Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 466: Ta như vậy đẹp trai không?




Vân Phi Dương kết luận mình nhận được Cực Huyền Băng Tinh có quan hệ đến Nghịch Thiên Quyết, mà có thể lĩnh ngộ Thập Nhị Trọng Cảnh khẳng định cũng bởi vì Âm Dương giao hợp.

Chỉ là.

Mình thu hoạch được Cực Huyền Băng Tinh, Lâm Chỉ Khê lại không thu hoạch được sấm sét, thật kỳ quái.

Đột nhiên.

Vân Phi Dương nhớ đến một loại Thần kỹ, tên Cửu Đỉnh Luyện Thần Pháp.

Đại năng sáng tạo ra loại vũ kỹ này sẽ tặng bí tịch cho người khác, đợi đối phương tu luyện có thành tựu rồi thì bắt người kia luyện hóa trong đỉnh, thu hoạch Thần lực tinh thuần tăng cao tu vi cho mình.

Bởi vì quá tàn nhẫn, từng gây nên công phẫn.

- Nghịch Thiên Quyết có phải đồng nguyên lý với loại Thần kỹ này, người khác tu luyện có thành tựu tì mình có thể trộm thuộc tính đối phương lĩnh ngộ được để mình dùng?

Không hổ là Vân đại chiến Thần thân kinh bách chiến, suy nghĩ quả nhiên thiên mã hoành không, sư tôn tiện nghi của hắn nếu như biết khẳng định sẽ vui mừng không thôi.

Bởi vì.

Vân Phi Dương đoán không sai!

Đây cũng là một tác dụng khác của Nghịch Thiên Quyết.

Đương nhiên.

Nghịch Thiên Quyết cao cấp hơn Cửu Đỉnh Luyện Thần Pháp nhiều.

Để lấy được thuộc tính của người khắc thì không cần phải trộm, cũng không phải luyện hóa, mà dưới tình huống Âm Dương giao hợp thì có thể phục chế thuộc tính của đối phương.

Mà.

Sẽ không đả thương người khác.

Vân Phi Dương đoán ra nhưng vẫn không cách nào khẳng định, cho nên thầm nghĩ:

- Oanh Oanh cũng tu luyện Nghịch Thiên Quyết, sau này trở về, thử một lần sẽ biết.

Nghĩ tới đây, hắn có chút lâng lâng.

Nếu như đoán đúng, Nghịch Thiên Quyết quả thực là cực phẩm song tu tâm pháp, hắn nhất định phải để cho nữ nhân của mình tu luyện, sau đó cùng từng người song tu mới được!

Ý nghĩ rất tốt a!

Sự việc Nghịch Thiên Quyết, Vân Phi Dương tạm thời vứt bỏ, hắn ngồi xếp bằng, điều động thuộc tính cực hàn khống chế Ma khí, trên thân cũng không mặc gì, cả người thoải mái mát mẽ vô cùng.

Chỉ có người vô sỉ không biết xấu hổ mới có thể không mặc gì mà ngồi xếp bằng mặc cho người khác nhìn.

Lâm Chỉ Khê ngồi bên cạnh hắn, xoay mặt qua chỗ khác, giờ phút này nàng đã thay đổi một bộ váy trắng mới, còn về bộ y phục khi nãy đã được nàng thu vào không gian giới chỉ.

- Vươn tay ra nào.

Vân Phi Dương nói.

Lâm Chỉ Khê nhẹ nhàng nâng đầu, hai người đơn chưởng hợp lại, nàng còn lo lắng nói:

- Hấp thu Ma khí, không có vấn đề chứ?

- Không có vấn đề.

Vân Phi Dương nói:

- Ma khí đã bị cực hàn khí áp chế, không dám có bất kỳ phản kháng nào, có thể yên tâm hấp thu.

Năng lượng bị áp chế cùng với Ma khí phi thường khủng bố. Dù sao, đến Nghịch Thiên Quyết cũng không thể áp chế được loại năng lượng này.

Đương nhiên.

Sau khi lĩnh ngộ tầng 12, Nghịch Thiên Quyết có năng lực áp chế Ma khí, nhưng Vân Phi Dương chưa ý thức được điểm này thôi.

- Điều động Linh Niệm muội thuận theo Linh Niệm của ta, cùng một chỗ hấp thu.

Vân Phi Dương nói.

Lâm Chỉ Khê phóng thích Linh Niệm, dung nhập vào thân thể Vân Phi Dương, theo Linh Niệm hắn đi vào khu vực bị băng hàn khống chế, bắt đầu hấp thu năng lượng.

Ma khí ngưng tụ chỉ còn khoảng nắm đấm lớn, nhưng năng lượng ẩn chứa trong đó lại cực kỳ tinh thuần.

Trọn vẹn một canh giờ, hai người mới hấp thu xong, dung nhập về Ma Hạch của mình.

Trong khoảng thời gian này.

Tu vi hai người cũng đề cao rõ rệt.

Tu vi Ma đạo của Lâm Chỉ Khê chỉ có Linh Sư sơ kỳ, trong một canh giờ ngắn ngủi liên tiếp đột phá, cuối cùng vững chắc tại cảnh giới Linh Vương trung kỳ!

Từ Linh Sư, đến Linh Vương, vượt hai đại cảnh giới!

Vân Phi Dương không có khoa trương như thế.

Hắn hấp thu sáu tên Linh Vương vốn đã đạt đến Linh Tông đỉnh phong, lúc này lại hấp thu hết Ma khí, thực lực chỉ đạt đến Linh Vương hậu kỳ.

Cao hơn Lâm Chỉ Khê một tiểu giai.

Từ Vạn Thế Đại Lục tiến vào mảnh đất thí luyện, vừa qua hơn một tháng, hai người đã từ Linh Đồ đột phá đến Linh Vương, quả thực quá kinh khủng!

Có thể làm được điểm này.

Cũng bởi vì ma khí trong cơ thể Vân Phi Dương có cùng cấp bậc với Thần lực, nếu không hắn cũng sẽ không tẩu hỏa nhập ma, thần chí không rõ.

Lâm Chỉ Khê sau khi đột phá nói:

- Huynh tự mình hấp thu đi, có lẽ sẽ đột phá đến Linh Hoàng.

Vân Phi Dương cười nói:

- Muội là nữ nhân của ta, đồ tốt như vậy tự nhiên phải chia sẻ. Huống hồ, coi như hấp thu toàn bộ, cũng chưa chắc có thể đạt đến Linh Hoàng.

Linh Vương và Linh Hoàng chênh lệch vô cùng lớn, dựa vào đoàn Ma khí kia tuyệt không thể đạt tới, cho nên hắn cũng không gấp gáp hấp thu hết cho mình.

Hô!

Đột nhiên, thân thể Vân Phi Dương bộc phát ra Ma khí khủng bố, thân thể nháy mắt hắc hóa, tròng mắt trở nên đỏ như máu, cả người nhìn qua cực kỳ âm u.

- A!

Hắn đột nhiên kêu to.

Lâm Chỉ Khê thấy thế, nhất thời hoa dung thất sắc, cỗ Ma khí đáng sợ kia không phải đã bị triệt để hấp thu luyện hóa rồi à, tại sao lại tái phát!

Nhưng vào lúc này.

Vân Phi Dương đột nhiên nhào tới, cười nói:

- Ta như vậy có đẹp trai không?

Lâm Chỉ Khê đang bối rối nghe thế giật mình, bởi vì thanh âm tên này rất tiện, hoàn toàn không giống ma hóa.

Vân Phi Dương đã ma hóa.

Bất quá.

Bởi vì triệt để hấp thu Ma khí, hắn có thể bảo trì thanh tỉnh, không bị khống chế nữa, thậm chí thực lực cũng đề cao biên độ nhỏ.

Còn về vừa rồi kêu to, hoàn toàn bởi vì hắn biểu diễn, ý đồ chiếm tiện nghi!

- Huynh…

Lâm Chỉ Khê cắn môi mỏng, nói:

- Vô sỉ!

Nàng thật sự cho rằng hắn nhập ma, đều đang rất khẩn trương, mặc dù có chút tức giận bị lừa, nhưng trong lòng vẫn vui mừng.

Có thể làm loại chuyện này, quả nhiên vẫn là hắn.

Hô!

Vân Phi Dương thu hồi Ma khí, da thịt và tròng mắt khôi phục như lúc ban đầu, nói:

- Muội điều động Ma khí, cũng có thể thay đổi thành dạng này.

- Nhàm chán.

Lâm Chỉ Khê mới sẽ không ấu trĩ như thế.

Vân Phi Dương đi sát tới, nhẹ nhàng nâng cằm nàng, nói:

- Vậy làm sự việc không tẻ nhạt chút đi.

- Huynh đừng tới đây!

Lâm Chỉ Khê đẩy hắn ra, trong đôi mắt đẹp lấp lóe vẻ kinh hoảng, đoạn thời gian thống khổ trước đó rõ mồn một trước mắt, đến nay thân thể còn không thoải mái.

- Ừm, được rồi.

Vân Phi Dương áp xuống tà hỏa, nói:

- Chúng ta đi thôi.

- Đến đâu?

- Thác Bạt bộ lạc!

Lâm Chỉ Khê ngạc nhiên nhìn hắn.

Vân Phi Dương cười nói:

- Đã tới đây, tự nhiên phải đi xem bộ lạc lớn này một chút xem nó đến cùng có bao nhiêu phồn hoa.

Lâm Chỉ Khê nói:

- Lấy tính cách huynh, khẳng định đi gây phiền toái.

Vân Phi Dương cười nói:

- Không hổ là nữ nhân của ta, hiểu ta như vậy.

Lâm Chỉ Khê trầm mặc.

Nàng đứng lên, cảm giác đau đớn nhất thời truyền đến, thân thể run nhẹ lung lay sắp đổ.

Vân Phi Dương vội vàng vịn nàng nói:

- Muội có thể hành tẩu không?

- ….

Lâm Chỉ Khê nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn.