Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 108: Trở về thanh thành




Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Dẫn Trạm Vân Tiêu trải nghiệm hết các hạng mục du ngoạn của hiện đại, cũng đã đến lúc ăn tối. Ngày hôm qua Vân Sơ đã đặt trước một bàn ở nhà hàng Tây có tiếng. Vậy nên vừa rời khỏi sân chơi, bọn họ trực tiếp lái xe đến nhà hàng Tây.

Nghĩ tới anh chưa từng ăn cơm Tây bao giờ, khả năng lễ nghi bàn ăn không tốt lắm nên Vân Sơ còn đặc biệt chọn một vị trí khá khuất. Thức ăn sau khi được đưa lên, Vân Sơ thấp giọng dạy Trạm Vân Tiêu cách sử dụng bộ đồ ăn. Đợi nhân viên phục vụ dọn món ăn xong, cô dành thời gian giải thích cho anh nghe tên và nguyên liệu của các món ăn.

Phải nói rằng hoàn cảnh của nhà hàng Tây quả thực khiến người ta cảm nhận được bầu không khí hơn so với đồ ăn Trung Quốc. Với tiếng nhạc violin du dương trong nhà hàng, người ta có thể bất giác giảm tốc độ ăn. Bữa cơm này hai người chậm rãi ăn hơn một giờ. 

Lại trở về nghỉ ngơi một đêm, mục đích chuyến đi này của hai người đã hoàn thành.

Vốn Vân Sơ dự định trở về Thanh thành vào sáng sớm hôm sau. Nhưng lúc sáng ra cửa bởi vì Trạm Vân Tiêu thuận miệng nói một câu tóc cô đổi mùi thơm, cô đã lập tức lái xe đến trung tâm thương mại mua hai trăm lọ nước hoa. Tóc cô thơm vì dầu gội, nhưng hiện tại cô chưa có ý định đưa dầu gội đầu tới cổ đại bán. Tuy nhiên, nước hoa có thể khiến cơ thể tản ra mùi thơm vẫn là có thể.

Vân Sơ chọn một trong những nhãn hiệu cô thường dùng nhất. Có hơn chục mùi nước hoa. Thân chai được làm từ thủy tinh, bao bì in chữ tiếng Anh nên dù có mang về cổ đại cũng không cần lo sẽ bị bại lộ. Dù sao lúc người khác nhìn thấy, bọn họ sẽ chỉ nghĩ đây là văn tự của một phiên bang nào đó chứ không nghiên cứu kỹ càng.

Cô một lần mua nhiều nước hoa như thế đã kinh động đến quản lý cửa hàng. Vân Sơ chỉ nói số nước hoa cô mua để tặng người. Bây giờ có rất nhiều người kết hôn sẽ lựa chọn mua nước hoa, son môi làm quà lễ, vì vậy quản lý cửa hàng khi thấy Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu ngọt ngào đường mật đứng cạnh nhau, ngẫu nhiên còn ghé tai thì thầm đôi câu đã ngỡ rằng họ là tiểu phu thê sắp kết hôn.

Thấy cô không muốn nói nhiều, quản lý cửa hàng chỉ có thể nhiệt tình giảm giá cho cô một chút. Lấy giá ngày Quốc tế phụ nữ giống mấy công ty khác mà kết toán cho cô. Đây là một điều bất ngờ đối với Vân Sơ, cô đã dùng số tiền chiết khấu tiết kiệm được để mua thêm hai chai nước hoa. Một cho Đường Lôi, một cho Bành Tĩnh Tình.

Mua nước hoa xong, Vân Sơ không muốn phí khí lực chạy lên lầu về nhà mà gửi trực tiếp hai chai nước hoa cho bảo vệ khu chung cư. Sau đó gửi một tin nhắn cho Đường Lôi và Bành Tĩnh Tình biết, để hai người họ đi làm về nhớ qua lấy đồ. Không ai trong số họ trả lời tin nhắn của cô ngay lập tức, Vân Sơ nghĩ có lẽ họ đang làm việc nên không thấy tin nhắn. Cô không để ý nhiều, vừa lên xe liền đưa di động cho Trạm Vân Tiêu chơi.

Nhắc tới điện thoại, Vân Sơ tính toán sẽ mua một chiếc điện thoại di động cho Trạm Vân Tiêu sau khi trở lại Thanh thành. Còn về sim thì cứ dùng thẻ căn cước của cô làm thêm một cái là được. Tuy phần lớn thời gian Trạm Vân Tiêu đều ở cổ đại, mà anh có cầm điện thoại về cũng hầu như không dùng được. Còn khi anh ở hiện đại thì hầu như lúc nào cũng kề kề bên người Vân Sơ, nên căn bản không có cơ hội sử dụng điện thoại di động. Tuy nhiên, Vân Sơ thấy anh thường vừa xem TV vừa ôm máy tính bảng đọc tin tức, thật không tiện lắm. Tốt hơn hết vẫn nên mua cho anh một cái điện thoại di động để dễ dàng hơn chút.

Cô đã mua cho anh mấy cái sạc pin năng lượng mặt trời ở trên Taobao. Đợi tới khi anh trở về, có thể tải phim về điện thoại rồi cầm trở lại cổ đại từ từ xem.

Sau Tết Nguyên đán, thời tiết đã dần ấm lên. Khi thời tiết ấm hơn, mấy cái sạc pin của anh thay nhau luân phiên cũng đủ cung cấp điện cho điện thoại để anh dùng. Thật ra Vân Sơ cũng từng nghĩ đến việc mua cho Trạm Vân Tiêu một chiếc máy phát điện gia dụng nhỏ. Nhưng ở cổ đại không có dầu diesel hay khí đốt, chỉ có máy bánh xe nước họa may có thể có tác dụng. Nhưng Trạm phủ xây ở Kinh thành, chung quanh căn bản không có sông suối. Ở Trạm gia trang thật ra có một con sông lớn, nhưng anh ấy không thể chạy tới Trạm gia trang mỗi ngày chỉ để sạc điện thoại ngồi xem phim được. 

Chính vì không thể đáp ứng các điều kiện khác nhau nên việc mua máy phát điện chỉ có thể tạm gác lại.

Trở lại Thanh thành, Vân Sơ không dám lấy đồ từ trong xe ra ngoài. Dù sao lần này cô một lần mua nhiều đồ như thế, nếu để cho người khác thấy được vậy thật không dễ nghĩ ra lý do giải thích. Trước khi trở về, Vân Sơ đã lái xe đến cửa hàng sửa chữa và dán một tấm phim phản chiếu lên cửa kính xe. Chỉ cần không nhìn qua kính chắn gió phía trước để nhìn vào bên trong xe, là không thể nhìn thấy trong xe chứa gì. Vậy nên khi Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu xuống xe, cả hai chỉ ôm một cái túi và một cái ba lô, những thứ khác cứ thế bị họ vứt ở lại, đợi cho đến khi trời tối trên phố ít người mới dám chuyển chúng lên lầu.

Dương Vi đang tính tiền cho khách, thấy Vân Sơ bước vào liền vội vàng chào hỏi. Vân Sơ gật đầu, ra hiệu cô ấy cứ hoàn thành công việc của mình trước. Đợi khi khách rời đi, Vân Sơ mới nói: "Tiểu Vi, khoảng thời gian này em vất vả rồi. Em về nghỉ ngơi đi, chị sẽ cho em nghỉ vài ngày. Tiền lương tháng này chị cũng trả trước cho em, em có thể dẫn con trai tới thành phố vui chơi. Chơi xong trở lại đi làm cũng được".

Vì Vân Sơ tạm thời không có tính toán đi đến thế giới Trạm Vân Tiêu hay tới thế giới khác, nên cô trực tiếp cho Dương Vi nghỉ sáu ngày. Xem như bù lại ngày nghỉ phép của cô ấy và nó đủ để cô ấy dẫn con trai vào thành phố đoàn tụ với chồng một thời gian.

Lúc chuyển tiền lương, Vân Sơ nghĩ tới vì Tết này siêu thị không đóng cửa nên doanh thu đợt này đã vượt ngoài định mức, cô lập tức thưởng thêm cho Dương Vi hai trăm khối. Thu được tiền lương trả trước và tiền thưởng, Dương Vi vô cùng cao hứng trở về nhà thu dọn đồ đạc.   

Sau khi Dương Vi rời đi, Trạm Vân Tiêu lập tức thả lỏng người. Suốt ba ngày đi tới thế giới hiện đại này là ba ngày hắn liên hệ với người khác giới nhiều nhất. Đường Lôi và Bành Tĩnh Tình còn đỡ, dù sao các nàng cũng phải đi làm ban ngày, chỉ có buổi tối sau khi tan việc mới có thể ngồi cùng nhau tâm sự. Nhưng Dương Vi thì khác, nếu còn không cho cô ấy nghỉ phép, Trạm Vân Tiêu hẳn sẽ trốn biệt ở tầng hai không liên hệ với bên ngoài trong thời gian tới để tránh đụng mặt cô.

Hiện tại Vân Sơ cho nàng ta nghỉ phép, Trạm Vân Tiêu cũng không còn câu nệ nữa. Sau khi lên lầu đặt túi và ba lô xuống, hắn hào hứng chạy xuống giúp Vân Sơ sắp xếp hàng hóa. Khi không có ai trong cửa hàng, hắn còn bảo Vân Sơ dạy mình sử dụng máy tính tiền.

Vân Sơ đương nhiên rất vui với điều này. Dương Vi đang đi nghỉ, nhưng chỉ cần cô dạy Trạm Vân Tiêu thành công, vậy mấy ngày tiếp theo công việc sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Sau Tết, siêu thị kinh doanh rất yếu. Chẳng qua có một ngàn vạn của chủ cửa hàng đồ cổ gửi vào thẻ cô, nên dù thấy việc kinh doanh của siêu thị không khả quan nhưng cô cũng chẳng mấy để ý. Cô đã tranh thủ chạy qua cửa hàng điện thoại mua cho Trạm Vân Tiêu một chiếc điện thoại di động. Tuy nó không phải thuộc nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, nhưng cũng là loại xịn hàng đầu của một nhãn hiệu trong nước.

Sau khi mua được điện thoại, lúc có khách thì Vân Sơ bận chào hỏi khách khứa. Khi không có ai, cô và Trạm Vân Tiêu ghé vào quầy thu ngân tự tay dạy anh cách vận hành điện thoại. Anh không biết cách ghép vần bính âm và phải mất vài ngày để học, vì vậy Vân Sơ đã chuyển ngôn ngữ trên điện thoại anh thành chữ phồn thể, sau dạy anh cách viết bằng chữ viết tay.

Dạy những thao tác cơ bản xong, Vân Sơ bảo anh tự mình cầm điện thoại khám phá thế giới mới. Tuy nhiên, Trạm Vân Tiêu quả đúng là kẻ hiếu học. Sau khi hiểu rõ chức năng của các phần mềm trên điện thoại, hắn liền tự mình mò lên chợ ứng dụng tải phần mềm giáo dục cấp tốc về. Tiếp đó đeo tai nghe tự học ghép vần và viết chữ a, o, e.

Nhìn anh khắc khổ hiếu học như thế, Vân Sơ không có quấy rầy anh. Chỉ thỉnh thoảng sửa lại cách phát âm chữ cái cho anh. Trạm Vân Tiêu cứ thế học được ba ngày, cuối cùng đã học được ghép vần và một số ký tự thường dùng.

Thật ra, đối với hắn, chỉ có ghép vần là khó hơn chút vì chữ giản thể vốn phát triển từ chữ phồn thể. Sau một thời gian, hắn đã rất nhanh nắm bắt được các quy tắc và nhanh chóng thành thạo cách viết chữ giản thể.  

Không biết có phải cửa gỗ cũng muốn Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu dành nhiều thời gian cho nhau hơn không, mà lần này nó đã xuất hiện trở lại sau một tháng rưỡi. Trong một tháng rưỡi này, Trạm Vân Tiêu chẳng những sử dụng thành thạo Weibo và WeChat, mà còn có quan hệ tốt với một số người ở con phố này. Đến cả chủ tiệm mì bò Vân Sơ thường tới ăn, mỗi khi thấy Trạm Vân Tiêu tới quán là lại sẽ cho riêng anh thêm vài miếng thịt bò. Điều này làm một khách hàng cũ tự nhận như Vân Sơ rất đau lòng. Cô cảm thấy dáng dấp của mình cũng rất được mà, sao lại không được hưởng loại đãi ngộ này cơ chứ.

Đâu chỉ chủ tiệm quán mì bò, mà ngay cả Ngô gia gia cũng khen ngợi Trạm Vân Tiêu rất nhiều lần trước mặt Vân Sơ. Ngô gia gia nói Vân Sơ có ánh mắt rất tốt khi tìm được một đối tượng như thế. Trạm Vân Tiêu chẳng những vóc người đẹp, mà tâm còn tốt.

Nguyên nhân là do cánh đồng củ cải của Ngô gia gia bội thu sáu phần thời gian trước, Trạm Vân Tiêu đã chạy tới giúp đỡ ông chuyển củ cải vài lần. Kể từ đó, anh đã để lại ấn tượng là người nhiệt tình trong lòng những người lớn tuổi trên con phố này. Những người già này thường rất hay lắm mồm. Trước đây Vân Sơ đã nghe Dương Vi nói rằng họ thường bí mật ngồi buôn với nhau nói số mệnh cô không tốt. Người thân trong nhà chẳng còn một ai, một mình kinh doanh cái siêu thị nhỏ cũ kỹ. Hơn hết, một mình lẻ loi hiu quạnh như thế không biết sau này sẽ sống thế nào .

Thật ra trước đó đã có rất nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho Vân Sơ. Chẳng qua Vân Sơ không quá quen biết đối phương, nên đối với hành vi muốn giới thiệu bạn trai cho cô rất phản cảm, và tất cả đều từ chối. Vì chuyện này, Vân Sơ chẳng những đeo danh số mệnh không tốt mà còn bị gán thêm mắt cao hơn đầu, và bị lan truyền khắp Thanh thành. Khi đó, Dương Vi còn thay cô sốt ruột, luôn miệng nói nếu cô gánh cái thanh danh này thì sợ rằng sau này sẽ không ai ra mặt giới thiệu bạn trai cho cô nữa.

Vân Sơ không mấy quan tâm lắm, không nói tới cô không rõ vì sao các dì, các cô chung quanh lại nhiệt tình như vậy. Mà rõ ràng cô với họ chỉ mới nói hai ba câu chào nhau khách khí thôi, làm sao bọn họ lại nhiệt tình muốn giới thiệu bạn trai cho cô như thế.

Tuy nhiên, câu hỏi của cô đã đạt được đáp án từ chỗ Dương Vi---- Thanh thành vắng vẻ, rất nhiều nam nữ trẻ tuổi tới tuổi bàn chung thân đại sự nhưng lại khó giải quyết. Bởi vậy, xu hướng giới thiệu xem mắt cho mọi người ở Thanh thành rất phổ biến.

Đương nhiên, người ta cũng không phải chạy chân không. Bọn họ làm bà mối, chỉ cần hai người trẻ tuổi kết hôn sau khi giới thiệu, họ sẽ được thưởng phong bao lì xì lớn. Theo Dương Vi nói, lấy giá thị trường của Thanh thành hiện tại, phong bao lì xì của bà mối thường dao động từ sáu ngàn đến một vạn tệ*.

(*) Từ 21 triệu đến 32 triệu tiền Việt.

Sau khi biết chuyện này, Vân Sơ mới vỡ lẽ, chẳng trách trước đây những người này đối với cô rất nhiệt tình. Có lúc rõ ràng cô đã làm mặt lạnh với họ mà họ cũng không quan tâm, không tới mấy ngày lại cười đùa vui vẻ chạy tới bắt chuyện. Hóa ra họ xem cô như một kiện hàng để kiếm tiền bà mối.