Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 71: Mỹ phẩm dưỡng da




Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Nghe Vân Sơ nói muốn cho mình thuê phòng, Bành Tĩnh Tình ở bên kia video chỉ vào mình với vẻ mặt ngờ vực: "Thật sao? Cậu không có lừa mình đó chứ?".

Cô ấy đã từng đến nhà Vân Sơ trước đây. Tuy nói nơi đó thuộc khu chung cư cũ, nhưng hoàn cảnh và giao thông đều rất thuận tiện.

Vân Sơ không chút do dự gật đầu, và bẻ ngón tay phân tích cho Bành Tĩnh Tình nghe: "Đương nhiên là thật. Bởi bây giờ hầu như mình đều ở lại Thanh thành, nên thường không có nhiều thời gian để về nhà. Nhà cứ để không vậy không những lãng phí, mà mỗi tháng mình còn phải bỏ tiền thuê người tới quét dọn vệ sinh nữa. Cho nên cho cậu thuê không phải tốt hơn sao?".

"Nhưng là......". Tuy căn nhà của Vân Sơ rất tốt nhưng Bành Tĩnh Tình không đồng ý ngay. Nhà của Vân Sơ là một ngôi nhà ba phòng ngủ. Với một căn nhà như thế, dựa theo giá thuê ở mức trung bình ở Khánh thị hiện tại cũng phải rơi vào trên ba ngàn một tháng.

Nếu để một mình cô thuê một căn nhà lớn như vậy, cô thật sự không kham nổi.

Bành Tĩnh Tình là một công nhân cổ trắng* bình thường, sau khi trừ tiền an sinh xã hội, công quỹ và thuế thu nhập cá nhân, lương hàng tháng của cô còn dư ra hơn sáu ngàn. Trong đó tiền ăn uống, đi lại, mua sắm đã tiêu xài gần hết lương của cô. Số còn lại cũng chỉ đủ gồng gánh nổi tiền thuê nhà ba ngàn tệ một tháng.

(*) 白领 - Công nhân cổ trắng: là thuật ngữ chung cho người lao động trong các doanh nghiệp, người không cần phải làm rất nhiều công việc lao động thủ công.

Hơn nữa, Bành Tĩnh Tình biết Vân Sơ rất coi trọng ngôi nhà của mình, nên chắc chắn cô ấy sẽ không muốn cô tìm người khác thuê cùng. Hơn nữa, hai người họ bây giờ là quan hệ bạn bè bình đẳng, nếu giờ cô thuê nhà của Vân Sơ, vậy điều đó có ảnh hưởng tới quan hệ của các cô không.

Tóm lại, hiện tại trong đầu cô có rất nhiều vấn đề cố kỵ, do đó dù trong tâm có động nhưng cô vẫn chưa đồng ý lời đề nghị của Vân Sơ ngay.

Vân Sơ biết cô ấy đang lo lắng cái gì. Ngay khi cô đưa ra ý muốn cho Bành Tĩnh Tình thuê nhà, căn bản cô không nghĩ tới việc thu tiền thuê nhà: "Còn nhưng nhị cái gì. Căn nhà kia của mình cậu cứ việc chuyển tới ở, mình không thu tiền thuê nhà của cậu".

Bành Tĩnh Tình nghe vậy nhanh chóng lắc đầu: "Không được, nếu cậu không thu tiền nhà vậy mình càng không thể thuê".

Đùa gì thế! Cô là thật tâm coi Vân Sơ là bạn. Trước kia lúc ở chung với nhau cũng chưa từng chiếm tiện nghi của cô ấy, mỗi khi ba người họ tụ tập đều hôm nay cậu mời, ngày mai tôi mời. Cho tới bây giờ chưa từng để ai bị thiệt bao giờ. Hay như bây giờ, cô càng không muốn chiếm tiện nghi lớn như thế của Vân Sơ.

Vân Sơ buồn rầu nhăn lông mày: "Vậy cậu cứ nhìn rồi đưa tiền thuê cũng được".

Bành Tĩnh Tình không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Không được. Trước cứ để mình đi xem thêm mấy căn khác đã, khẳng định sẽ tìm được một căn thích hợp".

"Vậy à, vậy cậu cứ đi xem thêm đi. Tới lúc đó nếu vẫn không tìm được căn nào thích hợp thì cứ tới chỗ tớ ở". Vân Sơ hơi thất vọng nhưng vẫn không muốn từ bỏ "dịch vụ dọn phòng miễn phí" này, cô nói tiếp: "Cậu cũng biết tính tớ mà, con người tớ bình thường rất dễ nói chuyện. Nếu cậu thuê nhà của tớ thì chắc chắn sẽ không cảm thấy bực mình vì chủ thuê quá kỳ quặc".

Nhìn dáng vẻ dù có phá giá cũng muốn cho cô thuê phòng, Bành Tĩnh Tình cảm thấy dở khóc dở cười: "Được, tớ đã biết".

Đường Lôi ngồi nghe hơn nửa ngày, căn cứ vào ý niệm hy sinh chính mình để thành toàn cho người, cô mở miệng nói: "Cái đó, là như này, gần đây mình bởi vì chuyện đi xem mắt nên cũng muốn dọn ra ngoài ở riêng. Nếu không tiểu Tĩnh cũng dọn qua ở với mình đi. Tiền thuê chúng ta cứ theo giá thị trường, mỗi người ra một nửa. Như vậy cũng có thể hoàn toàn chi trả được".

Đường Lôi gần đây quả thật bị ba mẹ buộc đi xem mắt không sai. Nhưng trước khi Vân Sơ đề cập đến việc thuê nhà, cô ấy vẫn chưa có ý định chuyển ra ngoài ở. Nói sao ở trong nhà tuy phải chịu đựng việc ba mẹ ngày ngày tụng kinh bên tai, nhưng về tương đối thì cô cũng được hưởng thụ sự chăm sóc của ba mẹ.

Chỉ là bây giờ Đường Lôi càng nghĩ càng thấy việc cô dọn ra ngoài ở cũng là một chuyện tốt. Đợi dọn ra ngoài rồi, vậy cô chỉ cần vào cuối tuần về nhà một chuyến là được. Đạo lý xa thơm gần thối ai cũng biết, nói không chừng đến lúc đó ba mẹ cô sẽ không tiếp tục lải nhải bên tai cô nữa.

Cả Vân Sơ và Bành Tĩnh Tình đều không thể tin được điều này: "Cậu có thể bỏ được chịu rời cái ổ thoải mái dễ chịu của cậu hả? Nếu cậu dọn ra ngoài cũng đồng nghĩa phải tạm biệt cuộc sống áo đến đưa tay, cơm đến há mồm đấy".

Đường Lôi cũng cảm thấy vừa rồi chính mình nhiệt huyết xông lên đầu có chút xúc động. Nhưng lời đã nói ra miệng khó mà quay lại được, nên chỉ đành mạnh miệng nói: "Này, người ta luôn muốn độc lập mà. Tớ bây giờ đã hai mươi lăm tuổi rồi đấy, cứ mãi rúc trong nhà cũng không phải là cách hay. Sớm hay muộn cũng phải tự lập, vậy từ từ thích ứng từ bây giờ đi".

"Nếu cậu đã nghĩ kỹ, vậy chúng ta sẽ cùng thuê căn nhà cửa Vân Sơ". Gặp Đường Lôi đã hạ quyết tâm, Bành Tĩnh Tình cũng không tiếp tục xoắn xuýt nữa.

Thấy cô đã đồng ý thuê nhà, Vân Sơ cao hứng vỗ cái bàn: "Vậy cậu thu dọn đồ đạc trước đi, ngày mai mình sẽ đưa chìa khóa cho Đường Lôi. Các cậu cứ trực tiếp dọn qua ở là được".

Dọn nhà là một chuyện rất phiền lòng nên Vân Sơ lại tri kỷ nói: "Đúng rồi, nếu không ngày mai mình qua giúp các cậu dọn nhà nhé".

Bành Tĩnh Tình lắc đầu: "Không cần đâu, đồ của mình không có nhiều. Tiểu Lôi có xe nên chỉ cần mình cậu ấy là được rồi, còn cậu cứ ở lại kinh doanh siêu thị nhà cậu và không cần lo lắng đâu".

"Vậy được". Vân Sơ không ép buộc. Hôm nay có thể giải quyết chuyện phòng ốc quả là một niềm vui ngoài ý muốn đối với cô.

Nếu đã quyết định dọn ra ngoài ở, Đường Lôi không thể ở lại chỗ Vân Sơ tới chiều mai theo kế hoạch lúc trước cô đã đưa ra được nữa. Cô cần phải về sớm để bàn bạc với ba mẹ chuyện dọn ra ngoài ở. Nếu họ không đồng ý thì cô còn phải tốn thời gian cho việc làm công tác tư tưởng cho nhị lão nữa.

Chẳng qua gấp thì gấp nhưng nho vẫn phải hái.

Bây giờ đang là mùa thu và hầu hết nho đã được bán ra thị trường. Bởi vậy trong vườn bây giờ chỉ còn lại hai loại nho là trạch ngọc* và băng mỹ nhân**.

- --

(*) 泽玉 - Trạch ngọc: là một giống nho lai giữa cây hoa hồng và nhãn. Nó được trồng rộng rãi ở vùng núi và các khu vực lân cận.



(**) 葡萄冰美人 - Nho băng mỹ nhân: là một giống nho không hạt mới được phát hiện từ giống nho kim ưu sau nhiều năm được Đại học Nông Lâm Tây Bắc ghép và sàng lọc. Bởi vì nó sẽ có mặt trên thị trường vào tháng 12 khi mùa đông băng tuyết, nên được gọi là nho băng mỹ nhân.



B

ên Trung đặt tên nho nghe thật mỹ miều....!!

- --

Vì là nho chín muộn nên giá hái đắt hơn một chút.

Hiếm khi được một lần tự mình đến vườn nho hái một lần nên Vân Sơ và Đường Lôi đều ra sức hái. Đường Lôi hái được một nửa khung nho đủ chứa đầy ba túi lớn. Cô ấy muốn dùng số nho này để dỗ dành ba mẹ mình, nói không chừng họ cao hứng sẽ đồng ý cho cô dọn ra ngoài ở.

Vốn dĩ Vân Sơ không muốn hái quá nhiều. Nhưng cô nghĩ đến nói không chừng mấy ngày nay cánh cửa gỗ sẽ còn xuất hiện, vì vậy cô hái thêm hai giỏ nữa để chuẩn bị giữ lại cho Trạm Vân Tiêu mang về. Nhưng nếu đặt riêng hai giỏ nho này ở trong cửa hàng lại quá bắt mắt, nên Vân Sơ dứt khoát lại hái thêm một giỏ nữa về tính toán sẽ đặt ở trong tiệm bán dần.

Vì để số nho này có thể để được lâu hơn, các cô dựa theo lời kể của chủ vườn cố gắng để thừa lại cuống và không bóc lớp giấy bọc trên quả nho xuống. Thấy hai người các cô một lần hái được nhiều nho như vậy, chủ vườn không chỉ chiết khấu một ít cho các cô mà còn giúp chuyển các giỏ nho lên xe.

Đường Lôi không quay lại tòa nhà nhỏ của Vân Sơ nữa. Cô mang theo túi xách và điện thoại di động ngồi trên xe được Vân Sơ trực tiếp chở tới nhà ga.

Đợi lúc Vân Sơ về đến nhà thì trời đã gần tối. Sau khi chuyển giỏ nho vào siêu thị, cô lại lên lầu lấy vài nắm nấm khô rồi xuống lầu lấy thêm hai chùm nho từ trong giỏ ra. Sau đó tìm một chiếc túi vải bỏ tất cả những thứ này vào rồi mang qua nhà Ngô gia gia.

Ngô gia gia vẫn luôn chăm sóc và chiếu cố Vân Sơ, ngày thường cũng hay đưa qua cho cô một ít rau quả nhà mình trồng. Phần tâm ý này, cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Sau khi nhận được đồ của Vân Sơ, Ngô gia gia rất vui vẻ. Ngày thứ hai liền lôi kéo hàng xóm khen ngợi cô hết lời: "Trước đây mấy người cứ nói Vân nha đầu trông lạnh tình lạnh tâm, riêng tôi thấy con bé là đứa nhỏ ngoan. Mấy người không biết, hôm qua con bé có cho tôi ít nấm, nấm này chính là sản vật miền núi chính tông đấy. Nói cho mấy người biết, lúc nấu canh thả thêm mấy cây nấm vào, hương vị cứ phải nói là quấn quanh mũi miệng không dứt".

Vân Sơ không biết nhờ Ngô gia gia ở bên ngoài tuyên truyền cho cô, nên khi nghe Dương Vi nói hai ngày nay có rất nhiều người hỏi trong tiệm có bán nấm không còn làm cô cảm thấy khó hiểu không thôi. Cô là mở siêu thị, cũng không phải mở chợ bán thức ăn, tại sao lại đến chỗ cô mua nấm?

Chẳng qua cô chỉ xoắn xuýt một lát liền đem chuyện này ném đến sau ót. Nhìn ba giỏ nho đặt ở góc tường, cô không khỏi bắt đầu tự hỏi bây giờ Trạm Vân Tiêu đang làm gì. Hai người họ vừa mới ở bên nhau, mà thời gian chung đụng trước đó cũng ít đến đáng thương. Y theo sự hiểu biết nông cạn của cô đối với anh, đoán chừng bây giờ anh không phải đang luyện võ thì cũng là ngồi xổm ở góc sân chăm sóc đám dâu tây của anh.

Kỳ thật, lần này Vân Sơ đã đoán sai. Lúc này Trạm Vân Tiêu không phải đang rèn luyện thân thể hay đang chăm sóc vườn dâu tây của hắn, mà là đang nổi giận với Lâm Nghiêm ở trong sân.

Muốn hỏi vì sao hắn lại nổi giận với Lâm Nghiêm ư? Chuyện này phải bắt đầu từ hai ngày trước.

Hai ngày trước sau khi hắn từ chỗ Vân Sơ trở về, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn bị cánh cửa gỗ cưỡng chế truyền tống trở về. Nên khi Trạm Vân Tiêu biến mất còn chưa kịp chào hỏi Vân Sơ thì đã thấy mình trở lại trong nội viện rồi. Hắn loạng choạng đi đến bên cạnh bàn đá và ghé vào trên đó phát ngốc thật lâu.

Sau đó, nếu không phải Lâm Nghiêm đi tuần và vô tình thấy hắn ngồi đó mãi không có động tĩnh nên tiến vào viện xem tình huống của hắn, sau lại kéo hắn trở về phòng thì cũng không biết hắn còn ngồi đó tới khi nào.

Sau khi Trạm Vân Tiêu bị Lâm Nghiêm ấn lên giường, hắn vẫn không quên bảo Lâm Nghiêm ra ngoài đem mấy cái túi rơi trong viện xách trở về.

Lâm Nghiêm làm tùy tùng, tuy bình thường nhìn có vẻ không quá tuân thủ quy củ chủ tớ. Nhưng hắn có một ưu điểm lớn nhất, đó chính là----- Kín miệng.

Nhìn thấy công tử ghé vào trên bàn đá trong viện thương tâm, lại chú ý tới phòng Vân Sơ ở không có động tĩnh liền đại khái đoán được. Vân tiểu thư bỏ lại công tử nhà mình rời đi, nên công tử thương tâm đến mức không thể tự chủ chỉ có thể ghé vào trên bàn đá lấy nước mắt rửa mặt.

Còn về mấy chiếc túi mà Trạm Vân Tiêu để hắn nhặt về kia, hẳn là đồ Vân Sơ tiểu thư lưu lại.

Sợ Trạm Vân Tiêu cảm thấy mất mặt, nên sau khi Lâm Nghiêm đem đồ xách trở về liền rất tri kỷ đóng lại cửa phòng trước khi đi ra.

Trạm Vân Tiêu không biết tùy tùng của hắn đã tự mình vụng trộm não bổ ra nhiều chuyện như thế, bởi tâm tình của hắn bây giờ không được tốt. Mà thân thể cũng buồn ngủ. Nằm ở trên giường, hắn bất tri bất giác ngủ lúc nào không hay.

Sau khi tỉnh lại, Trạm Vân Tiêu tùy tiện cầm mấy miếng bánh ngọt lấp bao tử, sau đó xách theo mấy cái túi tới chủ viện tìm Tần thị.

Thấy hắn một mình đến đây, Tần thị không thể thiếu hỏi vài câu.

Hắn chỉ nói Vân Sơ lâm thời có việc nên đã rời phủ trước. Rồi lại sợ Tần thị có sự bất mãn, nên Trạm Vân Tiêu lại giải thích thêm: "Chuyện xảy ra đột ngột, lúc ấy trời lại còn chưa sáng nên nàng ấy ngại tới làm phiền nương với tổ mẫu để nói lời từ biệt. Đây là lễ vật nàng ấy chuẩn bị cho người".

Đều nói miệng nam nhân đều là gạt người gạt quỷ. Rõ ràng mấy thứ này đều là hắn dùng tiền mua từ chỗ Vân Sơ, nhưng giờ qua miệng hắn lại biến thành lễ vật Vân Sơ chuẩn bị.

Tiêu chí đầu tiên của một người nam nhân tốt: Có thể nói tốt về nàng dâu ở trước mặt mẫu thân. Còn phải biết bổ trợ thay cho nàng dâu, giúp nàng dâu tiêu diệt hết tất cả nhân tố không hài hòa giữa quan hệ mẹ chồng nàng dâu.

Đối với vấn đề này, Trạm Vân Tiêu có thể nói là học được mà không cần thầy dạy.

Sau khi nghe hắn giải thích, sự bất mãn trong lòng Tần thị đúng là biến mất. Chỉ là trong lòng nàng vẫn nói thầm: "Chuyện gì mà gấp như thế?".

Công tắt nói láo của Trạm Vân Tiêu lập tức mở ra: "Là ít chuyện trên phương diện làm ăn, thuộc loại rất gấp, rất khẩn trương".

"Thôi, nương đừng nghĩ tới mấy chuyện này nữa. Trước tiên xem thử mấy thứ Vân Sơ chuẩn bị cho nương xem. Ta nói cho nương biết, nương nhất định sẽ thích những thứ này".

Sợ Tần thị tiếp tục truy vấn, hắn vội vàng tiến lên cầm lấy một cái túi đem đồ bên trong đều đổ ra mặt bàn.

- -- HẾT CHƯƠNG 71 ---