Vạn Hưng Hoằng đột nhiên giận dữ chửi ầm lên khiến mọi người ngây ngẩn, từ khi thi đấu bắt đầu, tất cả mọi người đều yên lặng quan sát, không một người nói chuyện làm ồn quấy nhiễu hắn.
Cái gọi quấy nhiễu.
Không phải chỉ nói chuyện lớn tiếng.
Còn có thể thông qua Linh Niệm quấy nhiễu.
Bất quá.
Ở hiện trường có nhiều Vũ Hoàng, thậm chí Vũ Thánh đang nhìn chăm chú, không ai cảm thấy được Linh Niệm ba động, hẳn không người nào quấy nhiễu hắn mới đúng.
Huống hồ.
Vì bảo trì tính công bình, võ đài cũng có trận pháp đặc thù gia trì, thanh âm do linh niệm hóa thành không thể truyền vào.
Nhưng.
Không ai biết.
Thời điểm này, Vân Phi Dương không chỉ qua mặt Vũ Thánh, còn phá giải trận pháp truyền linh niệm vào tai Vạn Hưng Hoằng, quấy nhiễu hắn.
Tên này quá xấu.
Vì để cho nữ nhân của mình thoải mái thắng lợi, chuyện gì cũng dám làm, không có tiết tháo chút nào.
Hoàn toàn phù hợp với tính cách của hắn.
Mỗi khi Vạn Hưng Hoằng muốn xuất thủ, hoặc phòng ngự, thanh âm sẽ vang lên bên tai hắn.
- Tiểu tử, hôm nay ngươi mặc quần cộc có hoa hả.
- Đai lưng lỏng kìa.
- Mau nhìn trời tối rồi, sắp mưa đó, ngươi nhanh trở lấy y phục vào.
- ….
Vân Phi Dương líu lo nói không ngừng, mặc dù Vạn Hưng Hoằng phong bế thính giác, nhưng thanh âm của hắn vẫn vang lên trong thức hải quấy nhiễu Vạn Hưng Hoằng không cách nào tập trung ra tay được.
Nói đùa.
Linh Niệm Vân Phi Dương đến cấp Vũ Hoàng, còn được Nghịch Thiên Quyết gia trì, tính xuyên thấu cực mạnh, Vạn Hưng Hoằng dù phong bế thính giác cũng vô dụng.
- A!
Vạn Hưng Hoằng rống to.
- Thế nào?
Mọi người mờ mịt.
Cao thủ quyết đấu, thường thường trong một ý nghĩ!
Vạn Hưng Hoằng cứ bị Vân Phi Dương quấy nhiễu, khiến mỗi lần hắn ra tay đều chậm vài nhịp, mà Lâm Chỉ Khê nắm lấy rất tốt cơ hội, nàng không ngừng tiến công, liên tục đánh lui đối phương.
Rất nhanh.
Trận đấu kết thúc.
Vạn Hưng Hoằng cuối cùng không thể né tránh, bị hơn mười đạo Thái Cực Linh Phù nổ bay ra ngoài, mà khi hắn rơi xuống đất thì phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn phun máu không phải bởi vì bị đánh trọng thương, mà tức tới hộc máu!
- Lâm Chỉ Khê, thắng!
- Lợi hại, lợi hại!
Vân Phi Dương cười nói:
- Không hổ là nữ nhân của Vân Phi Dương ta, thiên tài 11 Quán Quân Bảng cũng có thể đánh bại.
Lâm Chỉ Khê đi xuống đài hồ nghi nhìn hắn, tuy nàng không nói gì nhưng giống như đang chất vấn, có phải ngươi trong bóng tối giở trò xấu.
Vân Phi Dương nháy mắt mấy cái xem như thừa nhận.
Làm việc tốt thì cần phải tuyên dương, nhất là vì nữ nhân mình thì càng phải để cho nàng biết, nếu không thì làm sao chiếm được hảo cảm.
Lâm Chỉ Khê thản nhiên nói:
- Ta có thể đánh bại hắn.
Đúng vậy, không cần Vân Phi Dương hỗ trợ, nàng vẫn có tự tin đánh bại Vạn Hưng Hoằng, tuy phiền phức hơn một tí.
Sau khi Lâm Chỉ Khê thuận lợi tiến vào thập ngũ cường, Đông Lăng thành sôi trào, Lâm Nhược Hiên cũng hưng phấn không thôi.
Bất quá.
Sôi trào chỉ được một lúc.
Trên màn sáng, La Mục đã lên đài, đối thủ của hắn là thiên tài thứ chín Quán Quân Bảng.
Từ thứ tự mà xem thì còn mạnh hơn Vạn Hưng Hoằng!
- La học trưởng, cố lên!
Học sinh Đông Lăng học phủ lớn tiếng cổ vũ.
Dòng chính La gia cũng đang hò hét, còn về La Thế Hải giờ này đã nước mắt đầy mặt.
Nhi tử từng là phế vật của mình.
Hằng ngày chịu bao nhiêu uất ức.
Hôm nay lại là thiên tài lọt vào ba mươi người đứng đầu của toàn đại lục, lại sắp cùng thiên tài bài danh thứ chín Quán Quân Bảng giao đấu, hắn nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày này.
Đây là con trai của La Thế Hải ta, là kiêu ngạo La gia!
La Mục như cảm nhận được Đông Lăng học phủ ủng hộ, cảm nhận được tâm tình tự hào của phụ thân, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên đài, gió nhẹ thổi tóc đen lất phất, hiển lộ ra khuôn mặt ưu thương, khí chất anh hùng hào kiệt ẩn danh bộc phát đến cực hạn.
Một khắc này.
Toàn bộ sàn quyết đấu đều yên tĩnh.
Người xem biết hắn thì nắm đầu quyền, có xúc động đi lên hung hăng đánh tên này một trận.
Tầng cao nhất của trang bức, không phải khiến người ta cảm thấy ngươi mạnh cở nào mà khiến người ta chán ghét ngươi từ tận xương tủy, La Mục đạt đến tầng thứ này vô cùng hoàn mỹ.
Vân Phi Dương để hắn đi trào phúng Hoàng Kim Bá Vương Long không phải không có đạo lý, tên này là một tay hảo thủ kéo cừu kết hận, trời sinh ra để làm nhục thuẫn cho người ta đánh.
- Tiểu tử!
Đối thủ của La Mục lên Vệ Minh Triết, hắn lạnh lùng nói:
- Bộ dáng ngươi rất đáng ăn đòn!
- Haha.
La Mục cười to nói:
- Khó chịu à, đến đánh ta đi!
- Ta sẽ!
Vệ Minh Triết nắm chặt quyền đầu.
Vân Phi Dương đứng bên dưới mỉm cười. Giờ phút này, hắn cũng không tính toán trợ giúp La Mục quấy nhiễu đối thủ, hắn muốn nhìn xem tên này chịu đòn giỏi ra sao.
Quả nhiên.
Giao đấu vừa bắt đầu.
Thiên tài bài danh thứ chín khởi xướng thế công cường đại, chiêu chiêu muốn mạng La Mục!
Bành bành!
Trong khoảnh khắc, La Mục từ vị trí trung tâm bị đánh đến khu vực biên giới, sau cùng ầm vang ngã xuống.
- Kết thúc?
- Thân thể tên này mạnh, nhưng thực lực cũng bình thường.
Thời điểm mọi người suy đoán, La Mục đứng lên, toét miệng cười nói:
- Tiểu tử ngươi quá yếu, còn chưa đủ gãi ngứa cho đại gia!
Ánh mắt Vệ Minh Triết lạnh lẽo, chợt lăng không bay lên, ngưng tụ ra thuần linh lực cuồng bạo, điên cuồng oanh tạc La Mục.
Nhưng.
Một vòng oanh tạc kết thúc.
Tuy La Mục ngã trên mặt đất nhưng không lâu lắm lại sinh long hoạt hổ đứng dậy, hắn lau máu khóe miệng, tiếp tục giễu cợt.
- Quá yếu!
- Đáng giận!
Vệ Minh Triết phẫn nộ tiến lên, lần nữa điên cuồng oanh kích.
Một khắc này.
La Mục thành một bia ngắm, mặc cho Vệ Minh Triết thi triển các loại vũ kỹ.
Không có cách nào.
Tên này thân thể mạnh, nhưng không có vũ kỹ ra dáng, hắn cũng chỉ là một nhục thuẫn, đối mặt đối thủ cường đại như Vệ Minh Triết, không có cách nào hoàn thủ.
Bành bành!
Rầm rầm!
Vệ Minh Triết lần lượt công kích, La Mục lần lượt ngã xuống đất, khiến võ giả trên quan chiến đài hoảng hốt, bọn họ sợ hãi thán phục trước kỹ năng hoa lệ, cũng chấn kinh khả năng kháng đòn của La Mục.
Khó trách, hắn bị Vân Phi Dương ném ra chống cự vũ kỹ bảy Vũ Vương.
Khó trách, sẽ đi khiêu khích Hoàng Kim Bá Vương Long!
Chỉ là.
Bị đánh mãi như thế, sớm muộn gì phòng ngự cũng bị phá.
Vệ Minh Triết cũng nghĩ như vậy, hắn không ngừng tiến công, các loại vũ kỹ nhiều lần thi triển, vì muốn triệt để tiêu hao thuần linh lực tên này, sau đó đánh bại hắn.
Nhưng.
Hắn xem nhẹ một chuyện.
Thời điểm không ngừng oanh kích, thuần linh lực trong cơ thể hắn cũng đang nhanh chóng tiêu hao.
Cuối cùng, đánh nửa canh giờ.
Vệ Minh Triết hô hấp dồn dập đứng trên đài, mồ hôi đầy trán, thuần linh lực trong thân thể đã tiêu hao hơn phân nửa.
- Tên này
Hắn thở phì phò, nói:
- Chắc sắp gục ngã đi.
Xoát!
Nhưng vào lúc này, La Mục đứng lên.
Giờ phút này, mặt hắn đầy máu, bị đánh đến tầm mắt mơ hồ, lại cười to nói:
- Đến đây đánh tiếp đi tên yếu đuối!
Vệ Minh Triết xém chút ngã quỵ.
Mẹ nó.
Thân thể tên này quá mạnh!
Hô!
Vệ Minh Triết lần nữa tiến lên.
Nhưng mà, La Mục một mực bị động, lại một bước ra đưa tay bắt lấy quả đấm của đối phương.
Hắn phẫn nộ quát:
- Cút xuống cho ta!
Xoát
Vệ Minh Triết vội vàng không kịp chuẩn bị, bị La Mục quăng bay ra ngoài. Nhưng dù sao cũng là thiên tài bài danh thứ chín, hắn lập tức xoay chuyển thân mình lơ lửng giữa không trung.
Vù vù!
Đột nhiên, La Mục bay xuống từ võ đài, đặt mông trên thân Vệ Minh Triết, lực trùng kích cự đại khiến hai người cực tốc hạ xuống, cuối cùng cùng ngã trên mặt đất!