Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 467: Linh Hoàng, Thác Bạt Lưu




Tại khu vực cực bắc của mảnh đất thí luyện, có một bộ lạc cực lớn, quy mô lớn hơn Trà bộ lạc nhiều, Ma Linh ở đây chí ít đạt trăm vạn!

Dù tại Vạn Thế Đại Lục, cũng được gọi là đại thành.

Tường thành quanh bộ lạc cũng có dáng, tuy không to lớn cao cấp như của như nhân loại, nhưng thế này cũng là số một số hai trong Ma Linh Tộc.

Bộ lạc này gọi Thác Bạt.

Người thống trị là một trong bát đại Linh Hoàng của Ma Linh Tộc.

Giờ này khắc này.

Trong cung điện hoa lệ, một nam tử cực kỳ yêu diễm ngồi ở vị trí đầu, đôi bàn tay tinh tế như nữ nhân nhẹ nhàng chải chải mái tóc đen, động tác rất nhẹ nhàng, rất xinh đẹp.

Nam tử này có khuôn mặt trắng nõn, lông mày tinh tế, bờ môi hơi mỏng, dáng người thon dài, tóc đen áo choàng, nhìn qua giống như nữ nhân.

Hắn gọi Thác Bạt Lưu.

Tù trưởng Thác Bạt bộ lạc, tu vi Linh Hoàng.

Không hổ là siêu cấp cường giả Ma Linh Tộc, dù chỉ tùy ý ngồi đó nhưng quanh thân cũng bộc phát ra một cỗ khí tức cường thế, mấy cường giả Linh Vương quỳ trên mặt đất cảm thấy vô cùng áp lực, từng người nơm nớp lo sợ.

- Bọn người Thác Bạt Ngạo đã chết?

Thác Bạt Linh Hoàng thản nhiên nói, thanh âm rất nhẹ nhàng.

Một cường giả Linh Vương run sợ nói:

- Hồi bẩm ngô Hoàng, Linh Hồn ngọc giản bọn người Thác Bạt Ngạo và Thác Bạt Kình đã vỡ vụn.

Linh Hồn ngọc giản.

Một loại đồ vật có thể dung nhập linh hồn vào, nếu như người gửi linh hồn ấy vẫn lạc, ngọc giản sẽ vỡ vụn.

Thác Bạt Linh Hoàng khẽ nhíu mày, nói:

- Người nào giết.

Hai Linh Vương đỉnh phong, ba Linh Vương trung kỳ, tinh anh bộ lạc vậy mà chết bí ẩn, không thể tiếp nhận.

Gã cường giả kia ấp úng nói:

- Thuộc hạ không biết!

- Không biết?

Ánh mắt Thác Bạt Linh Hoàng lạnh lẽo, một tay phất lên hút tên kia đến gần mình, đặt tay trên cổ hắn, âm u nói:

- Bản Hoàng cần ngươi làm gì?

- Ta…….

Sắc mặt người kia tái nhợt, run rẩy nói:

- Thuộc hạ chỉ biết, bọn người Thác Bạt Ngạo phụng mệnh nhị công tử rời đi!

Lúc này, không thể giấu diếm.

Nhất định phải nói, nếu khôn, mạng nhỏ sẽ không bảo toàn.

- Nhị công tử?

Thác Bạt Linh Hoàng ném hắn ra ngoài, lạnh lùng nói:

- Gọi tên ngu ngốc ấy qua đây gặp bản Hoàng.

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Người kia vội vã lui ra.

Cũng không lâu lắm.

Một bàn tử tai to mặt lớn đi vào, sau đó quỳ trên mặt đất, run rẩy nói:

- Phụ Hoàng.

Người này tên Thác Bạt Nhị, nhi tử Thác Bạt Linh Hoàng.

Đừng nhìn hình thể mập mạp nhưng hắn cực kỳ háo sắc, chỉ thê thiếp thôi đã có hơn hai mươi, muội muội Tát Mỗ chỉ là một trong số ấy.

Tên này quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy.

Hắn biết, bọn người Thác Bạt Ngạo phụng lệnh của mình theo Tát Mỗ trở về Tát bộ lạc không bao lâu thì chết hết, nếu như trách cứ xuống, mình cũng bị liên lụy nghiêm trọng.

Thác Bạt Linh Hoàng nhìn nhi tử, giận không chỗ phát tiết.

Bản hoàng anh tuấn uy phong, vậy mà sinh ra con trai xấu như thế này!

- Nói đi.

Hắn lạnh lùng nói:

- Vì sao phái Thác Bạt Ngạo ra khỏi thành.

Thác Bạt Nhị khẽ lau mồ hôi lạnh, vội vàng nói hết mọi chuyện ra.

Biết được ca ca nữ nhân của mình cầu trợ giúp, nhi tử phái ra năm tên cường giả trả thù một tiểu bộ lạc nhỏ, Thác Bạt Linh Hoàng tức giận đến mức hai tay run rẩy, nói:

- Phế vật!

- Phụ Hoàng!

Thác Bạt Nhị vội vàng dán đầu trên mặt đất, khóc nói:

- Hài nhi sai rồi!

Nhìn nhi tử uất ức, Thác Bạt Linh Hoàng hận không thể một chưởng chụp chết, nhưng vẫn ráng nhịn xuống, nói:

- Đừng ở bộ lạc nữa, lăn đến đại hoang mạc thủ thành đi.

- A?

Thác Bạt Nhị xém chút tê liệt trên mặt đất.

Đại hoang mạc.

Khu vực kinh khủng nhất của cực bắc.

Nơi đó có các loại Ma thú, hoàn cảnh cũng vô cùng ác liệt.

Làm nhị công tử sống an nhàn sung sướng giờ bị phái đến đó, quả thực chẳng khác nào xuống địa ngục.

Bất quá.

Phụ hoàng đã hạ lệnh, hắn cũng không dám ngỗ nghịch, chỉ có thể kéo lấy thân thể mập mạp, mặt xám như tro rời đi, trên đường, hận nói:

- Tát Dung kỹ nữ này, lão tử muốn nghiền ngươi thành tro!

Nếu như không có tiện nhân này cầu, mình làm sao phái cường giả đi tương trợ, cho nên Thác Bạt Nhị ghi thù vào thân muội muội Tát Mỗ.

Trà bộ lạc.

Hôm nay đã sớm người đi nhà trống.

Đột nhiên không gian sinh ra vặn vẹo, chỉ thấy Thác Bạt Linh Hoàng đi ra từ trong đó.

Linh Hoàng Ma Linh Tộc và Vũ Hoàng nhân loại giống nhau, đến Hoàng cảnh sẽ hình thành một loại năng lực đặc thù, đó là thuấn di.

Đương nhiên.

Khoảng cách thuấn di còn phải căn cứ tu vi, người đạt đến Hoàng Cấp đỉnh phong, có thể thuấn di mười dặm.

Còn về Thánh cấp.

Như vậy càng trâu bò.

Nghe nói, tùy ý có thể xuyên qua mấy chục dặm thậm chí trăm dặm.

Lấy Tứ Hải Kiếm Đế làm ví dụ, nếu như hắn vận dụng năng lực thuấn di, mấy hơi thở đã có thể xuất hiện ngoài ngàn dặm.

Trận chung kết thi đấu Thiên tài.

Lúc Vân Phi Dương chuẩn bị chém giết Vô Danh, Tư Không Minh cũng vận dụng thuấn di mới có thể không có tiếng động xuất hiện trên võ đài.

Vương cấp ngự không phi hành, Hoàng Cấp, Thánh cấp thuấn di, đều là một loại biểu tượng cho cảnh giới chí cao.

Thần cấp mạnh nhất Phàm Giới cũng có năng lực đặc thù thuộc về mình, năng lực đó chính là không bị thiên địa trói buộc, có thể tùy ý phá vỡ hư không, ngao du trong vũ trụ rộng lớn.

Bất quá.

Làm được điểm này, tại Vạn Thế Đại Lục chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

- Không ai ở đây?

Nhìn tòa thành trống không, Thác Bạt Linh Hoàng khẽ nhíu mày, chợt nhắm mắt, quanh thân hiện ra một thuộc tính quỷ dị, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ bộ lạc.

Chốc lát.

Vài hình ảnh xuất hiện trong thức hải của hắn.

Hắn nhìn thấy tộc nhân Trà bộ lạc sinh hoạt hàng ngày, nhìn thấy Trà Tra buông tay nhân gian, cũng nhìn thấy thủ hạ mình được Tát Mỗ chỉ huy tới đây, cuối cùng bị một gia hỏa suy nhược chém giết.

- Chậc chậc.

Thác Bạt Linh Hoàng thu hồi ma niệm, nói:

- Gia gia hỏa kia vậy mà có thể hấp thu Ma lực Linh Vương, chẳng lẽ nắm giữ một loại Thượng Cổ ma kỹ nào đó?

- Thú vị.

Hắn quỷ dị cười rộ lên.

Căn cứ hình ảnh thấy được, hắn nhìn về phía Bắc, nơi đó chính là phương hướng sau khi Vân Phi Dương thu tộc nhân Trà bộ lạc vào tiểu thế giới rồi rời đi.

Hưu!

Không gian một trận mơ hồ, Thác Bạt Linh Hoàng dung nhập không gian, biến mất tại Trà bộ lạc, mà khi hắn vừa rời đi, tòa thành trì này trong nháy mắt vỡ nát, hóa thành hạt bụi.

Trên thổ địa hoang tàn vắng vẻ khô nứt, Vân Phi Dương cùng Lâm Chỉ Khê đang cùng nhau bước đi, hai người đã đi được ba ngày, địa phương bọn hắn tiến tới chính là Thác Bạt bộ lạc.

Chỉ là.

Vân Phi Dương chưa quen thuộc địa hình, nhầm đường là chuyện hiển nhiên, phương vị hắn đi hiện tại đã chệch hướng nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn hồn nhiên không biết trầm mặt bước đi.

Trên đường.

Lâm Chỉ Khê một mực im lặng không nói, trên gương mặt thánh khiết xinh đẹp, lại nhiều thêm mấy phần diễm lệ, lại càng lộ vẻ thành thục.

Đây là từ nữ hài chuyển biến dần thành nữ nhân.

Vân Phi Dương nói:

- Muội không sao chứ?

Lâm Chỉ Khê nguýt hắn một cái.

Vân Phi Dương gãi đầu, cười nói:

- Có muốn ta cõng không?

- Không cần.

Lâm Chỉ Khê cự tuyệt.

Nàng biết, hai người trải qua chuyện kia xong, tên này sẽ càng thêm quang minh chính đại không cố kỵ chiếm tiện nghi mình.

Thật đúng là vậy!

Dù nàng đã cự tuyệt, Vân Phi Dương lại vô liêm sỉ tiến lại ôm nàng, kề sát bên tai cười nói:

- Muội bây giờ là nữ nhân của ta, hết thảy đều phải nghe ta.