Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 152




Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, làn này Trạm Vân Tiêu phải quay trở về. Mấy ngày qua, hắn luôn ngầm vẽ kế hoạch muốn dẫn Vân Sơ tới Kinh thành chơi mấy ngày. Nhưng lần này Vân Sơ không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt ngay.

Cô trước đó mới từ Kinh thành trở về còn chưa bao lâu, sao đã trở lại rồi. Thân phận của cô ở bên đó chính là thương nhân ngoại tộc chạy buôn bán khắp nơi đấy, làm sao có thể đến Kinh thành thường xuyên được như thế cơ chứ? Điều này rơi vào mắt mấy người Tần thị, còn không phải cho rằng cô rất luyến tiếc không nỡ rời xa Trạm Vân Tiêu à? Rồi lại có khi cho rằng cả ngày cô không dành thời gian cho việc ở lại Kinh thành, thì chính là đang trên đường chạy tới Kinh thành.

Hơn nữa, cô còn muốn ở lại bên này để nghĩ biện pháp hoặc không thì tốn ít tiền đi cửa sau để giúp Trạm Vân Tiêu có được một cái thân phận.

Trách rằng cô không có người quen làm việc trong chính phủ, bằng không gặp phải việc khó khăn như này vậy chỉ cần bỏ ra ít tiền là đã được giải quyết xong rồi. Thành ra, vấn đề bây giờ là cô không biết phải nhờ vả ai nếu muốn đi cửa sau.

Trạm Vân Tiêu tuy cũng phát sầu chuyện thân phận của mình. Nhưng nghĩ đến sáng mai mình phải về Kinh thành rồi, nên giờ trong lòng hắn còn có chuyện gấp hơn cần giải quyết. Từ chợ trở về, Trạm Vân Tiêu thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt ám chỉ với Vân Sơ. Vân Sơ cũng đâu phải người mù, nên sao có thể không biết ý anh là gì.

Nghĩ đến tần suất giữa hai người trong khoảng thời gian này, Vân Sơ thật muốn xách anh treo lên dây phơi khô luôn cho rồi. Vậy nên cô dứt khoát coi như không thấy động tác nhỏ của anh, mà tiếp tục cùng Dương Vi nói chuyện phiếm.

Trạm Vân Tiêu thật vất vả nhịn đến chạng vạng tối, cuối cùng không thể nhịn được nữa nên sau khi ăn xong cơm tối trở về, vừa đi qua siêu thị ở tầng một để lên lầu hai đã không cho Vân Sơ một chút cơ hội nhỏ nhoi nào. Hắn lên tiếng chào hỏi với Dương Vi và con trai cô ấy một tiếng, sau không chờ hai nữ nhân kịp lên tiếng đã trực tiếp kéo lấy Vân Sơ lên tầng hai.

Vân Sơ vừa nhìn thấy tư thế này liền biết có chuyện không hay, cô chỉ có thể nói với Dương Vi: "Lát nữa em tan làm chỉ cần kéo cửa cuốn xuống và khóa lại là được. Chắc lát nữa chị sẽ không xuống đâu".

Dương Vi đã làm mẹ rồi, mặc dù cô và chồng mình đã qua cái thời kỳ mặn nồng lúc mới tân hôn, nhưng từ thần sắc của Trạm Vân Tiêu thì vẫn đoán được điều gì đó. Cô lập tức hướng Vân Sơ cười mập mờ mà gật đầu. Nhìn cái dáng vẻ kia của Dương Vi, Vân Sơ luôn cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng tình huống hiện tại không cho phép cô được suy nghĩ nhiều, mà chỉ có thể thành thật nằm xuống hưởng thụ.

Phảng phất như thể để bù đắp cho những ngày sau này, Trạm Vân Tiêu tối nay thực sự như phát cuồng. Tới khi Vân Sơ khó khăn lắm mới được cho phép xuống giường, hai chân cô chỉ như muốn nhũn ra ngay khi trạm tới đất.

Quay đầu trừng mắt nhìn tên đầu sỏ nào đó đang rất thoải mái ngủ say trên giường, Vân Sơ âm thầm nghĩ: Đây mà là người hả? Quả thực chính là cầm thú thì có!

Tuy trong đầu nghĩ vậy nhưng Vân Sơ cũng không dại gì mà lúc này đi trêu chọc Trạm Vân Tiêu, cô lặng lẽ sờ lấy điện thoại và đi tới phòng khách ngồi nghịch. Vốn Vân Sơ cũng muốn ngủ một giấc, nhưng nhìn thời gian đã chín giờ tối rồi, chỉ một tiếng nữa là tới lúc cửa gỗ xuất hiện. Lúc này mà đi ngủ thì lát nữa vẫn phải dậy, vậy còn không bằng cô thức luôn cho rồi.

Mười giờ tối, cửa gỗ đúng giờ xuất hiện. Vân Sơ nghe thấy tiếng chuông gió, liền đứng dậy đi vào phòng gọi Trạm Vân Tiêu. Kết quả vừa vào đã thấy Trạm Vân Tiêu tỉnh rồi, hiện đang ngồi trên giường mặc quần áo. Thấy Vân Sơ đến, hắn hơi đau lòng nói: "Nàng không ngủ à? Không thì để lát nữa ta xuống dưới trông coi cho, nàng cứ nghỉ ngơi đi".

Trạm Vân Tiêu cũng biết ban nãy mình không kiểm soát tốt bản thân, làm có chút quá đáng nên hẳn Vân Sơ lúc này rất mệt mỏi.

Vân Sơ thấy anh đau mình, cảm thấy ừ, ít ra anh còn có chút lương tâm. Cơn tức trong lòng cũng theo đó giảm xuống không ít. Cô xua tay nói: "Không có việc gì, dù sao em cũng không thấy buồn ngủ. Lát nữa em sẽ cùng anh xuống dưới tầng".

Nhìn dáng vẻ nhẹ nhõm của Vân Sơ, Trạm Vân Tiêu không khỏi nghi ngờ bản thân: Chẳng lẽ lúc trước hắn chưa đủ ra sức? Cho nên nhìn nàng mới trông rất thoải mái như vậy, xem ra lần sau hắn phải càng thêm ra sức hơn nữa mới được?

Nếu Vân Sơ biết bởi vì hai câu nói vừa rồi của mình lại để Trạm Vân Tiêu thầm hoài nghi thực lực của bản thân, vậy cô tuyệt đối sẽ duỗi tay ôm chặt lấy anh mà khóc khuyên: Cô mệt mỏi. Cô rất rất rất mệt mỏi. Cho nên đại huynh đệ à, anh không cần phải suy đoán linh tinh thế đâu.

Hai người mang hai tâm tư khác nhau cùng đi xuống lầu. Đèn vừa mở lên, liếc mắt cái đã thấy hai vợ chồng Lỗ Bằng Thiên đã chờ dưới lầu.

Lỗ Bằng Thiên trước nay hành sự luôn bất cần, cẩu thả, nhưng giờ Tiết Xuân Đào đang mang thai nên hắn ngược lại trở nên cẩn thận hơn rất nhiều. Thay vì để nàng đứng chờ ở lầu một, hắn lần mò ở trong bóng tối di chuyển chiếc ghế nhựa tới và để nàng ngồi xuống.

Thấy sắc mặt Tiết Xuân Đào đã khá lên rất nhiều, Vân Sơ nghĩ hẳn triệu chứng nôn ngén của cô ấy đã đỡ hơn nhiều, cô phần nào cũng thay Tiết Xuân Đào thở phào nhẹ nhõm. Vân Sơ đối với các khách hàng trong tiệm cũng rất để bụng, buổi sáng lúc tới chợ mua hoa quả cô vô tình thấy có bán mận. Nếm thử một miếng thấy chua ghê cả răng, cô lúc ấy nghĩ có lẽ Tiết Xuân Đào sẽ thích ăn loại vị chua này nên đã mua nửa thùng về.

Chỉ mua có nửa thùng không phải vì Vân Sơ không bỏ được tiền, mà vì tuy quả mận chua chua, giòn giòn rất được lòng nhóm phụ nữ mang thai yêu thích, nhưng ăn nhiều cũng không tốt. Người xưa có câu, quả đào nuôi người, quả mơ hại người, cây mận chôn người chết.

Vân Sơ không muốn lòng tốt làm chuyện xấu. Nếu lỡ không may Tiết Xuân Đào ăn quá nhiều mận một lúc, rồi xảy ra chuyện gì đó vậy đó không phải là tội lỗi của cô à?

Nhìn hai người, Vân Sơ nghi hoặc hỏi: "Sao hôm nay hai người tới sớm thế?".

Không thể trách Vân Sơ sẽ hiếu kỳ, mà là bên chỗ Lỗ Bằng Thiên không có đồng hồ báo thức, cũng không có chuông gió nhắc nhở như bên Trạm Vân Tiêu, vậy nên hai người có thể nhắm chuẩn thời gian mà tới quả là chuyện không dễ dàng. Hơn nữa, người cổ đại có thói quen làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, mười giờ tối này chỉ sợ đã sớm lăn lên giường ngủ lâu rồi.

Lỗ Bằng Thiên lại không giống như Agula, cứ trời tối xuống là tới chỗ cửa gỗ xuất hiện để ngồi canh.

Người thiêng thắp nhang muỗi cũng lên, mới nhắc Tào Tháo mà Tào Tháo đã xuất hiện. Đang khi Vân Sơ nghĩ về Agula, thì anh cũng đẩy cửa đi tới.

Vân Sơ bật cười ngay khi nhìn thấy anh: "Hôm nay sao mọi người đều tới sớm thế?".

Cô nhấc điện thoại di động lên bắt đầu gọi đồ ăn nhanh, trong lòng thầm nghĩ mọi người tới sớm cũng là chuyện tốt. Tới sớm mua đồ sớm, ăn uống xong thì ai về nhà nấy, như vậy cô cũng có thể lên tầng nghỉ ngơi sớm. Hôm nay Vân Sơ gọi đồ ăn sớm hơn so với ngày trước nên còn rất nhiều cửa hàng chưa có đóng cửa, điều đó khiến cô đụng phải không ít món ăn mới mẻ.

"Quán đồ hầm* này vẫn chưa đóng cửa đâu. Tôi có ăn rồi, thấy ngon lắm. Hay tôi gọi nhiều một chút nhé, nếu ăn không hết có thể gói mang về ăn. Thứ này không sợ nguội, mà lúc nào thích ăn nóng vậy chỉ cần hầm lại là được, hơn nữa món này càng nóng ăn lại càng ngon miệng".

- ----

(*) 卤菜 - Đồ hầm (kho): là một thuật ngữ chung để chỉ các món nguội trong khoa học ẩm thực, và nó là một cách nấu ăn quen thuộc tại nhà ở nhiều vùng khác nhau. Các món hầm được chia thành 9 loại, bao gồm: om đỏ, hấp muối, cay, tiêu, thịt quay, ngũ vị hương, hải sản, và rau trộn. Ẩm thực hầm (kho) của Trung Quốc có lịch sử lâu đời, với nhiều chủng loại và hương vị khác nhau. Nó không ngừng vươn lên và phát triển với hình thức độc đáo của mình. Món ăn Quảng Đông, món ăn Tứ Xuyên, món cay, món ướp sốt đều có lực ảnh hưởng vô cùng lớn. Bất luận là nông thôn hay thành thị, nhìn vào khắp các nhà hàng hay quán ăn đều có thể nhìn thấy dấu vết của nó.

- ----

Tất cả mọi người đều không có ý kiến, dù sao thì trong lòng bọn họ đều có chung một ý nghĩ, đó là đồ ăn bên chỗ Vân Sơ đều rất ngon. Vân Sơ sợ cửa hàng người ta sắp đóng cửa nên trước hết đặt hàng để người ta kịp giao đồ ăn tới. Tất cả các loại món hầm trong cửa hàng đều gọi chín mươi chín phần cao nhất. Trước khi gửi đơn đặt hàng, Vân Sơ còn không quên viết vào phần nhận xét yêu cầu người bán cho thêm một ít nước xốt. Có nước sốt, mấy người Trạm Vân Tiêu quay về có thể hâm nóng lên ăn, như vậy đồ ăn mới càng ngon miệng hơn.

Tề Phương cùng chồng kinh doanh một cửa hàng đồ hầm ở huyện thành, đồ hầm nhà bà bán chính là công thức gia truyền từ trong nhà truyền xuống. Dựa vào tay nghề này của tổ tiên truyền xuống, bà và chồng mình đã mua được một ngôi nhà ở huyện thành chỉ dựa vào bán đồ hầm. Không những mua được nhà, mà năm ngoái còn đặt cọc tiền mua được nhà cưới cho con trai ở Khánh thị. Tề Phương đã kinh doanh các món hầm được hai mươi, ba mươi năm rồi, có thể nói là khách nào cũng đã gặp. Vì món ăn nhà bà bán có hương vị tốt, phân lượng đủ mà nguyên liệu nấu ăn sạch sẽ nên có rất nhiều khách quen.

Khoa trương nhất chính là vào sịp ăn Tết, rất nhiều người từ bên ngoài trở về sẽ mua một lúc rất nhiều đồ hầm ở chỗ Tề Phương và mang về để ăn dần.

Mặc dù Tề Phương đã ngoài năm mươi tuổi nhưng bà không phải là loại người không biết thay đổi. Hai năm nay các app gọi đồ ăn ngoài rất thịnh hành, bà cũng tranh thủ lập một trang bán hàng cho mình ở trên đó. Ngoài ra cũng sắm thêm thiết bị hút chân không cho những ai mua một lúc nhiều đồ ăn mang về.

Hôm nay Tề Phương và chồng đang chuẩn bị thu dọn cửa hàng để về nhà ngủ, kết quả lại nhận được một đơn đặt hàng giao đi. Nghe tiếng chuông nhắc có đơn đặt hàng, Tề Phương lập tức buông cây lau nhà trên tay xuống, vừa đi về phía quầy thu ngân vừa quay sang nhắc nhở chồng: "Lão Trương, ông quên đóng phần mềm à?”.

Chồng Tề Phương gọi là Trương Kiến Quốc, ông đang bận rộn cất nguyên liệu nấu ăn vào tủ đá, nghe Tề Phương hỏi cũng không để ý lắm, ông không ngẩng đầu mà nói: "À, ban nãy tôi bận gói đồ cho khách, quên đóng rồi".

Trương Kiến Quốc không để tâm đến vấn đề này lắm. Chẳng phải chỉ là một đơn đặt hàng thôi sao, bọn họ gói cho khách là được rồi. Tề Phương ban đầu cũng không để ý lắm đơn đặt hàng, nhưng tới khi nhìn danh sách dài được in ra, bà lập tức luống cuống: "Lão Trương, ông mau tới đây nhìn này".

Trương Kiến Quốc nhìn tờ đơn hàng gần như bị kéo xuống sàn nhà trên tay vợ mình, trong giây lát cũng chưa kịp phản ứng.

Sau khi nhìn danh sách trên tờ đơn thấy khách hàng gần như gọi tất cả các món hầm trong cửa hàng, lại còn là gọi chín mươi chín phần, Trương Kiến Quốc nhìn vợ và nói với vẻ không chắc chắn: "Người này không phải bị run tay ấn nhầm đấy chứ?".

Nhiều món hầm như vậy cũng là cần một nồi thật lớn mới chứa hết, vậy cần bao nhiêu người ăn mới ăn hết được chỗ đó?

Tề Phương cũng cảm thấy có khả năng này, bà nhanh chóng nhấc điện thoại lên và nói: "Để tôi gọi điện thoại hỏi xem".

Sau khi Vân Sơ đặt hàng, cô đoán rằng người bán hàng có thể sẽ gọi cho mình. Tới khi cô liên tục đảm bảo rằng mình không hề ấn nhầm, mà thực sự muốn mua nhiều đồ ăn như vậy thì Tề Phương mới cúp điện thoại.

Đặt điện thoại xuống, Tề Phương lắc đầu với chồng: "Khách hàng nói rằng cô ấy không hề ấn nhầm, mà thực sự muốn mua ngần ấy đồ hầm".

Trương Kiến Quốc nghe xong lập tức trừng lớn mắt: "Vậy bà không nói với người ta à? Tiệm chúng ta giờ không có đủ chín mươi chín phần đồ hầm".

Trứng hầm, ruột vịt hầm và đầu vịt hầm thì còn sung túc, nhưng cộng hết lại chỗ đồ ăn hầm hiện tại có trong tiệm lại không đủ chín mươi chín phần.

Tề Phương lúc này mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng lại, bà vội vàng hướng chồng nói: "Đúng nhỉ. Mau, ông mau nhìn xem hiện tại chúng ta còn lại bao nhiêu, để tôi gọi điện lại giải thích với khách".

Trương Kiến Quốc quay trở lại rất nhanh. Chân giò om trong cửa hàng giờ còn năm mươi cái, chân, đùi gà và vịt thì số lượng không đủ.

Khi Vân Sơ lại nhận được cuộc gọi của Tề Phương thì cô không quá để ý chuyện không đủ số lượng đồ ăn mình đặt. Cô chỉ nói cứ gói hết vào cho cô, nếu món này không đủ thì dùng món khác thêm vào. Dù sao thì giá đồ ăn giao cho cô thấp hơn giá đồ ăn cô đã đặt là được.

Lúc cúp điện thoại, Tề Phương còn sững sờ nghĩ: Cô gái gọi đồ ăn này không tệ lắm. Vốn đồ ăn không đủ đã là lỗi của bên bà, thế nhưng cô gái gọi đồ ăn kia lại rất thoải mái để bà dùng món khác thế vào, miễn sao cứ đủ chín mươi chín phần là được.

Tề Phương đã kinh doanh nhiều năm, có khách hàng gì mà chưa gặp qua. Vốn bà đã chuẩn bị tốt tâm lý bị làm khó dễ, nhưng không nghĩ tới đối phương lại là người dễ nói chuyện như vậy. Không hề nắm chặt chuyện đồ ăn không đủ mà bắt chẹt bà không thả.

Bởi vì đối với Vân Sơ rất có hảo cảm, nên Tề Phương lúc gói đồ ăn cho cô còn cố ý gói thêm cho cô mấy hộp lớn nước sốt.

Nhiều đồ ăn như vậy một mình người giao hàng sao cầm đi hết được, thế nên Trương Kiến Quốc dứt khoát đạp chiếc xe xích lô của mình đi giao đồ ăn cho Vân Sơ.