Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 137




Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Đoàn người dù đã gắng sức đuổi theo, nhưng tới khi đến phiến hoang nguyên do Agula đánh ký hiệu, ai nấy hầu như đều thấm mệt. Tới khi thấy chỗ lương thực và nước đựng tràn đầy trong xoong chảo chum vại mà Agula đã giấu đi, toàn bộ già trẻ lớn bé đều không kiên trì nổi nữa. Đến da thú trong bọc hành lý cũng không thèm lôi ra để dựng lều, mà cứ thế trực tiếp ngã người ra đất nhắm mắt ngủ.

Hiện tại là mùa hè, ban đêm cũng không lạnh nên dù có nằm trên đất ngủ cũng không lo bị đông lạnh.

Nghĩ đến mọi người vì đi đường gấp gáp nên chưa được chợp mắt tí nào, Agula không nói gì mà chỉ yêu cầu mọi người ngủ thành vòng tròn. Thanh tráng niên ngủ ở ngoài cùng, còn người già và trẻ nhỏ thì ngủ ở trong cùng.

Mảnh hoang nguyên rất bao la, đối với Agula mà nói nó là một nơi hoàn toàn xa lạ. Chính hắn mò không ra liệu có con thú nào muốn ăn thịt người ở gần đó hay không, nên chỉ có thể cầm cây giáo xương trong tay và cố gắng lên tinh thần tạm thời thủ vệ thay các tộc nhân đã rất mệt mỏi để họ nghỉ ngơi bổ sung thể lực.

Boutu đau lòng A Đa, vốn cậu nói muốn thay A Đa canh gác trong lúc mọi người ngủ nhưng sau khi bị Agula hét lên với cậu vài câu, cậu chàng cuối cùng đành thành thật nằm bên người A Đa ngủ thiếp đi. Agula ngồi canh gác đến nửa đêm thì có người tỉnh dậy đổi cho hắn đi ngủ. Hắn lúc này cũng xác thực rất buồn ngủ rồi nên cũng không cùng bộ hạ nói thêm cái gì, chỉ hướng đối phương gật đầu rồi nằm xuống ngay cạnh Boutu nhắm mắt ngủ.

Sáng nhôm sau, mọi người đều biết đêm qua thủ lĩnh thay mọi người canh gác đêm, cũng không biết khi nào thì đi ngủ. Vì vậy, lúc bọn hắn tỉnh dậy ai cũng cố gắng thả nhẹ động tác, đến tiểu hài tử luôn luôn ầm ĩ cũng bị người lớn dặn dò không được ồn ào, không sẽ làm ồn tới thủ lĩnh đang ngủ.

Lúc Agula đang ngủ, những người khác cũng không ngồi không nhàn rỗi. Ulan dẫn theo các nữ nhân trong bộ lạc đi tìm rau rại ăn được ở gần đó, người già thì ở lại bộ lạc thổi lửa nấu canh thịt. Riêng các nam nhân thì vác dao xương và búa đá chạy đi chặt cây về làm củi lửa ở cách đó mấy dặm.

Dựa theo ý Agula, thời gian kế tiếp mọi người sẽ tạm thời lưu lại nơi này để đợi cánh cửa gỗ kết nối tới chỗ sứ giả Thiên Thần lần nữa xuất hiện. Bọn hắn mò không ra khi nào cánh cửa gỗ kia sẽ xuất hiện trở lại, nên chỉ có thể tận khả năng chặt nhiều củi lửa và thân cây trở về.

Sau này mọi người nấu canh thịt cũng cần củi lửa, dựng lều da thú cũng cần nhánh cây. Đây đều là vật tư sinh tồn nhất định phải chuẩn bị. Hơn nữa, tuy nơi này là một mảnh hoang nguyên, nhưng cách đó vài dặm lại có một mảnh rừng rậm không nhỏ. Bọn hắn không biết liệu ban đêm dã thú trong rừng rậm đó có thể sẽ mò tới chỗ doanh trại của bọn hắn để ăn thịt người hay không, nên, bọn hắn tính toán ban đêm đi ngủ sẽ đốt hai đống lửa ngay gần doanh trại để hù dọa dã thú mò tới gần. 

Đây là kinh nghiệm sống được các bô lão trong bộ lạc truyền lại từ đời này sang đời khác. Tuy không biết nguyên nhân kỹ càng, nhưng ai cũng biết rằng dã thú rất sợ lửa.

Hiện tại tạm thời không thiếu nước, người trong bộ lạc bắt đầu quay ra hiếu kì không biết những lương thực mà Agula mang về ăn có ngon không. Bởi vậy, sau bữa sáng uống canh thịt, đến trưa lại ăn thịt khô, tới chạng vạng tối mọi người không chịu nổi hiếu kỳ được nữa liền đều kêu la tối nay muốn lấy ít lương thực ra nấu lên ăn thử.

Gạ và bột mì trắng đừng nói trước đây đám người Agula chưa từng ăn qua, mà đến thấy cũng chưa từng thấy qua bao giờ. Chuyện này Vân Sơ cũng cân nhắc đến, nên khi đưa lương thực cho hắn đã nói cho hắn biết những lương thực ăn ra sao.

Hiện tại điều kiện của bọn hắn không đủ tốt, cách nấu phức tạp quá là không có cách nào thực hiện được. Vậy nên Agula quyết định tối nay mở một bao gạo, rồi dùng cách đơn giản nhất là nấu một nồi cháo trắng cho mọi người nếm thử.

Nghe Vân Sơ nói những loại ngũ cốc này rất bền, chỉ cần không bị dính nước thì có để vài năm cũng không sợ bị hỏng. Bởi vậy, Agula không nỡ nấu quá nhiều. Hắn chỉ để Ulan dùng chén sành múc lấy năm sáu bát gạo, sau lại chiếu theo phương pháp hắn dạy để nấu cháo.

Bộ lạc có năm, sáu mươi người, một chút gạo ấy nấu thành cháo cũng chỉ đủ cho mỗi người nếm được hai ngụm. Nhưng ai cũng có thể hiểu được tâm tư của thủ lĩnh. Những lương thực do sứ giả Thiên Thần đưa cho này nếu đã để được lâu, vậy tất nhiên là muốn giữ lại phòng cho bất cứ tình huống nào. Hơn nữa, trong tay bọn hắn còn tồn trữ khá nhiều thịt khô, bây giờ thời tiết đã bắt đầu nóng bức, mắt thấy thịt này sẽ không để được lâu nữa nên tất nhiên cần ăn hết thịt khô trước đã.

Vốn dĩ mọi người muốn Agula nấu cháo cũng không phải vì thèm ăn, chỉ vì bọn hắn muốn nếm thử mùi vị của lương thực do sứ giả Thiên Thần ban tặng để biết nó có vị ra sao. Trong mắt những người chưa từng ăn gạo bao giờ như đám người Agula, thì vào lúc nắp nồi cháo được mở ra, cả đám người đều bị mùi hương rất mê người kia hấp dẫn tâm thần. Canh thịt bọn hắn thường ăn cũng thơm, nhưng hương vị ấy kém thơm hơn cháo gạo nấu trong nồi này nhiều.

Đây cũng là lần đầu tiên Ulan nấu cháo, nhìn thấy hạt gạo trong nồi nở ra rất nhiều nhưng nàng ấy không biết liệu gạo này đã chín hay chưa. Agula cũng không biết. Nhưng hắn nghĩ đặt trên bếp đun lâu một chút hẳn không có vấn đề, nên khi thấy cháo trong nồi sôi sùng sục, hắn lại bảo Ulan cho thêm ít củi đun thêm lát nữa.

Tới khi thấy cháo trong nồi từ từ đặc lại, Agula nghĩ chắc là được rồi bèn vội bảo Ulan đừng thêm củi nữa. Chính hắn tiến lên khiêng nồi cháo từ trên bếp đá xuống. Santan tiến lên hỗ trợ chia cháo cho mọi người, một nồi cháo trắng tuy không nhỏ nhưng người trong bộ lạc rất đông. Tới cuối cùng, mỗi người thực sự chỉ được hai thìa nhỏ cháo trắng, tới cuối cùng còn cạo cả lớp cháo dính dưới đáy nồi để chia cho mọi người.

Phát cháo trắng xong, mọi người cũng không ăn ngay mà tự phát hướng chỗ thủ lĩnh đánh dấu nơi cửa gỗ xuất hiện mà quỳ xuống, trong miệng lẩm bẩm cảm tạ sứ giả Thiên Thần đã ban tặng lương thực cho bọn hắn.

Sau một phen thật tâm thật ý cảm tạ, mọi người mới cực kỳ trân trọng mở miệng húp một ngụm cháo trong chén sành. Một ngụm cháo vừa xuống bụng, lục phủ ngũ tạng của tất cả mọi người đều xao động. Chúng như đang nói: Đây rồi! Đây mới là thức ăn chúng muốn tiếp nhận. Chứ không phải canh thịt hay thịt khô chưa bao giờ thay đổi hương vị kia.

Hai ngụm cháo xuống bụng, những người già trong bộ lạc không kìm được nước mắt đục ngầu. Họ la hét nói họ đã ăn được đồ ăn do sứ giả Thiên Thần ban tặng, hương vị của món cháo này rất ngon, dù giờ bọn hắn có ngay tại lúc này chết đi cũng không hề thấy tiếc nuối.

Trong lòng Agula lúc này cũng là bách vị tạp trần. Nhưng hắn vẫn mở miệng an ủi những tộc nhân có tuổi kia: Lương thực Thiên Thần cho còn rất nhiều, các ngươi bây giờ chết không phải là thiệt thòi sao? Tất nhiên phải sống để ăn thêm vài lần cháo nữa như vậy mới có lời.

Agula vẫn luôn rất nghiêm túc, hiện tại hắn thình lình nói hai câu chọc cười như vậy hiệu quả thật đúng là siêu quần. Mọi người đều bật cười trước những gì hắn nói, bầu không khí sa sút trong doanh trại cũng vì thế mà biến mất.

Phải nói rằng trong những lúc khó khăn như này, sức mạnh của hai ngụm cháo có uy lực rất lớn. Ít nhất sau khi uống hết cháo gạo đêm đó, các tộc nhân của Agula đều ý chí chiến đấu sục sôi. Bọn hắn cứ năm người tạo thành một tiểu đội, lấy doanh trại làm trung tâm bắt đầu thăm dò khu vực xung quanh đây. Sau vài ngày, họ đã thăm dò rõ ràng tình huống chung quanh doanh trại.

Đi về phía trước hơn một giờ là một mảnh rừng rậm, nhìn từ xa vùng rừng rậm kia cũng khá lớn. Dù sao bọn hắn đã bò lên ngọn núi cao nhất ngay bên cạnh khu rừng rậm cũng không nhìn thấy biên giới của vùng rừng rậm kia.

Cả một bình nguyên rộng lớn như vậy chắc hẳn không thiếu các loại rau dại ăn được vào mùa mưa. Đám người Agula cũng tìm thấy một con suối nhỏ ở phía Đông rừng rậm, nếu đi bộ dọc lên con suối hơn một tiếng đồng hồ còn thấy có một con suối không ngừng đổ nước ra. Tuy con suối ấy mỗi ngày không chảy ra nhiều nước, chỉ đủ chứa được một vò nước. Nhưng phải biết đám người Agula đi đường xa như vậy, nhưng ngay cả con sông lớn gấp đây mấy lần cũng đã khô cạn, thế mà con suối này vẫn đang chảy ra nước. Thật là một cảnh tượng hiếm có. Đợi đến lúc có nước mưa và mưa đủ, con sông dài mảnh bên dưới con suối này chắc chắn sẽ không thiếu nước.

Santan, nhà trí giả của bộ lạc, nhanh chóng thảo luận với Agula, nếu không họ chuyển tới ở lại gần con suối. Tuy bây giờ bọn hắn đang trong thời gian chờ cửa gỗ xuất hiện lần nữa nên không thể cách hoang nguyên quá xa. Nhưng nơi này có nguồn nước lại cách rừng rậm cũng gần, đợi lần sau bọn hắn lấy đủ lương thực do sứ giả Thiên Thần ban tặng thì có thể xem xét xem có nên chuyển đến sống ở đây hay không.

Mỗi ngày một vò nước trong, nếu uống tiết kiệm chút cũng đủ cho cả bộ lạc bọn hắn sinh tồn. Chỉ là, hiện tại do khô hạn nên hầu như tất cả các loài động vật trong rừng đều đã biến mất, cho nên nếu lần sau có thể đạt được lương thực do sứ giả Thiên Thần ban tặng, vậy chuyện cả bộ lạc bọn hắn có nên tiếp tục di dời xuống phía Nam nữa không trở thành một vấn đề lớn.

Trong khi đám người Agula đang thăm dò bản đồ mới, thì Vân Sơ cũng đang dẫn Trạm Vân Tiêu đi thăm thú khắp nơi ở hiện đại.

Cô chưa tìm ra cách xử lý viên ruby mà Agula đưa, nên chỉ có thể tạm thời cất nó vào két sắt. Sau lại tiếp tục phong cách làm chưởng quỹ phủi tay của chính mình, sau khi giao bàn mọi chuyện trong siêu thị cho Dương Vi liền dẫn theo Trạm Vân Tiêu lái xe đi ngắm hoa anh đào ở Khánh thị. Tiếp đó, lại lái xe chở anh tới các tỉnh thành lân cận để tham quan. Nhưng vì Trạm Vân Tiêu không có thẻ căn cước, nên có rất nhiều nơi không thể ghé thăm được vì cần có thẻ căn cước để mua vé vào cửa. Bởi vậy, Vân Sơ chỉ có thể đưa anh đi chơi ở một số điểm tham quan nhỏ không cần vé.

Thật ra lần này Trạm Vân Tiêu ra ngoài chơi cũng không quá vui vẻ cho lắm. Nguyên nhân vì hắn không biết lái xe. Nhìn Vân Sơ sáng nào cũng chưa tỉnh ngủ đã phải lái xe chở hắn đi khắp tỉnh thành du ngoạn, Trạm Vân Tiêu cảm thấy dù phong cảnh có đẹp đến mấy cũng thấy không dễ nhìn nữa. Liên tiếp chạy ở bên ngoài hai ngày, nhìn Vân Sơ mệt mỏi đến mức có thể ngủ thiếp đi ngay khi vừa chạm vào gối mỗi khi trở về khách sạn, Trạm Vân Tiêu nhịn không được lại thúc giục nàng về nhà thôi.

Trong mắt Trạm Vân Tiêu, thay vì khiến nàng ấy mệt mỏi như vậy vậy còn không bằng đi về nhà. Dù sao chỉ cần hắn và Tiểu Sơ ở chung với nhau là hắn đã thấy vui vẻ rồi. Đối với những danh lam thắng cảnh bên ngoài này, hắn có thể trực tiếp tìm ảnh hoặc video ở trên mạng xem. Nói chung, so với chạy ở bên ngoài này thuận lợi hơn nhiều. Dù là mấy ngàn dặm cảnh sắc thì đều có thể thông qua một cái điện thoại để nhìn ngắm, mà cảnh sắc ấy cũng rất thật rất rõ mà.

Thấy Trạm Vân Tiêu xác thực không mấy hào hứng lắm, Vân Sơ chỉ có thể quay về Thanh thành theo ý anh.

Vẫn câu nói kia, loại địa phương nhỏ như Thanh thành này xác thực chỉ thích hợp để dưỡng lão. Nhưng nhìn Trạm Vân Tiêu từ lúc trở về mỗi ngày đều khoanh chân ngồi cùng cô xem TV, đọc tin tức, dáng vẻ còn rất thư thái an nhàn cũng khiến Vân Sơ thấy an tâm hơn.

Cô không muốn Dương Vi quấy rầy hai người bọn họ ở chung. Dù sao công việc kinh doanh trong cửa hàng rất thanh đạm, một ngày cũng không bán được mấy thứ nên đã dứt khoát cho Dương Vi nghỉ phép tháng này trước.

Tiếp đó, Vân Sơ gọi điện cho người bán buôn tạp hóa đặt hàng năm ngàn cân lương thực. Sau đó, nghe theo gợi ý của Trạm Vân Tiêu lại lái xe chạy đến mấy huyện thành gần đó mua rất nhiều hạt giống ngũ cốc cho Agula. Cô mua lúa nước, bắp ngô, đậu phộng, khoai tây, mỗi loại hạt giống đều mua rất nhiều. Hy vọng sau này Agula có thể dựa vào những hạt giống lương thực này để từ đi săn bắn sinh tồn biến thành làm nông sinh tồn.

Bằng cách này, cũng không uổng phí những viên bảo thạch mà cô thu được từ anh.