Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 350: Chúng ta đánh một trận




Sự tích có quan hệ Vân Phi Dương, Long Chấn Vũ tại Tổ Long Thành không nghe nói. Dù sao, tin tức cũng chỉ lưu truyền tại khu vực Đông Nam, còn không đủ khả năng truyền đến cao tinh thành trì xa hơn.

Bất quá.

Trên đường đi, hắn ngẫu nhiên dạo chơi cũng từ trong miệng Võ giả biết được.

Một người giết vào 30 vạn quân.

Lấy sức một mình, giữ vững Thiết Cốt Thành, được phong thiếu niên Thành chủ.

Long Chấn Vũ rất chờ mong so chiêu cùng dạng thiên tài này, nếu như thiên tài này là cô gái xinh đẹp, thì không còn gì tốt hơn.

- Hả?

Đột nhiên, thần sắc hắn ngốc trệ.

Bởi vì trên cổng thành xuất hiện một cô gái xinh đẹp.

Khuôn mặt anh tuấn của Long Chấn Vũ trở nên đỏ bừng, si ngốc nói:

- Trên đời này lại có nữ hài đáng yêu như thế, trái tim nhảy thật nhanh a!

Xoát.

Hắn bay lên ngang hàng thành lâu, xấu hổ cười nói với cô bé.

- Cô nương, xin hỏi quý danh?

- Vũ Vương!

Võ giả ngoài thành, quá sợ hãi.

Đình trệ giữa không trung, tùy ý tự nhiên, không hề nghi ngờ gì nữa, tu vi Long Chấn Vũ đã đạt đến Vũ Vương.

- Sao... Làm sao có thể!

- Kẻ này, từ tuổi tác đến xem, nhiều nhất chỉ 20 vậy mà đạt đến Vũ Vương, hắn tu luyện thế nào thế?!

Trong lòng mọi người nhấc lên sóng to gió lớn.

Lấy độ tuổi này đột phá Vũ Vương, đối với bọn hắn, quả thực là sự việc không dám tưởng tượng.

Tôn Thừa Ứng bình tĩnh.

Dòng chính mạnh nhất đời thứ ba Long gia, thế hệ trẻ kiệt xuất nhất Vạn Thế Đại Lục, đứng đầu Quan Quân Bảng thi đấu thiên tài ba năm sau, đột phá Vũ Vương cũng rất bình thường thôi.

Thấy không, đây mới là thiên tài đứng đầu!

Vân Phi Dương mao đầu tiểu tử nữa đường giết ra kia, tại trước mặt người ta, cũng chỉ là một tên nhà quê, cũng chỉ là một rác rưởi mà thôi!

Tên này tính toán rất hay, nhờ Long Chấn Vũ đến làm khó xử Vân Phi Dương.

Lương Âm rất phiền muộn.

Sáng sớm tại phủ thành chủ đụng phải lão thái bà kỳ hoa hỏi đủ thứ, thật vất vả mới tránh được, đến thành lâu giải sầu một chút, kết quả lại đụng phải một tên dê gái!

- A!

Nàng gần như sụp đổ cả giận nói:

- Ta có phải nên dán tên lên trán để các ngươi không hỏi nữa hay không?

Tâm thần Long Chấn Vũ run rẩy, nỉ non.

- Bộ dáng nàng tức giận thật đẹp.

Xoát.

Hắn nhẹ nhàng cất bước, dung nhập vào trận pháp, đứng trên thành lâu, rất có lễ phép nói:

- Cô nương, ta hơi mạo muội, thực sự xin lỗi.

Lương Âm cả kinh nói:

- Ngươi... Ngươi làm sao vào được?

Tụ Quang Phòng Ngự Trận bao phủ toàn thành, trừ ngoài cửa thành, người khác không có khả năng xông vào!

Long Chấn Vũ gãi gãi đầu, thẹn thùng giải thích nói:

- Phá vỡ thôi.

- Phá... Phá vỡ?

Lương Âm hoa dung thất sắc.

Đạn pháo uy lực có thể so với Vũ Vương đều khó mà oanh mở, một thiếu niên tuổi không khác mình mấy, vậy mà nhẹ nhàng xông vào?

- Đúng thế.

Long Chấn Vũ đi về phía trước một bước, cười nói:

- Có phải hù cô nương hay không, thực sự rất xin lỗi.

Tên này vẫn rất nho nhã lễ độ.

Lương Âm vội vàng lui lại một bước.

- Ngươi sợ ta?

Long Chấn Vũ lại đi về phía trước hai bước. Bất quá, đã thấy một người cản trước đường, nam nhân đó rất lười biếng, quanh thân tràn ngập một cỗ khí tức cổ quái.

Xác thực mà nói, hắn cho người ta cảm giác vô cùng mạnh.

Thiết Cốt Thành có người có loại khí tức này, hiển nhiên chỉ có La Mục, hắn ngăn trước mặt Long Chấn Vũ, khiêu mi nói:

- Có chuyện thì đứng tại chỗ mà nói, không nên áp sát như thế.

Tại La gia, tên này nhận Vân Phi Dương làm lão đại, ngày thường mặc dù không biểu hiện ra ngoài, nhưng nội tâm vẫn âm thầm thừa nhận, Lương Âm là nữ nhân tên kia, tự nhiên không thể để cho người khác áp sát.

Long Chấn Vũ nói:

- Ngươi là Vân Phi Dương?

- Phi.

La Mục ưỡn ngực, nói:

- Nghe kỹ, lão tử là La Mục, đệ nhị thiên tài Đông Lăng Quận.

Long Chấn Vũ cười nói:

- Chưa từng nghe qua.

- Không sao.

La Mục nắm nắm tay, cười lạnh nói:

- Ngươi hôm nay sẽ nghe, hơn nữa, còn khắc cốt ghi tâm!

Xoát

Đột nhiên hắn nâng quyền đập tới, tu vi Vũ Tông sơ kỳ bạo phát, ẩn chứa 20 trọng thuần linh lực!

Nhập ngũ khảo hạch, tu vi hắn mới đến Vũ Sư sơ kỳ, ngắn ngủi hai tháng, đã đạt đến Vũ Tông sơ kỳ, cũng nắm giữ lực bạo phát siêu nhiên gấp đôi Vũ Tông phổ thông, phần trưởng thành này quả nhiên khủng bố!

Nhưng.

Long Chấn Vũ lại vung tay lên, nhẹ nhõm chế trụ hắn, cười nói:

- Ngươi quá yếu, không phải đối thủ của ta.

- Ngươi...

Thần sắc La Mục hãi nhiên.

Bị người này trói buộc, hắn cảm giác được một cỗ lực lượng bàng bạc, làm bản thân khó có thể động đậy, cái loại cảm giác này, trong cùng thế hệ cũng chỉ có Vân Phi Dương có thể làm được.

Đệch mịa.

Đi ra trang bức, đụng phải tấm sắt cmnr.

Mệnh ta thế nào suy như vậy. Mang theo phần sụp đổ này, hắn bị Long Chấn Vũ hời hợt ném ra ngoài, sau cùng phù phù một tiếng ngã trên mặt đất.

- Đệ nhị thiên tài Đông Lăng Quận yếu như vậy, đệ nhất thiên tài hẳn cũng sẽ không quá mạnh.

Long Chấn Vũ lắc đầu.

- Vậy chưa hẳn.

Đột nhiên, bậc thang thành lâu truyền đến thanh âm.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ nhân bạch y tung bay đi tới, khuôn mặt lãnh ngạo, dáng người uyển chuyển, mỗi khi đi một bước, đều thanh nhã thoát tục.

Long Chấn Vũ mộng.

Thời khắc đó, hắn như nhìn thấy một tiên nữ hạ phàm, trái tim mãnh liệt kích thích, bỗng nhiên đình trệ nhảy lên.

- Ngươi là?

- Vân Phi Dương.

Long Chấn Vũ che ngực, thẹn thùng nói:

- Quả nhiên, là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Thần sắc Lâm Chỉ Khê khẽ giật mình.

Lương Âm cũng trừng to mắt, chợt che miệng cười rộ lên, lại có người coi tên kia như mỹ nữ, còn khen hắn.

Vân Phi Dương từ bậc thang đi tới, nguyên lai là Lâm Chỉ Khê đi phía trước, hắn đi ở phía sau, để Long Chấn Vũ hiểu lầm.

- Mẹ nó

Vân Đại Tiện Thần quát.

- Ngươi mới là mỹ nhân tuyệt sắc!

Ca đẹp trai như thế, nam nhân vị như thế, có thể dùng rất nhiều từ ngữ để hình dung, hết lần này tới lần khác ngươi dùng từ như thế hình dung, đang ghen tỵ sao!

- Hả?

Long Chấn Vũ khẽ giật mình, giống như ý thức được chính mình hiểu lầm, hắn rất xin lỗi nói:

- Ta nghe lầm.

- Ngươi là ai?

Vân Phi Dương tức giận nói, tâm lý lại cực kỳ cẩn thận, dù sao, nhẹ nhõm phá trận pháp của mình, Linh Niệm người này cũng không yếu hơn mình đâu.

Long Chấn Vũ cười nói:

- Tổ Long Thành, Long Chấn Vũ.

Âm thanh rất bình thản, truyền khắp toàn bộ Thiết Cốt Thành.

Nội thành, Võ giả ngoài thành, đều chú ý nơi này cho nên khi bọn hắn nghe vậy, sắc mặt hãi nhiên đại biến, Tổ Long Thành như sấm bên tai!

- 12... Thập nhị tinh thành!

- Dòng chính Long gia?

- Mẹ ta ơi, chẳng lẽ là đệ nhất thiên tài đại lục, đứng đầu Quan Quân Bảng?

Mọi người xém chút không ngã trên mặt đất.

Bá chủ Tổ Long Thành là Long gia, người đến lại là thiên tài đời thứ ba, thân phận quả thực tôn quý a!

- Tổ Long Thành?

- Đệ nhất thiên tài đại lục?

Vân Phi Dương nhíu mày.

Hắn nghe nói qua cái thành trì này, dù sao hắn đã từng hứa hẹn, muốn xây dựng một thập nhị tinh thành, tự nhiên phải có vật so sánh, vậy mà tên này còn mang theo danh hiệu đệ nhất thiên tài đại lục, xem ra rất không tầm thường.

Hắn cười nói:

- Đến Thiết Cốt Thành ta làm gì?

Long Chấn Vũ cười nói:

- Chúng ta đánh một trận.