Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 135




Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Khi Agula móc viên đá ruby ​​thô ráp từ trong ngực ra, đừng nói Vân Sơ mà ngay cả Trạm Vân Tiêu, người đã quen thường thấy các quý phu nhân ở Kinh thành, thậm chí là Hoàng hậu đeo đủ loại đồ trang sức cũng cảm thấy khó tin. Tuy khối hồng ngọc của Agula còn chưa được đánh bóng tinh xảo, nhưng cũng nhìn ra được chủ nhân của viên ngọc này rất thích nó. Bởi vì khẳng định phải thường xuyên cầm viên ngọc trên tay vuốt ve thưởng thức, thì bề mặt của viên đá thô ráp kia mới hiện ra dáng vẻ lộng lẫy thế này. Nhìn qua, nó không thua kém gì đồ trang sức làm từ hồng ngọc đã qua xử lý và đánh bóng được bày bán trong trung tâm thương mại.

Agula cũng chú ý tới sự khác biệt của Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu, hắn theo ánh mắt của hai người nhìn vào hòn đá trên bàn. Viên đá sặc sỡ này là vật yêu thích của thê tử Agula, ngày thường nàng ấy hay dùng da thú buộc lại và đeo trên cổ như một món đồ trang sức. Viên đá này là mấy năm trước được tìm thấy bên một con sông lớn khi thê tử của Agula là Ulan cùng với mấy người phụ nhân trong bộ lạc ra ngoài tìm kiếm đồ ăn. Bên cạnh con sông đó có rất nhiều tảng đá như này, nữ nhân thường thích mấy thứ lấp lánh đẹp mắt như vậy nên mỗi người họ đều nhặt về mấy viên.

Ban đầu mấy nữ nhân đó quả thực rất thích viên đá này. Họ thường hay tết ​​chúng lên tóc hay đeo trên cổ làm đồ trang sức. Khoảng thời gian đó, hễ các nữ nhân trong bộ lạc không có chuyện gì làm là sẽ lại tụ tập một chỗ so sánh xem viên đá của ai đẹp nhất. Kết quả cuối cùng Ulan giành được thắng lợi chung cuộc với viên đá có màu đỏ sáng nhất trên tay. Viên đá đỏ này của nàng ấy đã đè bẹp toàn bộ những viên đá có màu vàng nhạt, màu xanh đậm, thậm chí là viên đá đỏ có màu sắc gần giống nhưng nó lại nhỏ hơn.

Nhắc đến viên ruby ​​này, còn một điều thú vị nữa. Khi Ulan vào rừng hái quả dại, nàng ấy đã gặp một con sói đơn độc hành tẩu trong rừng. Nhưng lúc đó, nàng ấy còn chưa kịp không thèm đếm xỉa muốn cùng con sói kia chơi trò vật lộn thì viên đá đỏ treo trên ngực đã phát ra ánh sáng trực tiếp khiến con sói đói đang nhìn chằm chằm nàng bị dọa lui đầu. Bởi vì chuyện này, Ulan đã lấy viên đá này làm linh vật do Thần linh ban tặng và luôn mang theo nó trên người. Lần này, nàng lo lắng hắn sẽ gặp phải phiền phức khi ra ngoài tìm nguồn nước nên đã nhét tảng đá ấy vào trong ngực hắn, để hắn mang theo làm vật hộ thân.

Thấy Vân Sơ nhìn chằm chằm vào viên đá đỏ không chớp mắt, Agula hỏi: "Ngươi thích viên đá này à?".

Câu hỏi thẳng thắn của người nguyên thủy làm Vân Sơ thấy hơi xấu hổ.

Một viên ruby ​​lớn như vậy, nếu mang đi đấu giá không biết sẽ bị đội giá lên bao nhiêu tiền, bởi vậy cô không thích mới là lạ.

Có lẽ người nguyên thủy chính là như vậy, nghĩ gì nói đó và không quanh co lòng vòng quá nhiều. Vân Sơ tự khuyên mình như thế.

Đối diện với vẻ chân thành của Agula, Vân Sơ cũng không nói mấy lời khách sáo trống rỗng kia, cô thẳng thắn gật đầu nói: "Viên ruby này của anh quả thực rất đẹp".

Agula cảm thấy thật tuyệt khi trên người mình có thứ khiến Vân Sơ thích, hắn mừng rỡ hỏi: "Vậy ta dùng viên đá này đổi hai thùng nước kia của ngươi có được không? Sau đó ta sẽ nghĩ cách tìm vật để đựng nước máy. Tuy một mình ta không cầm hết được nhiều nước như vậy, nhưng ta có thể để nước ở bên ngoài và trở về gọi người đến chuyển chúng".

"Tất nhiên là được. Thực tế thì viên ruby ​​này của anh rất trân quý, và nó không chỉ đổi được mỗi nước mà anh còn có thể lấy bất cứ thứ gì ở trong cửa hàng của tôi".

Viên ruby ​​này nặng lắm, Vân Sơ dựa vào trọng lượng trong tay ước tính là khoảng hai cân. Nếu chuyển đổi thành carat thì đó là hơn năm ngàn carat. Chưa kể một viên ruby ​​tốt và lớn như vậy rất khó kiếm trên thế giới, giá cả chắc chắn sẽ cao hơn so với giá ruby ​​thông thường. Coi như án chiếu theo giá thị trường để tính, viên ruby này cũng có thể bán được với giá mấy ngàn vạn, hoặc nếu đưa tới phòng đấu giá nói không chừng còn sẽ bán được với giá mấy ngàn vạn Mĩ kim cũng không thành vấn đề.

Một viên ruby ​​có giá trị cao như vậy, Vân Sơ đương nhiên sẽ không dùng vài thùng nước khoáng không đáng tiền và hơn năm tệ một khối nước máy để đổi một viên ruby ​​quý giá như vậy. Tổng giá trị của túi trang sức mà Mẫn Nhuễ Nhã đưa lần trước chắc không chênh lệch nhiều so với viên ruby ​​này, nên Vân Sơ cũng yêu cầu Agula tùy ý chọn bất cứ thứ gì anh ấy thích ở trong siêu thị.

Nghe Vân Sơ nói thế, Agula bàng hoàng không biết nói gì nữa. Chỉ một viên đá vụn với màu sắc có tươi đẹp hơn chút lại có thể để hắn muốn lấy bao nhiêu thứ ở trong siêu thị thì cứ tùy thích lấy?

Kinh hỉ lớn như thế không làm Agula choáng váng, hắn kìm nén sự phấn khích và hỏi: "Bộ lạc của ta vẫn còn nhiều viên đá như vậy. Có màu vàng, xanh, và cả đỏ nữa, chỉ là viên đá đỏ kia lại không được lớn như viên này vậy ngươi còn muốn không?".

Vân Sơ thiếu chút nữa ngã khỏi ghế ngồi, cô nắm chặt tay Trạm Vân Tiêu và dùng hết lực khí lực toàn thân để ngăn lại trái tim đang đập nhanh như đánh trống vì cuồng hỉ của mình. Cô hít thở sâu hai ba cái, lại nuốt ngụm nước bọt rồi mới từ trong cổ họng gạt ra thanh âm, nói: "Muốn! Đương nhiên tôi muốn".

Nghe Vân Sơ nói, trong lòng Agula cũng đã nắm chắc, hắn bắt đầu nhớ lại cảnh tượng chung quanh trước khi bước vào cánh cửa gỗ. Hình như đó là một mảnh bình nguyên, vì do trời tối quá nên hắn không có nhìn kỹ nhưng hắn biết phiến bình nguyên này có địa thế rất cao. Chỉ cần lần này đổi đủ nước và thức ăn ở chỗ Vân Sơ trở về, vậy hắn sẽ dẫn theo toàn bộ người trong bộ lạc tạm thời ở lại phiến bình nguyên này và yên lặng chờ cánh cửa gỗ xuất hiện lại vào lần sau.

Agula nói ra tính toán của mình cho Vân Sơ nghe. Hai người, một người muốn càng nhiều bảo thạch, người kia lại muốn càng nhiều đồ ăn và nước. Lúc này cả hai đều ăn nhịp với nhau, Agula sau khi trở về sẽ dẫn toàn bộ tộc nhân tới chỗ xuất hiện cửa gỗ ở tạm, còn Vân Sơ sẽ sử dụng thời gian này để thu thập càng nhiều lương thực càng tốt cho Agula.

Vì thế Vân Sơ để Agula dọn hết toàn bộ nước khoáng và đồ uống tăng sức đề kháng như nước hoa quả ở trong siêu thị. Hai mươi mấy thùng nước và đồ uống, Trạm Vân Tiêu và Lỗ Bằng Thiên đã tiến lên giúp chuyển mấy chuyến mới chuyển xong hết toàn bộ. Về phần tại sao không đưa Coca hay một số loại đồ uống khác cho anh, đó là vì những đồ uống này có quá nhiều đường. Ở lúc đang khát mà uống nó sẽ chỉ khiến càng uống càng khát thêm thôi, nên căn bản không thể làm dịu cơn khát được.

Hiện tại trên tầng ba tòa nhà của Vân Sơ vẫn còn những hai, ba ngàn cân lương thực, Vân Sơ đã đưa toàn bộ chúng cho Agula. Ngoài ra cô còn tìm thấy hai cái chậu tắm lớn do bà ngoại cô để lại ở trên tầng ba, vì thế Vân Sơ cũng đưa cả nó cho Agula để anh dùng đựng nước máy. Bởi vì không biết lần sau sẽ mất bao lâu cửa gỗ mới lại xuất hiện, nên Vân Sơ muốn tận khả năng đưa cho Agula nhiều nước nhất có thể. Vì chuyện này, Trạm Vân Tiêu cũng trở về tìm bồn tắm rửa của mình mang tới. Đến Lỗ Bằng Thiên cũng cống hiến tất cả chum, vại, bình rỗng của nhà mình ra để đựng nước.

Viên ruby là Vân Sơ thu, nhưng nhìn Lỗ Bằng Thiên cống hiến ra nhiều nồi niêu xoong chảo, chum vại bình rỗng như thế, tuy những vật này không đáng mấy văn tiền nhưng Vân Sơ vẫn đưa cho anh hai lượng bạc mà anh đã dùng để mua đồ trước đó.

Sau khi dọn dẹp mọi thứ, Agula quay lại và trịnh trọng cúi chào mấy người Vân Sơ, sau đó gập người và mở cánh cửa gỗ trở lại thế giới của mình. Vân Sơ vốn muốn giữ anh lại, nhưng anh nói thẳng mình phải nhanh chóng khiêng hai thùng nước khoáng trở về để cứu những tộc nhân đang sắp chết khát kia.

Mạng người quan trọng, Lỗ Bằng Thiên vì muốn giúp Agula nhanh chóng lên đường nên đã lập tức xoay người trở về nhà lấy cái xe ba gác của nhà mình tới đưa cho vị đại ca này, người đã khiến hắn có cảm giác hảo cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Agula cũng ghi tạc trong lòng sự giúp đỡ của Lỗ Bằng Thiên, hạ quyết tâm nếu lần sau hai người còn có thể gặp mặt vậy hắn cũng sẽ tặng cho đối phương một viên đá sắc màu.

Agula trở về, Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào cũng cáo từ hai người Vân Sơ để trở về.

Nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ sáng, Vân Sơ nghĩ đêm nay hẳn sẽ không còn vị khách nào tới nữa nên liền kéo Trạm Vân Tiêu lên lầu đi ngủ. Lần trước hai người đã ngủ chung giường nên lần này Vân Sơ không cho Trạm Vân Tiêu có cơ hội vùng vẫy đã trực tiếp kéo người về phòng. Hơn nữa, đến cơ hội để anh mở miệng nói muốn ngủ trên sofa cũng không cho luôn.

Trạm Vân Tiêu không lay chuyển được Vân Sơ nên chỉ đành nhận mệnh cởi áo ngoài và nằm xuống giường. Vân Sơ thấy anh nghe lời như thế liền rất hài lòng mà nhẹ gật đầu, tiếp đó cũng theo chân bò lên giường nằm xuống. Thậm chí cô còn mạnh mẽ chỉnh lại hai tay anh thành một tư thế thoải mái, sau đó mới hài lòng dựa gần vào anh mà ngủ.

Tuy nhiên, Vân Sơ tự thấy mình cũng thuộc dạng khó hầu hạ thật. Sau khi nằm xuống, cô nhắm mắt cảm nhận vài giây rồi vẫn chưa hài lòng lại mở miệng bảo Trạm Vân Tiêu thả lỏng cánh tay ra chút. Còn nói thêm, cơ bắp trên cánh tay anh quá cứng cứ như hòn đá ấy, nó cấn khiến cô ngủ không được.

Trạm Vân Tiêu mở mắt nhìn lên trần nhà, sau một tiếng thở dài bất đắc dĩ, hắn liền tận khả năng khiến cơ thể mình thả lỏng ra. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Trạm Vân Tiêu luôn có cảm giác mình hình như mình có chuyện gì đó chưa kịp nói cho Vân Sơ nghe.

Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ......

Đúng rồi, hắn quên nói cho Tiểu Sơ biết, lúc hắn trở về khiêng bồn tắm đã để lại một tờ giấy nhắn mấy người Lâm Nghiêm giúp hắn mua lương thực. Đợi lần sau cửa gỗ xuất hiện thì cứ trực tiếp đưa chỗ lương thực dó cho Agula, như vậy nàng ấy không cần phải mạo hiểm chạy đi mua nhiều lương thực như vậy nữa.

Với tư cách là võ tướng đứng đầu Khánh quốc, việc tự mình mua mấy trăm thạch lương thực căn bản sẽ không khiến người ta chú ý. Hơn nữa, so với Vân Sơ còn tiện và dễ dàng hơn nhiều.

Thật ra, theo Trạm Vân Tiêu thấy thay vì nàng mua cho Agula bó lớn lương thực vậy còn không bằng mua cho hắn ta hạt giống lương thực dễ trồng như nàng đã làm trước đây. Đến lúc đó, Agula và người trong bộ lạc hắn ta chỉ cần chăm chỉ cày cấy là sẽ không lo không có đồ ăn để ăn. Chẳng qua, Agula đã nói thời tiết bên thế giới của hắn rất kỳ dị, chỉ có hai mùa là mùa hè và mùa đông. Trong một năm thì có đến nửa năm chìm trong mùa đông rét lạnh, mà nửa năm còn lại lại đắm mình trong mùa hạ nóng bức. Xem ra, việc muốn trồng ra lương thực ở thế giới của hắn ta cũng không phải một chuyện đơn giản mà còn cần từ từ nghiên cứu mới được.

Tại thời điểm Trạm Vân Tiêu không biết, thân phận của hắn đã từ khách nhân của siêu thị biến thành chủ nhân của siêu thị. Hiện tại, hắn luôn không tự chủ được mà thay Vân Sơ nghĩ cách giải quyết nhu cầu của các khách nhân ghé thăm siêu thị của Vân Sơ. Cũng tỷ như Agula, nếu hắn ta thực sự có thể mang nhiều bảo thạch với đủ màu sắc khác nhau đến cho Vân Sơ vậy hắn ta chắc chắn sẽ là khách hàng có chất lượng tốt nhất trong siêu thị của Vân Sơ. Lấy được thù lao hậu hĩnh như vậy từ đối phương, Trạm Vân Tiêu rất vui vì hắn ta mà tốn nhiều tâm tư chút.

Nhưng hiện tại, Agula đang bận rộn đào hố ở thế giới của mình.

Những túi lương thực, thùng nước khoáng và đồ uống không thể cứ thế để ngang nhiên trên bình nguyên được, hắn lo lắng vào lúc mình rời đi sẽ có dã thú hay người của bộ tộc khác nhìn thấy sẽ lấy mất hoặc chà đạp chúng. Mà xung quanh đây không có sông hay rừng cây nào có thể dùng để che giấu những thứ này được, nên hắn chỉ có thể đào cái hố để giấu những thứ này xuống đó, sau lại trải cát đất lên trên để che lấp. Riêng những bình chậu lọ chứa đầy nước kia vì không có nắp nên không thể nào chôn dưới đất được. Nhưng điều đó cũng không làm khó được Agula, anh kéo một bó cỏ khô lớn ở gần đó tới và trải một lớp dày lên trên những chiếc bình lọ đó, nếu không lại gần nhìn kỹ thì tuyệt đối sẽ nhìn không ra vấn đề.

Agula cẩn thận tính toán lúc trở về hắn sẽ đi nhanh hơn chút, dưới tình trạng tinh lực dồi dào như của hắn hiện tại vậy tới trưa mai là có thể đến nơi các tộc nhân đang tạm dừng chân. Nếu tốc độ đi đường của bọn hắn nhanh thì tối mai họ có thể trở lại chỗ hắn giấu kín lương thực và nước.

Hắn cố định lại xe ba gác, sau đó chuyển bồn tắm chứa đầy nước trong đến trên xe ba gác, toàn bộ quá trình đều rất cẩn thận để không có một giọt nước rơi ra ngoài. Lại lo lắng lúc đi đường sẽ làm nước trong thùng tràn ra ngoài, Agula lập tức vùi đầu vào chậu uống từng ngụm từng ngụm, tới lúc bụng chống đỡ hết nổi mới dừng lại.

Phía trước xe đẩy của Lỗ Bằng Thiên được buộc bằng một sợi dây vải dài nên Agula chỉ cần kéo sợi dây vắt ngang qua bả vai, hai tay giữ lấy tay cầm của chiếc xe để điều khiển phương hướng. Trong ngực hắn còn nhét hai gói bánh quy làm thức ăn trên đường, và cứ thế kéo theo xe ba gác bước lên con đường trở về.

Xe ba gác của cổ đại đối với Agula thực sự là một thứ tốt. Bồn tắm được đổ đầy nước nên tất nhiên sẽ rất nặng, nhưng có xe ba gác để kéo lại giúp hắn dễ dàng hơn rất nhiều. Trên đường đi chỉ cần hắn cẩn thận khống chế độ cân bằng của xe không cho thùng nước nghiêng về phía trước làm tràn ra là được rồi.

Thứ này nhìn có vẻ không phức tạp lắm. Đợi sau khi trở về hắn sẽ thử chặt mấy gốc cây mang về làm mấy chiếc xe như thế này. Nếu thành công, vậy người trong bộ lạc sau này đi đường cũng dễ dàng hơn rất nhiều, không cần phải khiêng vác da thú và thịt khô di chuyển trong rừng nữa.

Trên đường đi Agula đã suy nghĩ rất nhiều chuyện. Nghĩ tới đồ ăn và nước uống mà mình đổi được ở chỗ Vân Sơ hẳn sẽ đủ cho tộc nhân ăn uống tiết kiệm trong một tháng. Chỉ cần trở về hắn thu thập được thật nhiều bảo thạch, vậy lần sau còn có thể đổi được càng nhiều đồ ăn và nước sạch hơn nữa. Ngoại trừ nghĩ tới

lương thực cùng nước, Agula cũng dành ra rất nhiều thời gian để tiêu hóa những chuyện liên quan tới cửa gỗ và siêu thị của Vân Sơ. Nói chung, dọc theo con đường này, đầu óc hắn chưa từng được yên tĩnh giây phút nào. Mọi chuyện xảy ra vào tối đêm qua đủ cho hắn phải tiêu hóa rất lâu.

Song khi tâm trí của một người đã hoàn toàn chiếm giữ, thì tốc độ đi đường không thể không nhanh hơn rất nhiều. Đến giữa trưa ngày thứ hai, Agula đã trở lại nơi mà bộ lạc tạm dừng chân sớm hơn dự đoán trước đó.

Nơi các tộc nhân của hắn ở tạm thời là một hang động lớn. Vốn nó là nơi trú chân của dã thú nhưng hẳn nó đã rời khỏi đây đi đến nơi khác để tìm kiếm nguồn nước, do đó mọi người mới nhẹ nhõm thoải mái có một cái hang động có thể chắn nắng nóng. Trước cửa hang có một con đường dài là một bãi đất sỏi, nơi đó chồng chất đá từ trên núi lăn xuống. Agula vì kéo chiếc xe được lắp từ ván gỗ nên không có cách nào đi qua được. Dù có miễn cưỡng đi qua được thì mặt đất này xóc nảy không đồng đều như vậy, nếu có qua vậy một nửa số nước trên xe ba gác chắc chắn sẽ bị tràn ra ngoài.

Agula không dám cứ vứt xe ba gác ở đây để một mình mình chạy về hang động gọi tộc nhân tới giúp. Vì chung quanh nơi này có rất nhiều động vật nhỏ, nếu hắn cứ đặt thùng nước ở đây vậy chờ lúc hắn rời đi gọi tộc nhân trở về, một thùng nước sạch lớn trên xe chắc chắn sẽ bị những động vật nhỏ kia làm cho tai họa.

Cũng may nơi này cách hang động không xa, Agula rắt cuống họng rống lớn vài tiếng hy vọng những tộc nhân đang canh giữ trong hang có thể nghe thấy giọng hắn mà tới đón ứng.

Thật ra tình huống hiện tại của đám người lưu lại trong hang động cũng rất không lạc quan. Hầu hết mọi người bởi vì thiếu nước nên tinh thần đã hơi lâm vào mê man, nhưng còn may những người già và trẻ con được Agula chia cho chút nước trước đó ý thức hiện tại vẫn còn khá tỉnh táo. Người đầu tiên nghe thấy giọng Agula chính là con trai cả của anh, Boutu. Bởi vì phụ thân tư tâm, nên phần nước chia cho cậu được uống nhiều hơn những người khác hai hớp, do đó cũng là người có tình huống tốt nhất trong sơn động.

Khi cậu nghe được giọng phụ thân mình, phản ứng đầu tiên của Boutu là đẩy Ulan, người đang nằm bên cạnh mình.

"A Nương, A Đa về rồi. Ngài có nghe thấy giọng A Đa không?".

Hôm qua Ulan không uống nước, nên lúc này đến giọng con trai cũng nghe không rõ lắm chỉ có thể lung tung gật đầu đáp lại. Boutu thấy môi mẫu thân vì quá khô mà chảy ra máu đỏ tươi, nhưng nàng dường như lại không cảm thấy đau chút nào. Còn vô thức liếm máu rỉ ra từ môi mình, như thể điều này sẽ khiến nàng ấy cảm thấy không còn khát nước nữa.

Nhìn tình huống của mẫu thân và các tộc nhân đều không quá tốt, Boutu lập tức lao ra khỏi hang. Cậu chắc chắn sẽ không nghe nhầm, vừa rồi chính là tiếng của A Đa. Có lẽ A Đa ra ngoài tìm nguồn nước đã trở về rồi, còn về tại sao A Đa không nhanh chóng trở về hang thì Boutu không còn muốn nghĩ đến nữa.

Thật ra đã có hai ba dũng sĩ ra ngoài tìm nước đã trở về. Họ đi xa cả ngày trời cũng không tìm thấy một giọt nước nào, nên chỉ đành thừa dịp bản thân còn lại chút thể lực mà chạy trở về hang động. Trong hoàn cảnh như vậy, việc Agula có thể tìm được nguồn nước hầu như không có khả năng. Nhưng Boutu từ nhỏ đã có một loại cảm giác sùng bái không thể giải thích đối với A Đa mình. A Đa cậu chẳng những là dũng sĩ anh dũng nhất trong bộ lạc mà còn là thủ lĩnh bộ lạc. Trong dĩ vãng, hắn luôn dẫn dắt các dũng sĩ của bộ lạc săn được nhiều con mồi nhất trong rừng rậm.

Khi chạy ra khỏi rừng, Boutu chỉ có một suy nghĩ trong đầu: Nếu là A Đa.... Nếu là A Đa, vậy khẳng định sẽ có thể mang nước về cứu các tộc nhân!

Nhìn nhi tử lao như điên về phía mình, Agula cách thật xa hô lớn với cậu: "Boutu, chạy về hang đem tất cả túi nước mang tới đây. Ta tìm được nước rồi! Có nước uống rồi!".

Nghe Agula nói, Boutu không nghĩ nhiều lập tức quay người nhanh như chớp chạy về hang động lấy nước túi.

Biết được thủ lĩnh của họ đã mang theo được rất nhiều nước trở về. Chỉ cần là người còn có chút khí lực có thể bước đi đều cố chống người đứng dậy, người này dìu người kia cùng nhau ra khỏi hang. Những người còn đi được đều theo chân Boutu ra ngoài đón thủ lĩnh của họ, còn những người đi không được thì ngồi ở cửa hang động với lòng tràn ngập vui sướng vì sống sót sau tai nạn.

Có nước, họ có thể sống sót rồi. Có một số nữ nhân tình cảm hơi yếu ớt đều nhịn không được mà che miệng khóc ồ lên. Tuy nhiên vì cơ thể họ không còn bao nhiêu nước, nên nói là khóc rống nhưng nước mắt lại gạt không ra được mấy giọt.

Boutu xách bảy, tám cái túi nước chạy tới chỗ A Đa. Lúc nhìn thấy xe ba gác và bồn tắm gỗ sau lưng Agula, cậu chàng nửa ngày không phát ra được thanh âm nào.

Những thứ này là gì? A Đa ra ngoài kiếm nước, sao lại mang về vật thể kỳ quái thế?

Agula liếc mắt liền nhìn ra trong lòng nhi tử đang cuồng phong sóng biển, nhưng hiện tại không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện. Vì các tộc nhân vẫn đang chờ nước cứu mạng. Hắn tiến lên gỡ túi nước trên lưng nhi tử, kéo nút chai ra rồi ấn túi nước vào thùng cho đầy nước.

Agula còn không quên giơ tay vỗ một cái vào người nhi tử hãng còn ngơ ngác đứng đó: "Tiểu tử ngốc nhà ngươi còn đứng đó làm gì, ngươi không khát nước à?".

Bị phụ thân vỗ, Boutu cuối cùng đã lấy lại tinh thần. Nhìn thấy trước mặt có một thùng nước lớn như vậy, cậu không đoái hoài tới mấy suy nghĩ lung tung trong đầu nữa mà vội vã nắm lấy túi nước gần đầy trong tay Agula, ngẩng đầu tu ừng ực. Uống liền hai túi nước, Boutu cuối cùng mới cảm thấy rằng mình đã sống lại. Vừa hay lúc này Agula đã đổ đầy năm túi nước và nhét toàn bộ chúng vào tay Boutu để cậu ôm chúng về đưa cho Ulan và những người khác trong tộc đang khát khô cổ uống.

Nghĩ tới mẫu thân còn đang trong hang động, Boutu gật đầu với Agula một cách bất cần rồi chạy như bay về hướng hang động với đống túi nước trong ngực. Khi quay trở lại, thấy mấy tộc nhân còn đang chạy chầm chậm trên con đường đầy sỏi đá, Boutu lập tức hướng họ lắc túi nước trên tay và lớn tiếng la hét A Đa cậu đã mang theo rất nhiều nước trở về. Hiện tại A Đa cậu đang chờ ở phía trước, nếu mọi người đi nhanh chút là có thể thỏa thích uống bao nhiêu tùy ý.

Nhìn Boutu chạy như bay rời đi, các tộc nhân khác bất đắc dĩ mà buông tay: Tiểu tử thúi này, không thấy bọn ta mệt gần chết sao? Hắn lại chỉ biết nói, cũng không biết chia một túi nước trên tay cho bọn hắn uống mấy ngụm lấy sức.

Tuy rằng trong lòng những người này không ngừng oán thầm, nhưng những gì Boutu nói lại khiến bọn hắn một lần nữa xốc lên tinh thần. Cả đám người lại đỡ nhau chầm chậm đi về phía trước. Lúc này trong lòng họ chỉ có một tín niệm: Kiên trì chút nữa là bọn hắn sẽ được uống nước ngay.

Lúc Agula trông coi xe ba gác, hai mắt cũng nhìn về hướng hang động. Thấy một số tộc nhân đang đi về bên này, hắn liền vội vàng đóng chặt nút gỗ của túi nước đã được chứa đầy, lại xoay cánh tay ném về phía trước. Những người có thể kiên trì đi đến nơi này đều là những dũng sĩ mà Agula an bài ra ngoài đi tìm nguồn nước. Mọi người thường phối hợp với nhau đi săn quanh năm nên sớm chiều chung đụng với nhau hết sức ăn ý, cả đám vừa thấy thủ lĩnh xoay cánh tay là biết hắn muốn ném túi nước cho bọn hắn.

Độ ngắm chính xác của Agula rất chuẩn, một bình nước đầy được hắn ném trúng rơi vào tay một người. Người kia không dằn nổi lập tức kéo nút chai ra uống hai ngụm lớn. Còn may tốt xấu gì đối phương còn nhớ rõ đằng sau vẫn còn có người chờ được uống nước, nên khi cổ họng mới hơi đỡ khát chút liền đưa túi nước cho người đằng sau.

Nhưng coi như mọi người có uống tiết kiệm chút thì nước trong bình cũng chỉ đủ cho mỗi người uống hai ngụm. Tuy nhiên uống xong hai ngụm nước, mọi người lại ngồi tại chỗ nghỉ ngơi từ từ lấy lại sức, song mới bước tới chỗ Agula.

Riêng Boutu cầm túi nước trở lại hang động điều đầu tiên cậu làm là nhanh chóng kéo nút chai của túi nước ra và đỡ Ulan dậy đút nàng uống nước. Ulan uống hai ngụm nước cũng hơi có khí lực lại, nàng tiếp nhận túi nước trong tay nhi tử đỡ nữ nhi đang nằm mê man bên cạnh dậy mớm nước cho con bé.

Thấy tiểu muội mặc dù lâm vào mê man nhưng vẫn biết nuốt nước vào miệng, Boutu cuối cùng cũng thấy yên tâm. Cậu đứng dậy bắt đầu cầm túi nước đỡ những người khác trong hang dậy và đút nước cho họ. Có một số người già không chịu uống nước. Họ cảm thấy mình lớn tuổi rồi, còn sống cũng không thể cống hiến được nhiều gì cho bộ lạc nữa nên muốn giữ lại phần nước của mình đưa cho những người khác uống. Boutu đã phải nhẫn nại tính tình để thuyết phục những người già đó và nói cho họ biết, lần này A Đa hắn đã mang về rất nhiều nước và đủ cho các tộc nhân trong bộ lạc uống.

- -- HẾT CHƯƠNG 135 ---