Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 471: Xâm nhập đại hoang mạc




Vận mệnh Thác Bạt Nhâm khẳng định bi thảm.

Bất quá.

Đối với Vân Phi Dương, việc này đã không trọng yếu nữa, giờ phút này, hắn mang theo Lâm Chỉ Khê đi về hướng Thác Bạt bộ lạc.

- Huynh đòi tiền làm gì?

Lâm Chỉ Khê mở miệng dò hỏi.

- Cho muội xài.

Vân Phi Dương cười nói.

Lâm Chỉ Khê nói:

- 500 vạn, ta xài không hết.

- Không có việc gì, xài không hết có thể chậm rãi xài.

Vân Phi Dương chân thành nói:

- Phải nhớ kỹ, trên thế giới này, cái gì cũng có thể không có, nhưng không thể không có tiền.

Để lĩnh ngộ được điều này phải trải qua bao nhiêu.

Lâm Chỉ Khê nói:

- Không nghĩ tới, huynh sẽ thả nhị công tử kia.

Lấy tính cách Vân Phi Dương dám đùa giỡn nữ nhân của mình mà còn có thể sống sót, thực không phù hợp tác phong của hắn.

- Giết rất đáng tiếc nha.

Vân Phi Dương cười xấu nói:

- Để hắn sống không bằng chết, há không tốt hơn.

Lâm Chỉ Khê khẽ giật mình, nói:

- Huynh hạ độc?

Vân Phi Dương đột nhiên đi sát tới, hôn một cái lên trên gương mặt trắng nõn của nàng, nói:

- Thật thông minh.

Lâm Chỉ Khê trầm mặc.

Lại nói.

Thời gian rất dài, nàng cũng đã quên việc Vân Phi Dương biết dùng độc.

Vân Phi Dương cũng gần như quên mất khả năng này, chủ yếu do tu vi đề cao hắn lười nhác dùng loại thủ đoạn này.

Bời vì không cần thiết.

Đúng thế.

Đột nhiên, Vân Phi Dương vỗ trán.

- Ta tuy đánh không lại Linh Hoàng, nhưng có thể luyện độc khống chế bọn họ.

Lâm Chỉ Khê nói:

- Huynh có thể luyện chế ra độc khống chế Linh Hoàng?

Vân Phi Dương hiểu độc không ai bằng, Vũ Thần cũng có thể hạ, nhưng mấu chốt là cấp bậc tài liệu có thể hạ độc được Vũ Thần rất hiếm!

Mảnh đất thí luyện đã có Ma Linh Tộc, khẳng định có dược tài độc tính cực mạnh.

Hắn âm thầm tính toán.

- Đi thôi.

Vân Phi Dương nói:

- Chúng ta từ đường cũ trở về, đi sa mạc kia, có lẽ tìm được không ít bảo bối.

Hai người lại trở về đường cũ.

Hoang mạc nội thành, nhị công tử vừa mới làm thịt Thác Bạt Nhâm, giờ đang thống khổ ngã trên mặt đất.

- A!

Hắn kêu thảm như mổ heo, trên thịt mỡ phủ đầy chấm đỏ, nhìn qua rất dọa người.

Vân Phi Dương hạ độc cũng không nguy hiểm đến tính mạng, mỗi một ngày sẽ bạo phát một lần, trong quá trình bạo phát thì ngứa vô cùng, sống không bằng chết!

Thầy thuốc nội thành tuy nhìn ra, nhưng lại thúc thủ vô sách, dù sao độc Vân Phi Dương tùy tay luyện chế quá đặc biệt.

- Kỳ quái.

Quái thạch khu, Thác Bạt Linh Hoàng đứng tại chỗ, nhẹ nhàng mở mắt, thần sắc có chút mờ mịt.

Hắn ỷ vào năng lực có thể dò la hình ảnh trong quá khứ một đường đuổi tới, cũng đã biết được Vân Phi Dương từng ở đây.

Bất quá.

Có đoạn thời gian tự nhiên hình ảnh biến mất.

Đoạn thời gian hình ảnh biến mất là lúc Vân Phi Dương bố trí trận pháp, cùng Lâm Chỉ Khê tâm tình uyên ương, cho nên không có cách dò xét.

- Ngày càng thú vị.

Ánh mắt Thác Bạt Linh Hoàng nhìn về phương vị hai người rời đi, cười tà nói:

- Trên thân kẻ này cất giấu bao nhiêu bí mật?

Có thể hấp thu Ma Hạch, lại có thể bố trí đồ vật kì quái tránh né mình tìm kiếm, gia hỏa Đại Gia không đơn giản.

Nếu như có thể bắt hắn, chắc sẽ thu hoạch được rất nhiều.

Xoát!

Thác Bạt Linh Hoàng biến mất tại chỗ, hắn muốn đi chính đến đại hoang mạc.

Mà trong khoảng thời gian này.

Hai người Vân Phi Dương đã tiến vào đại hoang mạc, lần này hắn đã có phương hướng rất rõ ràng, khu vực trung tâm hoang mạc.

- Huynh xác định trong sa mạc ác liệt này có dược tài sinh tồn?

Lâm Chỉ Khê hỏi thăm.

Vân Phi Dương trả lời.

- Bất kỳ tiểu thế giới gì, chỉ cần có sinh mệnh thì sẽ có dược tài thích ứng hoàn cảnh, thậm chí dược tài bị hoàn cảnh ảnh hưởng, hiệu quả sẽ càng mạnh.

Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, nói:

- Huynh hiểu rất nhiều.

Vân Phi Dương cười nói:

- Nam nhân của muội không gì không biết.

- Đúng vậy.

Lâm Chỉ Khê nói:

- Kể cả Cực Huyền Băng Tinh của Thần Giới cũng nghe qua.

Nàng cũng coi như kiến thức uyên bác, nhưng sau khi lĩnh ngộ ra loại vật này xong cũng không thể lý giải được nó, mà lần thứ nhất Vân Phi Dương thấy đã nói ra danh tự, đến cùng hắn làm sao biết?

Chẳng lẽ Liễu Nhu hiểu biết rộng nói cho hắn biết?

Nội tâm Vân Phi Dương lộp bộp.

Nữ nhân này băng tuyết thông tuệ cũng không phải ngây thơ như Oanh Oanh, mình cùng nàng tiếp xúc lâu có thể bại lộ ra cái gì không.

Chờ chút.

Vân Phi Dương nhớ đến một sự kiện.

Thời điểm đang bị Đại Địa Ma Nham Thú truy sát, Đại Địa Ma Nham Thú nói qua hai Thần tộc!

Chẳng lẽ nàng là hậu duệ của Thần tộc?

Vân Phi Dương nói thầm:

- Vạn Thế Đại Lục đã có hậu nhân Long tộc, xuất hiện hậu duệ Thần tộc cũng bình thường.

Khó trách, nàng cao quý thánh khiết, có lẽ tổ tiên nàng là đại năng Thần Giới nào đó.

- Haha.

Vân Phi Dương cười nói:

- Chỉ Khê, chúng ta cũng là một đôi trời sinh.

Thần tộc phối Thần tộc, tuyệt phối!

Hắn không kiêng nể cười to, cắt ngang mạch suy nghĩ của Lâm Chỉ Khê, nàng âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm tên này lại nghĩ đến sự việc không biết xấu hổ gì đó rồi.

Đại hoang mạc rất rộng, nơi đây cát vàng bay loạn, không phân rõ được phương hướng, Vân Phi Dương chỉ có thể cắm đầu tiến lên, trên đường lần lượt gặp được các loại Ma thú hình thù kỳ quái.

Ma thú Ma Linh Tộc so với Đại Địa Ma Nham Thú thuần chủng thì chỉ như thú cưng mà thôi.

Xưng Ma Linh thú mới đúng.

Bành!

Sau khi Vân Phi Dương đánh chết con Ma Linh thú thứ sáu cao hai trượng giống như hổ giống như sói rốt cục thu hoạch được một khỏa Ma Hạch u ám.

- Chúng ta có thể hấp thu Ma Hạch này rồi.

Ma hạch Ma Linh Thú ẩn chứa Ma khí bàng bạc, võ giả Ma Linh Tộc có thể trực tiếp hấp thu.

Vân Phi Dương luyện hóa Ma khí sánh ngang với Thần lực, cũng có thể hấp thu Linh khí từ Ma Thạch.

Bất quá.

Ma Linh thú thực lực thấp ngưng tụ ra Ma Hạch có giá trị hấp thu vô cùng thấp, nhưng có ít còn hơn không, muốn hấp thu được chỗ tốt thì trừ phi lấy được Ma Thach từ Linh Vương hoặc Linh Hoàng.

Hô!

Cát vàng bay múa trong sa mạc, chỉ cần đi lên một lúc thì có thể gặp được Ma Linh thú muôn hình muôn vẻ.

Mà Ma Linh thú ngày càng dày đặc.

Rống!

Đột nhiên, một đầu Sa Thú to lớn chui ra từ dưới đất, thân thể cao tới bảy tám trượng, thực lực có thể so với Linh Vương.

Cái này cũng không tệ.

Vân Phi Dương tiến lên, lực kình cường đại bạo phát, đánh nát đầu Sa Thú kia, cuối cùng thu được thêm một khỏa Ma Hạch.

Cùng lúc đó.

Hoang mạc nội thành, Thác Bạt Linh Hoàng đã đi tới, mắt thấy Thác Bạt Nhị trúng độc, ánh mắt lấp lóe sát cơ lạnh lùng.

Hai cường giả Linh Vương và Ma Linh nội thành bị dọa quỳ rạp xuống đất.

Linh Hoàng đại nhân tại sao lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ dự cảm được nhi tử bị khống chế, bị đầu độc nên đến đây cứu viện?

- Phụ thân!

Thác Bạt Nhị gãi người, thống khổ nói:

- Ngứa chết con, cứu con với!

Xoát!

Thác Bạt Linh Hoàng vung tay lên, hút nhi tử tới, Ma khí cường đại tuôn ra nhập thể nội, ý đồ xua tan độc tố.

Sau cùng giải được độc nhưng cũng phí sức chín trâu hai hổ.

Độc thật kỳ quái.

Gian nan trừ độc tố, Thác Bạt Linh Hoàng kinh ngạc nói:

- Lấy thực lực bản Hoàng vậy mà vẫn phiền phức, đến cùng do ai hạ độc?

Có một số việc đến hỏi người khác không bằng tự mình nhìn, hắn lần nữa thi triển ma niệm, chiếu ra hình ảnh đã phát sinh.

Xoát.

Sau khi nhìn thấy, Thác Bạt Linh Hoàng vứt nhi tử suy yếu trên mặt đất, lãnh đạm nói:

- Là hắn!