Trong biển hoa.
Lâm Chỉ Khê giống như tiên tử ngồi đó, gió nhẹ phất qua, thổi tóc xanh của nàng lên, hiển lộ ra khuôn mặt trong suốt long lanh.
Đây thật là một nữ nhân hoàn mỹ, nàng chỉ cần lẳng lặng ngồi trong biển hoa, phảng phất như một bức họa vĩnh hằng bất động, khiến người ta không đành lòng đánh vỡ.
Xoát.
Vân Phi Dương đặt mông ngồi xuống.
Trong tay hắn xuất hiện bó hoa tươi, cười nói:
- Tặng nàng.
Vân Đại Tiện Thần rất lãng mạn.
Đáng tiếc, Lâm Chỉ Khê không phải tiểu nữ hài, tuỳ tiện bị cảm động.
Nàng tiếp nhận hoa, hỏi:
- Ngươi muốn đưa toàn bộ Ma Linh Trà bộ lạc đến đây, cùng một chỗ trốn với ngươi?
Vân Phi Dương nằm xuống, đầu gối lên tay, nói:
- Thế giới này tuy không quá lớn, nhưng dung nạp mấy vạn Ma Linh vẫn dư xài.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Bọn họ có thể sinh tồn ở đây?
Vân Phi Dương cười nói:
- Ngươi biết tại sao Ma tộc lại đối kháng với Thần tộc không?
Lâm Chỉ Khê nói:
- Tại sao?
Vân Phi Dương đáp.
- Không có chủng tộc ưa thích sinh tồn trong thế giới u ám, bọn họ khát vọng chiếm lấy Thần Giới, để đời sau có cuộc sống thoải mái hơn
Lâm Chỉ Khê nói:
- Ma Linh Tộc hấp thu Ma khí, thế giới ngươi không có loại thuộc tính này.
Vân Phi Dương nói:
- Chỉ là chỗ tránh nạn lâm thời, sẽ không để bọn họ ở đây luôn.
Trong lòng hắn có một tính toán khác, chờ thế giới đủ lớn, hắn có thể đơn độc mở ra một khu vực, rót vào Ma khí bàng bạc.
- Có nước không?
Lâm Chỉ Khê đổi đề tài.
- Có.
Vân Phi Dương kéo nàng rời khỏi biển hoa, rất nhanh đứng trước bờ sông diện tích không lớn, nước trong đo vô cùng trong thấy rõ tới đáy.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Ngươi tránh một chút.
Trong thế giới cả ngày tối tăm đầy cát bụi, nàng đã thật lâu không có tắm rửa, việc này không thể chịu được.
Vân Phi Dương cười nói.
- Đã là vợ chồng rồi đừng khách khí nữa.
Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng vẫn rời đi.
Hừ hừ.
Bên trong thế giới của ta.
Coi như không cần dùng mắt nhìn, không sử dụng Linh Niệm, cũng có thể nhìn cô không sót một cái gì.
Vân Phi Dương ngồi trên mặt đất, đắc ý cười rộ lên. Sau một khắc lại không cười nổi, bởi vì nữ nhân kia mặc quần áo xuống nước!
- Nàng đã không cởi đồ, thì cùng nhau tắm đi!
Hắn đứng lên, cởi áo đang mặc, chợt lăng không nhảy lên tiêu sái rơi vào mặt nước.
Ken két.
Nhưng vào lúc này, mặt nước cấp tốc kết băng!
Vân Phi Dương tiêu sái nhảy xuống oanh vào mặt nước, tứ chi áp sát vào mặt băng, nhe răng nhếch miệng lăn lộn vào trong nước không bị đóng băng.
Trò mèo của hắn bị Lâm Chỉ Khê nhìn thấy, trên gương mặt băng sương vạn năm chợt hiện ra ý cười.
Nàng cười rất đẹp.
- Hoa.
Đột nhiên, người kia từ mặt nước nổi lên!
Đầu Vân Phi Dương nhô đầu ra, đưa hai tay kéo nàng xuống, cười nói:
- Nàng quá nghịch ngợm.
Đang nói chuyện, ánh mắt hắn dời xuống, cả người đều mộng, bởi vì Lâm Chỉ Khê mặc áo trắng bị nước thấm ướt, mơ hồ có thể thấy được thân thể uyển chuyển của nàng.
Bộ ngực căng tròn.
Chậc chậc.
Nữ nhân này không chỉ có khí chất như tiên tử, dáng người cũng rất hoàn mỹ.
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nói:
- Nhìn đủ chưa?
- Chưa đrủ.
Vân Phi Dương dán tới, cười xấu xa nói:
- Chỉ Khê, nàng theo ta đi.
Vưu vật như thế, mỗi ngày đều nhìn, nhưng lại không làm gì được, tất nhiên vô cùng khó chịu, bây giờ nàng đang trong thế giới của mình, không bằng giải quyết tại chỗ.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Ngươi đã nói, sẽ không bắt buộc ta.
Vân Phi Dương nhất thời sụp đổ.
Mẹ nó.
Sớm biết thế đã không giả danh chính nhân quân tử rồi, trước kia nên trực tiếp động thủ gạo nấu thành cơm mới tốt.
Trước mặt nữ nhân, làm một người tốt, thật mẹ nó quá mệt mỏi.
- Có thể hôn không?
Hai tay Vân Phi Dương nâng khuôn mặt hoàn mỹ không một tì vết của nàng lên, tuy đang hỏi thăm, nhưng đầu đã vô sỉ cúi xuống.
Tay Lâm Chỉ Khê ngâm trong nước nhẹ nhàng nắm chặt.
Nàng không phản kháng.
Tùy ý Vân Phi Dương hôn mình.
Cùng hắn đến mảnh đất thí luyện, cùng một chỗ bị phạt, Lâm Chỉ Khê đã biết, lấy tính cách tên này, khẳng định sẽ làm ra vài việc.
Biết rất rõ.
Nhưng nàng vẫn đến, bởi vì tên này là phu quân tương lai của mình.
Cuối cùng, Vân Phi Dương bá đạo hôn lên môi Lâm Chỉ Khê.
Có chút rét lạnh.
Đây là cảm giác đầu tiên.
Xoát.
Vân Phi Dương ôm chặt giai nhân trong ngực, bắt đầu chủ động, Lâm Chỉ Khê không phản kháng, đây là lần đầu tiên nàng hoàn toàn ở vào thế bị động.
Bất quá.
Tay nàng nắm chặt có thể thấy được hiện tại nàng rất khẩn trương, tâm cảnh vốn chưa từng rung động cũng trở nên hoảng loạn.
Chung quy vẫn là nữ nhân.
Dù lạnh lùng như thế nào thì khi đối mặt với chuyện này, cũng sẽ không biết làm sao.
Nhiệt độ trên thân Vân Phi Dương chậm rãi hòa tan băng mỹ nhân này, cỗ lạnh lẽo kia cũng đang dần dần tiêu tán.
Nói thật.
Lâm Chỉ Khê trong tâm lý của Vân Phi Dương là tiên tử không thể khinh nhờn, dù ngoài miệng hắn rất tiện, nhưng trong lòng hắn, nàng vẫn là người con gái mà hắn trân trọng.
Cái hôn này.
Không pha tạp niệm.
Tựa như tiểu nam nữ mới biết yêu dùng hôn để diễn tả tình cảm đơn thuần nhất của mình.
Trong nước thanh tịnh, hai người dính chặt vào nhau, trong không khí tràn ngập lãng mạn, toàn bộ thế giới trở nên yên tĩnh.
Đột nhiên, Lâm Chỉ Khê đẩy Vân Phi Dương ra, khẽ cắn môi mỏng, trong con ngươi có nước mắt đang lóe lên, khí chất cao lạnh không còn sót lại chút gì, nếu như có thì chỉ là thiếu nữ u oán ngượng ngùng.
Vân Phi Dương đau lòng, cũng tự trách nói:
- Ta...
- Hừ.
Lâm Chỉ Khê vọt ra khỏi mặt nước, rơi lên bờ.
Áo trắng ướt đẫm cấp tốc kết băng, nàng mở miệng nói:
- Chúng ta trở về đi.
Xoát!
Hai người xuất hiện trong phòng.
Giờ phút này.
Trời đã tối.
Vân Phi Dương xin lỗi nói.
- Chỉ Khê, ta…
Lâm Chỉ Khê nói:
- Ta đi làm cơm.
Dứt lời, quay người ra khỏi phòng.
Vân Phi Dương nghĩ mình quá nóng vội, dạng nữ nhân này cần thời gian dài mới có thể làm tan trái tim lạnh như băng của nàng.
Sau khi ăn xong.
Lâm Chỉ Khê ngồi xếp bằng trên giường, vận chuyển Âm Dương Hóa Ma Kinh, bắt đầu tu luyện như thường ngày.
Nhưng mỗi lần nhớ đến một màn trong nước, tâm cảnh không thể bình tĩnh.
Tự dưng.
Lâm Chỉ Khê có chút sợ hãi.
Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Nàng mở mắt lặng lẽ nhìn Vân Phi Dương đang ngồi xếp bằng dưới đất, lẩm bẩm.
- Đời trước thiếu nợ hắn.
Ngày thứ hai.
Vân Phi Dương sớm rời giường.
Vừa rửa mặt xong, Apono đã vội vã chạy tới, buồn bả nói:
- Đại Gia, Tù trưởng không được nữa!
Sân nhỏ Tù trưởng cư ngụ.
Rất nhiều Ma Linh đứng bên trong, chúng cúi đầu, thần sắc bi thương.
Vừa rồi, thọ nguyên tù trưởng hao hết, buông tay rời bỏ nhân gian.
Vân Phi Dương đi ra, bất đắc dĩ lắc đầu, ngày đầu tiên đi vào Trà bộ lạc, hắn đã nhìn ra thọ nguyên phụ thân Trà Mộc sắp hết, không còn sống lâu nữa.
Ma Linh tử vong, thân thể sẽ nhạt dần cho đến khi dung nhập thiên địa.
Dựa theo tập tục, tộc nhân sẽ hậu táng quần áo Trà Tra lúc còn sống, rồi tiến hành cầu nguyện.
Sau năm ngày.
Trà Mộc tới tìm Vân Phi Dương.
Giờ phút này, nàng còn chưa thoát khỏi bi thương, vành mắt đỏ bừng, bộ dáng làm cho người ta yêu tường.
Vân Phi Dương an ủi:
- Bớt đau buồn đi.
Trà Mộc xoa xoa hai mắt, ngẩng đầu, điềm đạm đáng yêu nói:
- Lão Công, ngươi nguyện ý làm Tù trưởng Trà bộ lạc của ta không?!
- A?
Vân Phi Dương cảm thấy ngoài ý muốn.