Ngoại giới cũng không biết Vân Phi Dương đang luyện hóa tàn hồn bên trong thân thể Vô Danh.
Quá trình này dài dằng dặc.
Mọi người chỉ có thể ngây người, Vân Phi Dương chụp lấy Vô Danh, không ngừng bộc phát ra khí tức đáng sợ, đối phương lại thống khổ kêu thảm.
- Tiểu tử, ngươi không phải rất chảnh!
Thời điểm Vân Phi Dương luyện hóa thần hồn, trong lòng cười lạnh không thôi.
Không thể phủ nhận.
Vô Danh rất mạnh, nhưng chỉ giới hạn trong phàm nhân.
Trước mặt Vân Phi Dương hoàn toàn không đáng chú ý, xử lý hắn dễ như trở bàn tay.
Thậm chí.
Thần lực hắn vốn tự hào cũng bị Vân Phi Dương liên tiếp phá mất, cho nên hắn có tư cách gì phách lối, khẩu xuất cuồng ngôn ở đây?
- Tra tấn như thế nào, mới có thể để tên kia hét lên đáng sợ như thế!
- Nguyên lai, Vân Phi Dương còn hung ác hơn Vô Danh!
Đám người chấn kinh.
Diệp Nam Tu cùng bọn người Hắc Mao hưng phấn.
Những người đã từng xem trọng Vô Danh trầm mặc, trên mặt truyền đến đau đớn nóng bỏng.
Trận đấu đã được định đoạt.
Rất nhiều người đang suy đoán, Vân Phi Dương rốt cuộc muốn ngược Vô Danh tới khi nào!
Nửa canh giờ
Một canh giờ
Hai canh giờ!
Cuối cùng, khí tức khủng bố quanh thân Vân Phi Dương thu liễm.
Thần hồn trong thân thể Vô Danh đã bị luyện hóa, cũng hóa thành năng lượng cuồn cuộn tinh thuần dung nhập trong đan điền hắn.
Giờ khắc này.
Một đoàn lôi hệ thuộc tính cuộn tròn thuần linh hạch, lóe ra hào quang nhỏ yếu.
Cái này chính là thần thông của Lôi Thần, lôi hệ thuộc tính tinh thuần nhất Thần Giới!
Cuối cùng.
Trên thế giới đã không còn Lôi Thần.
Chỉ có một Chiến Thần hấp thu thần thông Lôi Thần!
- Ha ha ha!
Vân Phi Dương ngửa mặt lên trời cười to, tròng mắt hiện lên hai đạo ánh lôi.
Giờ phút này, tuy hắn luyện hóa thần thông lôi hệ của Lôi Thần, nhưng cũng cần tìm hiểu mới có thể chân chính thấu hiểu.
Nói đơn giản.
Vân Phi Dương luyện hóa thần thông Lôi Thần, cũng coi là người giác tỉnh thần hồn.
Hắn cùng một dạng như như Lương Âm, La Mục, nhất định phải lĩnh ngộ thần thông, mới có thể thành tựu Thần vị chân chính.
Ngày chân chính lĩnh ngộ, hắn sẽ vừa là Chiến Thần, vừa là Lôi Thần!
Thần thông Lôi Thần bị luyện hóa, bên trong vũ trụ hạo hãn, lão giả áo tím ngồi xếp bằng trong bóng đêm bỗng nhiên mở mắt, kinh ngạc nói:
- Đồ nhi này của ta luyện hóa Lôi Thần.
- Cái này…
Lão lắc đầu.
- Hoàn toàn rời bỏ dự tính ban đầu của vi sư.
- Ai.
Tử bào lão giả nhìn về phía Vạn Thế Đại Lục, ý vị thâm trường nói:
- Đồ nhi, ngươi đã lựa chọn luyện hóa Lôi Thần, như vậy sẽ đi một đoạn đường không tầm thường, về sau tự giải quyết cho tốt đi.
Nói xong câu này.
Bóng người lão dần biến mất.
Vân Phi Dương xác thực lựa chọn con đường không tầm thường.
Bởi vì, luyện hóa thần hồn Lôi Thần xong, nhất định phải lĩnh ngộ triệt để, vốn hắn đã là kiếm vũ song tu, lúc này lại tu lôi hệ, khổ càng thêm khổ.
Không quan trọng.
Vân Phi Dương chịu được.
Nếu như lại đến thêm vài thuộc tính bá đạo giống lôi hệ, hắn tuyệt không phản đối.
Lôi hệ là một trong những thuộc tính mạnh nhất Vạn Thiên Thế Giới.
Từ khi trọng sinh đến nay, Vân Phi Dương lĩnh ngộ Tử Dương chi khí cũng chỉ dùng để uẩn dục Bách Hoa Thảo, nếu như dung hợp lôi hệ cùng thuần linh lực, thực lực sẽ tăng mạnh!
Quan trọng hơn là.
Lôi hệ cùng Kim hệ đại biểu bá đạo, nếu như lĩnh ngộ lôi hệ, có thể thay thế Kim hệ, bổ sung Ngũ Hành Chi Linh.
Khó trách.
Tên này luyện hóa xong, cười không kiêng nể gì, thoải mái như thế!
Vân Phi Dương dùng trọn vẹn hai canh giờ luyện hóa Lôi Thần. Trong khoảng thời gian này, Vô Danh tiếp nhận tra tấn hai canh giờ, giờ phút này sớm đã người không ra người quỷ không ra quỷ.
Đả kích trên linh hồn quá nặng.
Khi hắn cảm giác tồn tại cường đại trong cơ thể mình biến mất, tâm hồn lại bị thương nặng, đả kích đó quả thực thống khổ hơn chết.
Xoát.
Vân Phi Dương giơ hắn lên, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi có tư cách gì cuồng trước mặt ta!
Câu nói này bá khí bực nào.
Mọi người thấy một màn này, không ai nghi vấn.
Dù sao…
Ngay vừa rồi, tên này dùng Kiếm cấm đánh nát lôi thể do Vô Danh huyễn hóa ra.
Giờ phút này Vô Danh đã không còn khí lực nói chuyện, hắn mất đi tàn hồn của Lôi Thần, đã trở thành người bình thường.
Bất quá.
Con ngươi lại lấp lóe căm giận ngút trời.
Ba!
Vân Phi Dương ném hắn trên đất, Hàn Thiên Kiếm ra khỏi vỏ, lãnh đạm nói:
- Chết đi.
Mọi người thấy thế trợn tròn mắt.
Tên này muốn giết người?
Vô Danh tuy tàn bạo nhưng ít ra còn không chết người nha!
Xoát!
Kiếm quang lóe lên.
Thất Luyện Kiếm Khí đánh úp về phía Vô Danh.
Xoát!
Nhưng vào lúc này, một cỗ khí thế mênh mông bên ngoài võ đài bạo phát, khiến cho toàn bộ không gian ngưng kết.
Thần sắc Vân Phi Dương đại biến.
Bởi vì thân thể hắn bị hơi thở này trói buộc không thể động đậy. Cùng lúc đó, trái tim dâng lên cảm giác không ổn.
- Dám đả thương đồ nhi ta, muốn chết!
Một lão giả râu tóc bạc trắng xuất hiện trước người Vô Danh, triệt tiêu kiếm khí, huy chưởng đánh tới.
- Không tốt!
Vân Phi Dương kinh hãi.
Hắn có thể khẳng định, thực lực lão giả vừa xuất hiện chí ít đến Vũ Thánh, mình ở trước mặt hắn không có năng lực chống lại.
Hô!
Chưởng ấn lão giả vung đến, tuy bình thản không có gì lại ẩn chứa thuần linh lực cường đại.
Một chưởng này.
Đủ để lấy đi tính mạng Vân Phi Dương!
Ngay thời khắc nguy nan, Tứ Hải Kiếm Đế xuất hiện trước người hắn, một vỏ kiếm phong cách cổ xưa dừng phía trước, ngăn trở một chưởng của lão giả, kỳ quái là cả hai chạm vào nhau, cũng không sinh ra bất kỳ tiếng vang gì.
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Giờ khắc này, trên đài giao đấu tự dưng xuất hiện hai người, một lão giả râu tóc bạc trắng và Tứ Hải Kiếm Đế.
Quanh người họ tràn ngập bá đạo kiếm khí cùng uy áp.
Nhóm cường giả Hôn Nha đạo nhân nghiêm nghị.
Bởi vì lão giả đột nhiên xuất hiện tên Tư Không Minh, nửa bước Vũ Thần!
Cái gọi nửa bước Vũ Thần, có nghĩa thực lực áp đảo Vũ Thánh đỉnh phong, gần với cường giả Vũ Thần, người như thế không thể nghi ngờ là cường giả đứng đầu tại Vạn Thế Đại Lục.
Khó trách, Vô Danh sẽ mạnh như thế.
Nguyên lai sư tôn hắn là cường giả nửa bước Vũ Thần!
Vô số cường giả tỉnh ngộ.
Rất nhiều thế lực cùng tông môn cũng không dám trêu chọc loại cường giả cấp bậc này, cho nên khi hắn xuất hiện nhiễu loạn giao đấu, không ai dám chỉ trích, dù trong lòng Long Hoàng khó chịu cũng chỉ có thể đè ép!
Bất quá.
Rất nhiều người càng mờ mịt là.
Tứ Hải Kiếm Đế xuất thủ cứu Vân Phi Dương, chỉ triệu hồi ra vỏ kiếm mà không có kiếm?
- Hừ.
Tư Không Minh lạnh lùng lên tiếng.
- Tứ Hải Kiếm Đế, kiếm ngươi đâu?
- Ở trong lòng.
Tứ Hải Kiếm Đế đáp.
Câu trả lời này vô cùng cao thâm mạt trắc, trong ánh mắt Tư Không Minh lóe lên một tia kiêng kị, lại ôm Vô Danh nửa chết nửa sống đi, lạnh lùng bỏ lại một câu.
- Cáo từ.
Nói xong, thân thể lóe lên biến mất.
Sau khi vị nửa bước Vũ Thần biến mất, khí thế uy áp bàng bạc nháy mắt tiêu tán, cả người Vân Phi Dương cũng dễ dàng hơn, bất quá song quyền lại nắm chặt.
Mẹ nó.
Lão đầu này vừa rồi muốn giết ta.
Nếu không có sư tôn xuất hiện, chính mình sẽ chết.
Loại cảm giác này thực khó chịu.