- Không đồng ý?
- Không.
Vân Phi Dương cự tuyệt.
Lấy tính cách hắn, sẽ không gia nhập Chấp Pháp Tháp, bởi vì đó là một loại trói buộc. Huống hồ, hắn luôn khịt mũi coi thường đối với hai từ Chính Nghĩa này.
Ở thế giới lấy võ làm đầu, có chính nghĩa sao?
Nếu là chính nghĩa.
Ta vì sao phải bị các ngươi định tội.
Liên minh chín quận hùng vốn khi dễ người, các ngươi mặc kệ, ngược lại ta bị động phòng ngự xúc phạm quy định, phải đi mảnh đất thí luyện chịu phạt.
Vân Phi Dương có cảm xúc.
Tháp chủ chấp pháp như thấy rõ, hắn nói:
- Nếu như gia nhập Chấp Pháp Tháp, trừng phạt ngươi sẽ hủy bỏ.
- Không hứng thú.
Vân Phi Dương vẫn cự tuyệt.
Giờ phút này, hắn ước gì đi mảnh đất thí luyện đây.
Bởi vì, nơi đó nhất định ẩn giấu Ngũ Hành Chi Nguyên của Ngũ Hành thần, Ngũ Hành Chi Linh của hắn còn đang thiếu thuộc tính.
-Tốt.
Tháp chủ Chấp Pháp nói:
- Ta cũng không miễn cưỡng ngươi.
Nói rồi đứng lên.
Bất quá, lúc gần đi, hắn lại bổ sung:
- Vân Phi Dương, ngươi là một người trẻ tuổi tiền đồ vô lượng, nhưng trong lòng cũng phải có chính nghĩa, không nên bị người mê hoặc phạm phải sai lầm.
- Biết.
Vân Phi Dương ứng tiếng.
Tháp chủ Chấp Pháp rời đi, hắn duỗi người một cái rồi cũng rời khỏi tửu lâu. Bất quá, vừa ra khỏi cửa, đã đụng phải gia hỏa mặc áo choàng, hắn nói:
- Ngươi là Vân Phi Dương?
- Mẹ nó.
Vân Phi Dương chửi một câu, đáp.
- Ta có cần khắc tên lên trán để các ngươi không hỏi nữa không?
Người kia có chút cứng ngắc.
Nhưng vẫn rất nghiêm túc nói:
- Chủ nhân nhà ta mời Vân công tử đi Túy Nguyệt Lâu.
- Chủ nhân nhà ngươi là ai?
- Cái này…
Người kia thần thần bí bí nói:
- Vân công tử đến đó sẽ biết.
- Tốt.
Vân Phi Dương đến Túy Nguyệt Lâu.
Cấp bậc nơi đó tuy không bằng tửu lâu vừa rồi nhưng rất đúng khẩu vị tên này, bởi vì vừa đi vào đã có mỹ nữ nghênh đón.
Này mới đúng chứ.
Nếu như Tháp chủ Chấp Pháp mời mình tới đây, tìm mấy muội tử bồi tiếp, nói không chừng, ta sẽ đáp ứng.
Dưới sự chen chúc chăm sóc của mỹ nữ, Vân Phi Dương đi đến phòng nhỏ, vừa vào cửa đã ngửi được một hương thơm khiến người ta ý loạn thần mê.
Bất quá.
Để hắn thất vọng là bên trong ngồi một lão giả tóc trắng, quá không phù hợp với không gian căn phòng.
- Vân thiếu hiệp.
Lão giả nhẹ nhàng phất tay, nói:
- Mời ngồi.
Vân Phi Dương ngồi xuống, nói:
- Ngươi là ai, tìm ta có việc?
Lão giả cười nói:
- Quan Thanh Thành, phó hội trưởng Hiệp Hội Võ Đạo.
- ….
Vân Phi Dương im lặng.
Vừa đi một Tháp chủ, lại tới một Hiệp Hội Võ Đạo.
Có lẽ.
Mình chém giết hung thú lục phẩm đã khiến bọn họ chú ý, muốn lôi kéo đây mà.
Đáng tiếc.
Các ngươi tìm nhầm người.
Vân Phi Dương cười nói:
- Quan hội trưởng, nói thật ta giống như sư tôn, ưa thích nhàn vân dã hạc, đối với Hiệp Hội Võ Đạo, không có hứng thú gì.
Thần sắc Quan Thanh Thành ngốc trệ.
Còn chưa mở miệng đã bị cự tuyệt.
- Thì ra là thế.
Quan Thanh Thành lắc đầu thở dài.
- Vân thiếu hiệp đã có loại tâm tính không màng danh lợi này, lão phu tự nhiên không thể ép buộc.
- Bất quá.
Hắn tiếp tục nói:
- Đại môn Hiệp Hội Võ Đạo luôn rộng mở vì ngươi.
Đã nói đến đây, Vân Phi Dương cũng đành chắp tay một cái, nói:
- Hiểu rồi, còn mời mang thức ăn lên, ta đói rồi.
Khóe miệng Quan Thanh Thành giật một cái.
Ngươi không đáp ứng mà còn mặt mũi ăn chực?
Hắc.
Vân Phi Dương không biết xấu hổ như vậy.
Cuối cùng tên này ăn no bụng một bữa, chà chà cái bụng rồi cáo từ.
Ngày thứ hai.
Vân Phi Dương tới tìm Lâm Chỉ Khê.
Lần này, không phải gọi nàng ra ăn cơm, mà có chuyện càng trọng yếu hơn muốn làm.
- Cái gì đây?
Lâm Chỉ Khê thấy hắn lấy ra một bóng pha lê, không hiểu hỏi.
Vân Phi Dương nói:
- Đưa băng hệ thuộc tính của cô rót vào trong đi.
Băng hệ là một chi nhánh của Thủy hệ.
Ngũ Hành Chi Linh thu đầy hỏa hệ, hắn bắt đầu hấp thu một loại khác.
Băng hệ của Lâm Chỉ Khê tuy không thể sánh ngang cùng tâm hỏa, nhưng nàng có Băng Thanh Ngọc Khiết Thể hình thành băng hệ thuộc tính tuyệt đối mạnh nhất của Phàm Giới.
Nếu như ba loại khác đều tiêu chuẩn này chắc đủ để Ngũ Hành Chi Linh sản xuất Linh lực rồi.
Tuy Lâm Chỉ Khê nghi vấn, nhưng vẫn cầm quả cầu pha lê trong tay, điều động khí tức băng hàn trong cơ thể vào đó.
Đại khái qua mấy canh giờ.
Một không gian chứa đựng Ngũ Hành Chi Linh khác tràn ngập băng hệ thuộc tính.
- Không tệ nha.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Lương Âm đứt quãng hai ngày mới đưa tâm hỏa quán chú đầy, nữ nhân này dùng mấy canh giờ đã giải quyết xong.
Xem ra nàng nắm giữ thuộc tính mạnh hơn Lương Âm.
Đây là khẳng định.
Phải biết, tư chất Lâm Chỉ Khê cao hơn Lương Âm nhiều.
Ngay từ đầu tu vi cũng cao hơn.
Bất quá.
Theo Vân Phi Dương phán đoán.
Lương Âm đã giác tỉnh thần hồn, phương diện thiên phú rõ ràng mạnh hơn Lâm Chỉ Khê, siêu việt nàng chỉ là vấn đề thời gian. Dù sao, thiên phú của Thần lúc nào cũng áp đảo phàm nhân.
- Thu thập hỏa hệ cùng băng hệ, còn thiếu Kim Mộc Thổ.
Vân Phi Dương thu Ngũ Hành Chi Linh vào không gian giới chỉ.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Ta đói.
Vân Phi Dương vui vẻ, nói:
- Ta mời ngươi ăn cơm.
- Đi thôi.
Lâm Chỉ Khê vừa bước ra khỏi phòng.
Vân Phi Dương vội vàng theo sát phía sau, không biết xấu hổ nắm tay nhỏ rét lạnh của người ta, nói:
- Cô muốn ăn gì?
Lâm Chỉ Khê như không thèm để ý vẫn để hắn nắm tay, thản nhiên nói:
- Tùy tiện.
- Ừm ta biết rồi.
Vân Phi Dương hiểu rõ.
Phòng khách thượng đẳng của Thực Khách Lâu, Lâm Chỉ Khê có chút im lặng, bởi vì trên bàn bày ra hơn hai mươi món.
Tùy tiện đây hả, thật sự tùy tiện quá mà!
- Ta cũng không biết cô thích ăn gì, cho nên mỗi món đều gọi một ít.
Vân Phi Dương ngồi xuống.
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, nói:
- Ngươi đối với nữ hài đều phá của như vậy?
- Không.
Vân Phi Dương cười nói:
- Chỉ có với nữ hài ta để ý mới phá của.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Nữ hài ngươi để ý cũng không ít.
- Cái này…
Vân Phi Dương bóp trán, nhếch miệng cười nói:
- Cũng không nhiều, chỉ có bảy tám người hà.
Lâm Chỉ Khê không nói nữa.
Bữa cơm này ăn có chút khô khan, bởi vì nàng ăn không nói lời nào.
Cho đến khi ăn no, buông đũa xuống, nàng mới mở miệng lên tiếng.
- Trận chung kết năm ngày sau, nếu như ngươi gặp phải ta, ta hi vọng ngươi đừng nhường.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Vòng cuối cùng thi đấu Thiên tài là giao đấu một đối một, giống như võ đạo khảo hạch học phủ, không ngừng đào thải đối thủ, người đứng vững tới cuối cùng mới lấy quán quân.
Mà điều này rất dễ đụng phải Lâm Chỉ Khê, Lương Âm và La Mục.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta sẽ không nhường cô, bởi vì cô đã nói, chỉ có thắng cô, cô mới gả cho ta.
- Chúng ta đi thôi.
Lâm Chỉ Khê đứng lên.
Nàng đạt được câu trả lời mong muốn, đồng thời cũng đang mong đợi, có thể nghiêm túc đánh một trận cùng tên này, còn về có thể thắng hay không, thực ra nàng đã có đáp án.
Vân Phi Dương theo Lâm Chỉ Khê rời đi.
Trên đường, tuy bầu không khí có chút băng lãnh, nhưng hai người đã cách rất gần, đi cùng một chỗ như trai tài gái sắc, làm cho người qua đường sợ hãi thán phục.