Tô Ngao bị chém tới mức người không ra người, quỷ không ra quỷ khiến nội tâm đám người Lý Tề triệt để lạnh lẽo.
Giờ khắc này.
Bọn họ rốt cuộc minh bạch thiên tài hai loại Vương cấp mạnh tới mức nào!
Không thể đánh!
Nhất định phải rút lui!
Nếu không, tất cả mọi người đến nằm tại chỗ này.
Xoát!
Tiêu Bạch Y là người thứ nhất chuồn đi.
Tên này có tự tin dựa vào thân pháp mình né tránh Vân Phi Dương cùng hung thú lục phẩm, chỉ cần nhẹ nhõm sống qua bảy ngày, tiến vào vòng thứ ba nên hắn chuồn trước.
Đáng tiếc.
Hắn chân trước vừa đi, chân sau đã cảm giác không ổn.
Nhìn lại chỉ thấy Vân Phi Dương xuất kiếm, một đạo kiếm khí ẩn chứa thuần linh lực chí ít đạt tới năm trăm trọng giết tới!
Nếu như bị đánh trúng, không chết cũng bị thương!
Tiêu Bạch Y không hổ là thiên tài Quán Quân Bảng, khi hắn ý thức được không ổn, đầu tiên xuất ý nghĩ chạy, thân pháp khẽ chuyển qua hướng khác né tránh.
- Năng lực ứng biến của tên này rất mạnh.
Vô số cường giả gật đầu tán thưởng.
Nhưng vậy mà kiếm khí đánh vẫn cường thế đuổi theo không dứt.
- Cái này…
Vô số cường giả cả kinh.
- Bên trong chuôi kiếm Vân Phi Dương sữ dụng có Kiếm Hồn?
Quả nhiên là cường giả, trong nháy mắt đã đoán được lý do kiếm khí có thể tự động truy đuổi mục tiêu.
Vù vù…
Kiếm khí cường đại lại đuổi theo còn mang theo khí tức lạnh lẽo thấu xương.
Lâm Chỉ Khê khẽ nhíu mày lẩm bẩm.
- Kiếm hắn dùng có thuộc tính Băng hệ?
Thân là Băng hệ võ giả, Lâm Chỉ Khê có cộng minh cực mạnh đối với vũ khí Băng hệ.
- Đáng giận!
Tiêu Bạch Y lần nữa tăng tốc, bắt đầu chạy vòng vèo, đáng tiếc dù tránh như thế nào, kiếm khí thủy chung đuổi theo phía sau, không những thế khoảng cách còn càng kéo càng gần.
- Không!
Phốc xích!
Cuối cùng bị chém trúng.
Sau lưng Tiêu Bạch Y hiện ra vết thương bắt mắt, máu tươi chảy ròng, ngã trên mặt đất ngất đi.
Ngoại giới.
Mọi người thấy một màn này chỉ biết thở dài.
Trong suy nghĩ của bọn hắn, trước mặt Vân Phi Dương vừa mới xuất hiện trên Quán Quân Bảng này, những thiên tài khác quả thực quá yếu, yếu đến mức không khác gì Vũ Đồ cả.
- Thấy không.
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
- Đây chính là kết quả của việc không nghe lời, nếu như các ngươi cho rằng mình có thể chạy thoát khỏi kiếm khí của ta, không ngại thử một lần.
Bọn người Lý Tề nhăn mặt.
Mẹ nó.
Đánh không lại, chạy không thoát, phải làm sao mới ổn. Chẳng lẽ, phải giao không gian giới chỉ ra mới được?
Một đám xui xẻo, liên minh thề son sắt đồng sinh cộng tử vốn cho rằng có thể giải quyết Vân Phi Dương, chưa từng nghĩ sẽ bị đối phương trả đòn cướp bóc.
- Ai…
Vân Phi Dương tận tình khuyên bảo.
- Thi đấu Thiên tài mỗi mười năm một lần, đối với các ngươi, cả đời cũng chỉ tham gia lần này, không muốn nhập vòng thứ ba à?
- Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn giao không gian giới chỉ ra, ta sẽ thả các ngươi một ngựa, có thể chống nổi bảy ngày hay không, phải dựa vào chính các ngươi, yêu cầu này không quá phận chứ?
Lời nói thành thật, giải thích mọi việc đúng mực, hành động nhẹ nhàng!
Ý tứ Vân Phi Dương rất đơn giản, các ngươi giao tài sản cho ta, ta thả các ngươi, nếu không giao thì ta đoạt.
Xoát.
Hạ Hầu Bá đi tới, tháo không gian giới chỉ ra ném cho hắn, rất không cam tâm nói:
- Vân Phi Dương, ngươi lợi hại, ta Hạ Hầu Bá phục!
Tên này thỏa hiệp.
Đúng như Vân Phi Dương nói.
Thi đấu Thiên tài, mỗi người trẻ tuổi chỉ tham gia một lần, Hạ Hầu Bá đương nhiên hy vọng có thể đi xa, tuy vô vọng đoạt quán quân, nhưng ít nhất cũng phải bày ra thực lực mạnh nhất của mình, cho xứng đáng nhiều năm khổ tu.
Vân Phi Dương tiếp nhận không gian giới chỉ, quét qua đồ vật bên trong, phát hiện gia tài phong phú, ngân phiếu tài liệu cái gì cũng có, tính sơ qua có hơn mấy trăm vạn, cho nên nói:
- Ngươi có thể đi.
- Cáo từ!
Hạ Hầu Bá chắp tay một cái rồi rời đi.
Có người bắt đầu giao nộp rồi an toàn rời đi, bọn người thấy thế cũng đành chủ động phối hợp.
Đến tham gia thi đấu thiên tài, nếu không thể tham dự vòng thứ ba mà bị đào thải, bọn họ thực không cam tâm.
Huống hồ.
Tên này ra tay vô cùng hung ác, vẫn nên giao ra tránh họa.
Ngoại giới.
Đám người nhìn thấy Vân Phi Dương thu hết không gian giới chỉ, nhất thời lộn xộn, thi đấu Thiên tài cử hành đã bao lâu nay, đây là lần đầu tiên thấy được có người lại giống như cường đạo ăn cướp không gian giới chỉ người khác!
Quả nhiên.
Gia hỏa này vô liêm sỉ không có điểm dừng a!
Giao không gian giới chỉ xong, bọn người Lý Tề xám xịt rời đi.
Cuối cùng…
20 thiên tài Quán Quân Bảng đến vây công, bảy người bị đánh gãy gân tay chân, một người bị chém đầy thương tích, còn một người bị chém ngã xuống đất.
Toàn bộ tài sản của bọn hắn đều bị Vân Phi Dương thu vào túi, tính toán thô sơ giản lược, chỉ ngân phiếu thôi đã có năm sáu ngàn vạn.
Còn có không ít Linh Hạch cao phẩm.
- Chậc chậc.
Vân Phi Dương cảm khái.
- Ta còn bán Vũ Sư Đan làm gì, trực tiếp lên núi làm cường đạo cho rồi.
- Đại ca!
Nhưng vào lúc này, La Mục từ dưới đất gian nan đứng lên, trong miệng phun máu, rất bi thảm nói:
- Ta cũng có công lao, tiền trong không ... không gian giới chỉ, ngươi chia cho ta phân nửa đi.
- Tên này còn đứng lên được?
- Hắn thổ huyết, chắc bị thương không nhẹ.
Mọi người ném ánh mắt đồng tình.
- Đúng rồi.
Lương Âm đi tới, nói:
- Huynh nhìn hắn đáng thương biết bao.
La Mục nghe vậy, bụm mặt khóc, mẹ ta ơi, ta chỉ giả vờ chết mà xém chút chết thật!
- Ai.
Vân Phi Dương đi tới, lấy ra ngân phiếu, nói:
- Ngươi cũng rất gian khổ, cầm số tiền này đi mua thuốc bổ đi.
La Mục tiếp nhận ngân phiếu, nhìn qua thì muốn ngất thật, tên kia cho hắn chỉ có một trăm lượng!
Cái này có thể mua thuốc bổ gì?!
Vân Phi Dương mang theo La Mục, Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm rời đi. Cũng không lâu lắm, cường giả Vũ Hoàng ẩn tàng giữa rừng xuất hiện, khiêng đám người ra ngoài.
Hiển nhiên.
Bọn họ bị đào thải.
Bất quá.
Trận đấu vẫn tiếp tục, người dự thi phân tán trong Hắc Sâm Lâm, vừa phải tránh né Hoàng Kim Bá Vương Long, vừa phải chém giết cùng ngũ phẩm hung thú.
Mà sau khi bọn hắn nhận được tin tức Vân Phi Dương đánh bại chín thiên tài Quán Quân Bảng, trong đầu không ít người bắt đầu cầu nguyện đừng gặp được tên kia!
Bọn họ lo lắng hơi thừa.
Giờ phút này, Vân Phi Dương đang mang theo Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm gọn gàng đồ sát hung thú cao phẩm, nào có thời gian đi tìm họ.
Khuya đến, ba người giết được hai mươi hung thú ngũ phẩm, thu được tám chín khỏa ngũ phẩm tinh hạch, lúc này mới tìm một chỗ nghĩ ngơi.
Ông.
Rất nhanh, Vân Phi Dương bố trí ra một tiểu hình Tụ Linh Trận trong hang động.
La Mục vội vàng bò vào, bắt đầu điên cuồng hấp thu, tên này thụ thương cũng không nặng, nhưng ngạnh kháng vũ kỹ của bảy Vũ Vương, Linh lực cũng đã hao gần hết.
- Giết hung thú bốn năm phẩm không có ý nghĩa.
Vân Phi Dương cười nói:
- Trời sáng, bốn người chúng ta hợp lực xử lý đầu Bá Vương Long kia đi.
- Phốc.
La Mục đang hấp thu linh lực xém chút vì câu nói của Vân Phi Dương mà bất tĩnh.
Lương Âm vừa mới ngồi xuống đã trừng to mắt, cả kinh nói:
- Hung thú lục phẩm có thể so với Vũ Hoàng đấy!
Mặt Lâm Chỉ Khê vẫn như cũ không biểu tình.
Bất quá, trong lòng cũng nhấc lên gợn sóng không nhỏ.
- Lục phẩm hung thú, có thể mạnh hơn Vũ Hoàng sao?
Vân Phi Dương chỉ đầu mình.
-Chúng ta có thể dùng trí.