đã nói, dâu này có vị chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.

Trạm Vân Tiêu thận trọng chuyển từng cây dâu tây lên một mảnh đất khác trong sân, hắn còn cẩn thận phủ lên mỗi cây dâu tây một lớp cỏ khô.

Lần này, Đổng Thừa Trạch, người lấy được thuốc từ chỗ Vân Sơ lại không có thoải mái giống như hắn.

Lần này khi anh trở về Thiên Bảo trại một chuyến, tuy Tạ Anh đã biết chuyện, nhưng cả Tạ Anh và Chính ủy đều không cảm thấy lần này anh còn có thể mang được thuốc hay lương thực trở về. Dù sao trước đó hai người đã nghe Đổng Thừa Trạch nói qua, điều kiện nhà Vân tiểu thư không hiển hách. Lần trước cô ấy đã cung cấp một đợt thuốc, giờ mới qua không bao lâu nên họ cảm thấy dù cô ấy có muốn giúp họ thì cũng không giúp được.

Vậy nên sau khi Đổng Thừa Trạch bị cửa gỗ hút vào lúc sáng sớm, anh chỉ có thể một mình sầu muộn đối diện với đống thuốc đầy đất. Đống thuốc này trân quý đến nỗi anh không dám cứ vậy để lại đây mà quay lại huyện thành gọi viện binh.

Nghĩ mãi cũng không tìm ra cách thích hợp để giải quyết tình trạng quẫn bách trước mắt, Đổng Thừa Trạch chỉ có thể dùng cách ngu ngốc nhất là ngồi bên cạnh đống thuốc canh giữ một tấc cũng không rời. Còn trong lòng thì hy vọng Đoàn trưởng và Chính ủy có thể chú ý tới việc anh mãi chưa trở về mà sớm tới đây để tìm anh.

- -- HẾT CHƯƠNG 73 ---