Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 132




Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Vân Sơ đi theo Trạm Vân Tiêu trở lại Kình Thương viện quen thuộc. Quả thực nhờ có Lỗ Bằng Thiên nên tiện hơn rất nhiều, khi cô và Tiết Xuân Đào trò chuyện bát quái thì hai người bọn họ cũng không nghỉ ở đây, mà như chú kiến chăm chỉ chuyển tất cả đồ đạc tới trong thiên phòng của Kình Thương viện.

Nhìn nàng dụi dụi con mắt, Trạm Vân Tiêu vội vàng nói: "Nàng vào phòng nghỉ ngơi một lát đi. Khi nào tỉnh lại thì chúng ta đi vấn an mẫu thân và tổ mẫu".

Thiên phòng hiện tại đã chất đầy đồ nên không thể ngủ được, nên khi Vân Sơ nghe anh nói thế không thể không thốt lên: "Em với anh cùng ngủ với nhau sao?".

Lời này vừa ra khỏi miệng Vân Sơ thật không cảm thấy lời mình nói có vấn đề gì, dù sao trước đó bọn họ cũng đã từng ngủ chung một giường rồi. Đúng vậy, một nam một nữ rơi vào tình yêu cuồng nhiệt chỉ ôm nhau ngủ một giấc thật thuần khiết. Họ! Quả! Thực! Chuyện! Gì! Cũng! Chưa! Từng! Phát! Sinh!

Nhưng Trạm Vân Tiêu nghe Vân Sơ hỏi vậy, mặt hắn trong nháy mắt đỏ bừng lên. Hắn bối rối xua tay nói:"Đương...... Đương nhiên không được. Ta nằm tạm lên bàn đá trong sân ngủ một giấc là được rồi".

Trạm Vân Tiêu thật ra cũng muốn ngủ cùng Vân Sơ để được ôm nàng vào lòng, thế nhưng hiện tại lý trí của hắn còn rất thanh tỉnh. Hắn biết rõ hoàn cảnh lúc này đang ở cổ đại chứ không phải tại hiện đại. Ở hiện đại, trong tòa nhà nhỏ của nàng chỉ có hắn cùng Vân Sơ. Mặc kệ bọn hắn ở bên kia làm sao ở chung thì cũng chỉ có hai người bọn hắn mới rõ ràng.

Đây cũng là nguyên nhân lần trước hắn không cưỡng lại được sự dụ dỗ mà ngủ chung giường với Tiểu Sơ. Nhưng tình hình hiện tại đã khác, dù hắn đã nói trước hạ nhân trong viện không có hắn lên tiếng thì không thể tiến vào Kình Thương viện nửa bước. Nhưng cái quy củ này chỉ có thể ước thúc được hạ nhân trong phủ, chứ giống như Vương thị, Tần thị hay mấy chất tử kia của Trạm Vân Tiêu, bao gồm cả đám người Lâm Nghiêm thì lại không ở trong phạm vi này.

Nếu như bị những người này nhìn thấy hai người bọn họ ngủ chung một giường hẳn sẽ có bao nhiêu kinh hãi. Mà thanh danh của Vân Sơ khẳng định sẽ hỏng rồi. Tuy nàng là nữ tử ngoại tộc, nhưng đây là Khánh quốc. Hai nam nữ chưa thành thân cùng nhau nằm ngủ một giường, chính là chuyện đi đến đâu cũng sẽ bị khinh thường.

Nghe Trạm Vân Tiêu nói rõ mọi lo lắng của mình, Vân Sơ không nói gì nữa. Dù sao cô chỉ thỉnh thoảng tới ở vài ngày, nên sẽ không đau lòng đến mức cảm thấy danh tiếng không quan trọng. Cô không muốn vì chút việc nhỏ này mà bị Vương thị, Tần thị và Nhị tẩu Trạm Vân Tiêu xem thường.

Vân Sơ nằm trên giường rất thản nhiên, tại trước lúc cô lật người thiếp đi còn không quên hơi giơ tay lên nói với Trạm Vân Tiêu đang muốn ra khỏi phòng: "Anh nhớ lấy thêm cái áo dày phủ thêm lên người. Nhiệt độ không khí buổi sáng thường thấp, hạt sương lại nặng, nhớ đừng để bị cảm".

Trạm Vân Tiêu gật đầu biểu thị mình biết rồi, kỳ thật hắn cũng không muốn nằm sấp ngủ ngoài sân. Trước kia lúc hành quân do điều kiện bên ngoài không cho phép nên cũng không cảm thấy gì, chứ hiện tại hắn đã ngây người ở Kinh thành gần một năm rồi, nên đột nhiên cũng không quá thích chuyện nằm trong sân ngủ để đám người hầu, bọn sai vặt lui tới ngoài cửa viện dò xét, phỏng đoán.

Hắn thấy tinh thần mình hiện tại còn rất phấn chấn nên định ra ngoài sân đánh hai bộ quyền. Đợi trời sáng rồi, hắn sẽ tới viện mẫu thân bảo nàng chuyển dọn hết số mỹ phẩm dưỡng da trong thiên phòng đi. Trạm Vân Tiêu cũng không lo lắng Vân Sơ vì ngủ bù mà bỏ lỡ tình hình dậy sóng khi mỹ phẩm dưỡng da được đưa ra thị trường. Lấy sự hiểu rõ của hắn đối với mẫu thân mình, sau khi nàng có được những mỹ phẩm dưỡng da này chắc chắn sẽ không đưa chúng tới trong cửa hàng bán ngay.

Y theo tác phong nhất quán của Tần thị, nàng hôm nay sẽ phát thiếp mời tới các phủ ở Kinh thành trước. Nói cho bọn họ biết rằng sản phẩm mới sắp có mặt tại các cửa hàng, lại ám chỉ rằng lần này không có nhiều hàng và những ai muốn mua thì nên nắm chặt.

Sau hành hạ một trận như thế, thì phải đến ngày mai đợt hàng sớm nhất mới được giao đến cửa hàng.

Lúc trở về trời cũng đã khá sáng rồi, nên thời gian rèn luyện buổi sáng hôm nay trong bất tri bất giác cũng giảm bớt hơn nửa. Hắn ở bên ngoài sân đánh mấy bộ quyền, đánh đến ra một thân mồ hôi mới xem như dễ chịu. Tiếp đó, lại nhỏ giọng phân phó gã sai vặt đang hầu ở bên ngoài viện lấy mấy bồn nước ấm tới để hắn lau người. Nhìn sắc trời ước chừng lúc này Tần thị đã dậy rồi, Trạm Vân Tiêu liền an bài Lâm Nghiêm và Quách Diệp ở trong sân trông coi, còn bản thân nhấc chân đi tới chủ viện.

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của công tử, Lâm Nghiêm và Quách Diệp ở sau lưng hắn lén lút trao đổi một ánh mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: Được rồi, không cần nghĩ cũng biết nhất định là vị kia đến đây. Chỉ là công tử có cần thiết phải an bài hai người bọn hắn đứng đây bảo hộ nàng ấy không? Vị kia cũng đâu phải người thường, kẻ phàm phu tục tử thật có thể làm tổn thương tới nàng ấy sao?

Nhưng nghĩ đến trước đây bọn hắn đã nhận được khá nhiều đồ ăn và dùng từ Vân Sơ, nên thái độ tất nhiên vẫn là có. Hai người một trái một phải canh giữ ở ngoài cửa phòng, thân thể thẳng tắp như cây Bạch dương nhỏ.

Tần thị nghe nhi tử nói nha đầu Tiểu Sơ kia mang theo mỹ phẩm dưỡng da đến trong phủ rồi liền không thể ngồi yên. Nàng vội vàng thúc giục Tích Ngọc đang vấn tóc cho nàng động tác nhanh lên, để nàng còn vội vàng đi xem những hàng hóa kia. Còn không cứ tùy tiện búi một kiểu dáng đơn giản thôi, đợi đi xem mỹ phẩm dưỡng da xong trở về lại búi lại sau cũng được.

Tích Ngọc vội vàng xưng vâng, động tác trên tay cũng rất lưu loát búi cho Tần thị một kiểu tóc phức tạp. Trong lúc nàng đang tìm trang sức cài tóc phù hợp trong hộp trang sức, thì Tần thị đã chờ không kịp nữa mà từ bàn trang điểm đứng lên.

"Đi thôi, đồ trang sức trước hết không cần đeo, đợi trở về cài sau cũng được".

Tần thị nghĩ, dù sao cũng đang trong phủ, búi tóc cùng quần áo của nàng hiện tại cũng rất thoả đáng nên không đeo trang sức cũng không thành vấn đề. Chuyện quan trọng bây giờ là những mỹ phẩm dưỡng da kia, tất cả đều là bạc trắng bóng đấy.

"Mẫu thân đừng có gấp, nhi tử kiểm kê trước giùm ngươi rồi. Lần này Tiểu Sơ mang theo rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da tới, so với lần trước còn nhiều không chỉ gấp ba".

Nghe nói có nhiều hàng như vậy, bộ pháp của Tần thị quả nhiên thả chậm đi nhiều. Nhưng nàng vẫn có chút đau đầu nói: "Ngươi không biết có bao nhiêu người muốn mua sản phẩm dưỡng da này. Nghe số lượng gấp ba thì thấy có vẻ không ít, nhưng ta đoán chừng bán không được mấy ngày".

Không nói cái khác, chỉ nói đến mấy đại phú thương kia. Trong tay bọn hắn nắm từng bó bạc lớn, nói không chừng một lần tại cửa hàng bọn hắn mua liền mấy chục đến trên trăm bộ, rồi vận chuyển đến nơi khác bán. Phía nam trước nay luôn luôn giàu có, mỹ phẩm dưỡng da tốt như vậy mà vận chuyển đến bên kia thì dù giá một bộ sản phẩm có tăng gấp đôi cũng không lo không bán được.

Trạm Vân Tiêu thật sâu thở dài một hơi, nói: "Đó cũng là chuyện không có cách nào. Nhiều hàng hóa như vậy nghĩ muốn vận vào Kinh đã rất khó khăn rồi. Ta thấy đám người đó cũng là thấy đồ mới mẻ mà thôi, đợi khi mọi người đều mua được hàng vậy tình huống hẳn sẽ tốt hơn chút".

Hắn nhớ được Vân Sơ lúc trước đã từng nói, mỗi một bộ mỹ phẩm dưỡng da này dùng ước chừng phải tới nửa năm mới hết. Hắn thấy những bại gia phu nhân, bại gia tiểu thư kia hẳn sẽ không phát rồ đến tích trữ nhiều bộ một lúc để từ từ dùng đi?

"Đúng rồi mẫu thân, ngươi có thể để cho người trong cửa hàng nhắc nhở khách nhân rằng những mỹ phẩm dưỡng da này khi mua về đều có hạn sử dụng không. Nó không thích hợp mua nhiều một lần để tích trữ dùng dần. Đồ trang điểm quá thời hạn nếu dùng sẽ có tác dụng phụ".

Nhắc tới vấn đề này, Tần thị liền không phục. Nàng sao có thể không để người trong cửa hàng nhắc nhở các nàng cơ chứ, nàng nói: "Ai! Sao ta không có để bọn hắn nhắc nhở cơ chứ. Ngày đầu khai trương ta có dặn chưởng quỹ và nha đầu Lục Ti rồi, bọn hắn nói đến khô cả miệng thế nhưng người ta lại nói muốn mua nhiều mang về tặng người thân".

Nghĩ đến những thứ này hút hàng như thế, Tần thị bắt đầu tự hỏi: Lần này, sau khi đưa những sản phẩm chăm sóc da này bày tại cửa hàng, nàng có nên đưa ra quy định mỗi khách nhân chỉ có thể mua một bộ không nhỉ?

Chỉ khi có càng nhiều khách nhân sử dụng mỹ phẩm dưỡng da của cửa hàng và cảm thấy tốt, thì các nàng mới không lo lắng về việc bán mỹ phẩm dưỡng da của mình trong tương lai.

Tuy nhiên, phương pháp này không đáng tin cậy nếu suy nghĩ kỹ. Bởi người có khả năng mua mỹ phẩm dưỡng da vậy trong nhà người ta khẳng định không thiếu nha đầu cùng hạ nhân, nếu các nàng thực sự muốn mua vậy chắc chắn sẽ xuất động hết toàn bộ nha đầu trong nhà ra, vậy bọn hắn căn bản không thể kiểm soát được việc mọi người muốn trữ hàng.

Thời điểm tới Kình Thương viện, Tần thị cuối cùng đã nghĩ thông suốt: Quản nhiều vậy làm gì, các nàng thích mua thì cứ để các nàng mua đi. Dù sao hàng hóa trong cửa hàng có bán hết nhanh vậy lại để đám người chưởng quỹ nghỉ ngơi tiếp vậy.

Trước khi mở cửa thiên phòng, Trạm Vân Tiêu không yên lòng quay người nói với Tần thị: "Mẫu thân, lát nữa ngươi để cho người dưới dọn đồ nhớ động tĩnh nhỏ chút. Tiểu Sơ còn đang ở sát vách ngủ, lần này nàng ấy mang theo hàng hóa chạy gấp đến đây nên giờ đang ngủ bù".

Tần thị nghe vậy tim đau nhói. Trước đây nàng không nghĩ kỹ, bây giờ cẩn thận suy nghĩ. Tiểu Sơ chỉ là một nữ hài tử, còn phải gánh theo nhiều hàng hóa như vậy đi đường xa, trên đường đi còn phải màn trời chiếu đất chỉ sợ rất vất vả và cực khổ. Nội tâm nàng không khỏi bắt đầu xoắn xuýt: Không thì, cửa hàng mỹ phẩm dưỡng da này không mở nữa?

Nhưng nghĩ đến hai rương lớn chứa đầy thỏi vàng kiếm được từ mỹ phẩm dưỡng da lần trước, Tần thị lại nhịn không được dao động: Việc kinh doanh có lãi lớn như vậy là chuyện lần đầu tiên. Nói bỏ liền bỏ thật sự thấy quá đáng tiếc. Không biết Tiểu Sơ có nguyện ý nói ra những mỹ phẩm dưỡng da này là mua ở đâu không? Nếu nàng ấy nguyện ý, vậy sau này nàng ấy cứ việc thư thư phục phục ở trong phủ hưởng an nhàn là được rồi, còn việc mua và vận chuyển mỹ phẩm dưỡng da cứ ném cho thằng nhãi Trạm Vân Tiêu gánh là được.

Cò may Trạm Vân Tiêu không biết suy nghĩ trong lòng Tần thị, bằng không hắn chắc chắn muốn nói một câu---- Đây thật sự là chủ ý mà mẹ ruột có thể nghĩ ra được sao!

Tần thị hạ thấp thanh âm nói: "Ta sẽ phân phó đầu bếp trưa nay làm nhiều thêm mấy món ngon, đợi Tiểu Sơ tỉnh ngủ là có thể ăn. Nàng ấy ở bên ngoài bôn ba lâu như vậy, mấy ngày kế tiếp cần được bồi bổ nhiều hơn".

Dù Trạm Vân Tiêu thực sự không cho rằng thức ăn trong phủ ngon hơn nhiều thức ăn bên chỗ Tiểu Sơ, nhưng nghe mẫu thân nói vậy hắn vẫn lập tức mở miệng nói: "Vậy lát ta sẽ tới phòng bếp một chuyến. Khẩu vị của Tiểu Sơ hơi thiên đậm đà, nên không quen với đồ ăn trong phủ chúng ta. Lần này nàng ấy có mang theo không ít đồ gia vị tới, lát ta sẽ đi dạy đầu bếp cách dùng những thứ này".

Lần này bọn hắn đến đây đã rút kinh nghiệm lần trước mình không mang đủ gia vị nên ngay cả ớt, tiêu bột, và thập tam hương đều đóng gói nhét đầy một balo lớn. Không nói cái khác, chỉ riêng làm mấy lần đồ nướng khẳng định không thành vấn đề. Đây cũng coi như đền bù cho sự tiếc nuối của lần trước không ăn được đồ nướng ở trong phủ.

Xì dầu và dấm trong phủ đều có nên họ không cần mang theo. Dầu thực vật cũng vậy. Dầu đậu nành trong phủ hàng năm đều được tuyển chọn từ những mẻ đậu tốt nhất được trồng ở điền trang và mang đi ép dầu. Nó còn tốt hơn nhiều so với dầu thực vật của hiện đại, vì vậy bọn hắn cũng không mang theo chúng.

Tần thị lập tức cho gọi gã sai vặt trong phủ tới tay chân nhẹ nhàng vận chuyển tất cả mỹ phẩm dưỡng da đến trong chủ viện. Tuy nhiên, những mỹ phẩm dưỡng da này sau khi được đổ ra từ túi dệt, Trạm Vân Tiêu cũng chưa từng để ý đến nó. Bởi vậy hiện tại chúng được chất thành từng đống từng đống ở trong thiên phòng.

Có trời mới biết các hạ nhân Trạm phủ đã trợn mắt khó tin đến mức nào khi tiến vào phòng thấy và chứng kiến những mỹ phẩm dưỡng da chất thành đống như thế này. Đây đều là mỹ phẩm dưỡng da được xào lên mười mấy lượng vàng một bộ đấy. Không nói nó không được dùng hộp gấm đựng thì thôi, mà lại còn bị chất đống bừa bộn lên nhau, lại còn bị vứt bừa trên mặt đất không khác gì rau cải trắng.

Tần thị thấy thế cũng không khỏi nhíu mày: Nha đầu Tiểu Sơ kia lúc vận chuyển mấy thứ này không tìm mấy cái rương để đựng sao?

Mấy cái bình bình lọ lọ trong hộp kia thế nhưng rất dễ vỡ đấy.

Thấy thần sắc mẫu thân không đúng, Trạm Vân Tiêu vội vàng giải thích: "Số hàng hóa này khi tới Kinh thành là có rương đựng, chỉ là bên chỗ Tiểu Sơ đột nhiên có việc gấp cần dùng tới rương nên mới chuyển đồ bên trong ra".

Thấy Tần thị không suy nghĩ nhiều khi nghe hắn giải thích, Trạm Vân Tiêu thở dài một hơi. Trong lòng đồng thời nhớ kỹ: Sau này hắn nhất định phải nhớ mua thêm mấy cái rương hòm gỗ về để lần sau đựng mỹ phẩm dưỡng da.

Chuyển xong tất cả mỹ phẩm dưỡng da, Tần thị chợt thấy máy phát năng lượng mặt trời và bảng sạc trên giường, liền hỏi: "Đó là cái gì thế?".

Trạm Vân Tiêu che miệng ngáp một cái nói: "Đây là đồ của Tiểu Sơ, công dụng kỹ càng của thứ này một hai câu không nói rõ được. Đợi sau này ta sẽ giải thích cặn kẽ với ngài sau".

Tần thị nghi ngờ hỏi: "Đêm qua ngươi không ngủ à? Đi thôi, ngươi cùng ta trở lại chủ viện nghỉ ngơi. Ta sẽ cho người thu xếp thiên phòng cho ngươi nghỉ tạm, còn bên Tiểu Sơ có Tích Ngọc ở lại đây gác là được rồi. Đợi nàng ấy tỉnh lại theo Tích Ngọc đến chủ viện sau".

Mắt thấy chuyện tốt của hai người cũng sắp thành, Tần thị cũng không muốn ở thời điểm này xe bị tuột xích để người ta truyền ra một hai lời khó nghe.

Thấy Tần thị phòng mình như phòng trộm, Trạm Vân Tiêu cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng. Nếu hắn thật có những tâm tư gì kia, vậy nào có khả năng chờ tới bây giờ. Hết lần này tới lần khác những lời này hắn lại không thể nói ra miệng với Tần thị, nên chỉ có thể tự mình âm thầm nuốt lấy phần ủy khuất này. Hắn ngoan ngoãn đi theo Tần thị rời khỏi Kình Thương viện đi tới chủ viện ngủ bù.

Trong lúc Trạm Vân Tiêu tại thiên phòng chủ viện ngủ đến hôn thiên hắc địa, Tần thị lại cầm sổ sách bắt đầu kiểm kê số lượng lô hàng mỹ phẩm dưỡng da lần này. Đợi nàng kiểm kê xong, còn muốn đưa sổ sách này cùng với các khoản hạch toán trong tiệm lần trước cho Vân Sơ xem xét.

Nhìn số lượng nhỏ bình bình lọ lọ nhiều thêm ra lần này, dù trong lòng Tần thị có nghi hoặc nhưng người duy nhất hiểu rõ những thứ này còn chưa có tỉnh, nên nàng chỉ có thể bỏ những thứ này vào một cái rương và để riêng qua một bên. Đợi Vân Sơ thức dậy giải thích rõ ràng rồi mới xem nên an bài ra sao.

Những chai lọ đó có số lượng quá ít, khẳng định không thể bán với giá cao như lần trước, giá cụ thể ra sao vẫn nên chờ hỏi Vân Sơ trước đã.

"Cái gì? Tặng người?".

Tuy nhiên, Tần thị chờ mãi đến lúc Vân Sơ tỉnh ngủ lại nghe nàng giải thích công dụng của chúng, Tần thị hận không thể lập tức ngất đi.

Đây chỉ là một ít sản phẩm dùng thử do mấy thương nhân đưa tặng, Vân Sơ không nghĩ tới Tần thị sẽ có phản ứng lớn như vậy. Cô vội vàng kéo Tần thị đến giới thiệu công dụng của sản phẩm dùng thử.

"Đồ cửa hàng chúng ta bán hiệu quả khẳng định rất tốt, còn cần dùng thử sao? Không bằng chúng ta cứ định giá cho chúng đi, rồi bày trong cửa hàng bán".

Tần thị nghĩ đây đều là những thứ tốt, làm gì phải đưa không cho người khác dùng. Tuy số lượng những thứ này khá ít, vậy các nàng định giá thấp đi chút là được rồi. Chỉ cần định giá tầm hai ba thành thôi, chắc chắn vẫn sẽ có nhiều người đổ xô đi mua.

Không có cách nào, Vân Sơ chỉ đành giải thích chi tiết về chất lượng làn da cho Tần thị nghe. Tóm lại, ý của cô chỉ có một: "Mặc dù các mỹ phẩm dưỡng da của chúng ta hiện tại không lo lắng về nguồn tiêu thụ, nhưng chúng ta vẫn phải giữ cho công việc kinh doanh của mình phát đạt lâu dài. Cần phải chú ý đến trải nghiệm mua sắm của khách nhân. Hiện tại trong tay chúng ta có sẵn các bộ dùng thử, mà nó vốn là thương gia tặng không cho cháu và không hề phải mất một văn tiền nào. Chúng ta sao không mượn những bộ dùng thử này để cho khách nhân trong cửa hàng dùng thử xem có tốt không, và có phù hợp với làn da của họ không?".

Vân Sơ có thể hiểu ý tưởng muốn kiếm nhiều tiền hơn của Tần thị, nhưng cô cảm thấy việc kinh doanh không thể làm như vậy. Tuy công việc kinh doanh hiện tại của họ thuộc loại độc nhất, nhưng giá của những mỹ phẩm dưỡng da này vốn đã rất đắt. Vạn nhất những phu nhân tiểu thư kia bị móc rỗng túi tiền nhưng lại mua về một bộ mỹ phẩm dưỡng da không thích hợp với làn da của mình, vậy không khỏi sẽ hối hận hơn nửa năm à.

Dù sao giá của thứ này đắt như vậy, khẳng định ai cũng không nỡ ném đi. Nhưng nếu một người da dầu mà mua phải mỹ phẩm dưỡng da không phù hợp với da dầu thì mặt họ sau này sẽ trở thành mỏ dầu lớn đấy. Đây không phải dùng một lần lại bực bội một lần sao? Nếu họ có ý kiến ​​về các mỹ phẩm dưỡng da vì lý do này, vậy không tốt rồi.

Thái độ của Vân Sơ rất kiên quyết, Tần thị cũng bất lực. Mấu chốt là dù nàng không nỡ bày không những vật này trong cửa hàng để khách nhân dùng miễn phí, nhưng những điều Vân Sơ nói lại rất có đạo lý.

Tần thị cũng lo lắng rằng nếu mình cứ mãi phản đối một cách mù quáng, vậy có thể sẽ để lại ấn tượng yêu tiền như mạng trong lòng tiểu nhi tức tương lai là Vân Sơ. Cuối cùng Tần thị chỉ có thể ghi rõ cách phân loại các loại da ở trong thiếp mời rồi gửi tới các phủ, để phu nhân tiểu thư các phủ khi tới cửa hàng nên thử trước xem mình thích hợp dùng loại mỹ phẩm dưỡng da nào. Cũng hy vọng các nàng có thể nhờ vậy mà tìm được mỹ phẩm dưỡng da phù hợp với làn da của họ tại cửa hàng.

Có trời mới biết khi thiếp mời được phát ra ngoài, lòng Tần thị có bao nhiêu đau nhức. Nàng phảng phất như nhìn thấy rất nhiều thỏi vàng đang mọc cánh bay đi trước mắt nàng. Quả thực khó chịu không thể diễn tả bằng ngôn từ.

Thiếp mời phát ra ngoài, Tần thị liền gọi chưởng quỹ cùng Lục Ti tới phủ vào buổi chiều. Lại để Vân Sơ giải thích và huấn luyện chi tiết cho họ về đặc điểm của các loại da khác nhau để hai người tư vấn lại với khách nhân.

Bởi vì Tần thị cảm thấy ngày mai là thời điểm tốt để mở cửa bán hàng, nên hôm nay muốn chưởng quỹ cùng Lục Ti phụ trách nhìn chằm chằm hạ nhân Trạm phủ vận chuyển hàng qua bên cửa hàng. Vân Sơ hiện tại cũng không có việc gì làm liền theo chân họ đến cửa hàng nhìn hàng hóa được bày lên kệ.

Nhìn từng bộ mỹ phẩm dưỡng da được bày lên tủ kệ gỗ, tuy Vân Sơ cảm thấy có chút không hoàn mỹ nhưng đây là cổ đại, cô cũng không thể khiêng tủ thủy tinh tới đây để họ bày hàng đi. Mặc dù bên chỗ Trạm Vân Tiêu cũng có lưu ly, nhưng thứ này đều được làm thành đồ trang trí để cất giữ. Hơn nữa, chắc chắn không có mảnh thủy tinh lớn đến có thể đóng thành tủ hay kệ, có khi ngay cả Hoàng cung cũng không có mà sử dụng nên Vân Sơ thật không muốn dẫn dắt ánh mắt người ta đến trên người mình đâu.

Cô còn nhớ người nắm quyền ở thế giới này chỉ cần một câu là có thể tru di cửu tộc cả một nhà. Tuy cô hiện tại muốn điệu thấp đã muộn, vì người trong Kinh thành đều biết rõ nữ tử dị tộc là cô có rất nhiều thủ đoạn. Chẳng những có được rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da, mà còn kiếm được thứ gọi là đồng hồ vô cùng hiếm có. Chỉ là nó cũng không ảnh hưởng đến quyết định muốn tận lực giảm thấp sự bắt mắt của mình khi sinh hoạt tại đây của Vân Sơ.

Dù Trạm Vân Tiêu đã từng nói đương kim Thánh thượng là người rất anh minh, yêu dân như con, là một minh quân. Nhưng ai biết trước được sau này sẽ ra sao, dù sao cô cứ điệu thấp một chút thì tốt hơn.

Nhưng trời không toại lòng người, ngày hôm sau Vân Sơ đã bị người trong hoàng cung tới làm rối loạn.

Người đến là tổng quản đại nội phụ trách tất cả các công việc thu mua của Hoàng cung. Đó chính là thái giám hàng thật giá thật đấy.

Sợ Vân Sơ luống cuống, cho nên lúc hắn đến Tần thị lập tức tiến lên tiếp đãi. Ý đồ hắn đến cũng vô cùng rõ ràng, đó là phụng ý chỉ Hoàng hậu đến cửa hàng của họ để chọn mua mỹ phẩm dưỡng da cho chúng phi tần trong Hậu cung. Phải biết trước đó Tần thị có tặng một bộ mỹ phẩm dưỡng da cho chất nữ đích phòng nhà mẹ đẻ Hoàng hậu và vị tiểu thư kia luôn miệng khen không ngớt. Nhưng khi đó mỹ phẩm dưỡng da của Hoàng hậu còn chưa dùng hết, nên tự nhiên không nghĩ muốn mua thêm mỹ phẩm dưỡng da.

Mà lần trước chẳng phải cửa hàng tiểu thế giới mỹ nhan đã tạo nên một trận oanh động trong Kinh thành sao?

Hậu cung có nhiều phi tần đến thế, các nàng tất nhiên cũng nghe ngóng được tin tức và nhờ mẫu thân, ca ca, hay tẩu tử nhà mình ở bên ngoài cung giúp cướp mua được ít mỹ phẩm dưỡng da. Thân tộc của những phi tần đó có được thứ tốt có thể mỹ nhan, tất nhiên liền tìm cách đưa vào trong cung rồi. Dù sao người cần thứ này nhất chính là những nữ nhi được đưa vào cung kia. Vì những phi tần đó chính là cần dựa vào tư sắc của bản thân để củng cố sủng ái của Thánh nhân.

Tuy niên, khi đó đồ không nhiều, người có thể mua được đều là số ít. Cho nên dù là trong Hoàng cung, người có thể có được trọn một bộ mỹ phẩm dưỡng da hoàn chỉnh cũng là thiểu số đếm được trên đầu ngón tay.

Sự khác biệt lớn như vậy chẳng phải sẽ chọc tổ ong vò vẽ à?

Nơi như Hậu cung chính là ngươi tranh ta đoạt, một số người không có được mỹ phẩm dưỡng da tất nhiên trong lòng sẽ thấy không thoải mái. Hôm qua nhận được thư từ ngoài cung, các phi tần có địa vị cao lập tức tới tìm gặp Hoàng hậu vào chạng vạng tối, cầu Hoàng hậu cho phép cung nhân ra ngoài chọn mua. Nếu quốc khố thực sự căng thẳng, vậy các nàng nguyện ý tự móc tiền túi lấy vốn riêng của mình ra mua.

Đương kim Hoàng hậu xuất thân đại gia, xưa nay có danh hiền đức. Nàng là mẫu hậu của đương kim Thái tử và Tam hoàng tử, dưới tay cha nàng có rất đông đảo danh nhân nhã sĩ, người đọc sách trong thiên hạ đều lấy chuyện bái nhập danh nghĩa phụ thân nàng làm vinh. Chính vì vậy, vị trí Hoàng hậu này của nàng mới ngồi ổn đến không thể ổn hơn. Bởi vậy, nàng thật sự không cần dựa vào tư sắc của mình để đạt được ân sủng của Hoàng Thượng.

Hiện tại có hậu phi tìm tới nàng, nàng tự nhiên là đồng ý. Bằng không truyền ra ngoài không chừng có người sẽ gán cho nàng thanh danh ghen tị, nói nàng nhìn không được các phi tần khác bảo dưỡng dung nhan của bản thân, rồi không duyên cớ bị đạp xuống tầm thường. Hơn nữa, làm nữ nhân trong Hậu cung của Thánh nhân, không có đạo lý những phu nhân tiểu thư khác trong Kinh thành có mỹ phẩm dưỡng da để dùng, mà các nàng thân là hậu phi vô cùng tôn quý lại không có lấy một lọ mà dùng.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, sáng sớm hôm nay tổng quản quản lý chuyện chọn mua trong cung đã xuất cung mua sắm.

Người nội thị chọn mua ăn mặc cung phục nên rất dễ thấy, những khách nhân khác đang đứng tại cửa tiệm vừa nhìn là biết hắn đến từ trong cung nên không dám làm ồn ào. Tất cả đều lẳng lặng ở bên ngoài chờ vị quý nhân trong cung kia chọn mua xong.

Nhưng khi đợi, lòng các nàng cũng là nóng như lửa đốt, trong tâm không ngừng nói thầm: Bọn họ đã phải chờ rất lâu mới đợi được cửa hàng bổ sung hàng. Trời còn chưa sáng đã vội vã chạy tới đây xếp hàng chờ. Chỉ hy vọng vị công công trong cung này đừng ra tay quá ác liệt, một lần liền bao trọn hết mỹ phẩm dưỡng da trong cửa hàng. Ít nhiều gì cũng nên lưu lại một ít cho những khách nhân đang khổ sở đứng chờ bên ngoài này!

Thật ra các nàng cũng quá lo lắng rồi! Vì lần này Vân Sơ mua những hơn một ngàn bộ mỹ phẩm dưỡng da cơ mà. Coi như người trong Hoàng cung mua mất một nửa thì vẫn còn những năm, sáu trăm bộ mỹ phẩm dưỡng da cho các nàng tranh mua đấy.

- -- HẾT CHƯƠNG 132 ---